vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Bạch Dương (21/3 – 19/4)

Bạch Dương là người khá phóng khoáng nhưng lại không chịu được áp lực cao. Bởi vậy, họ rất khó có thể làm công việc của một tài xế lái xe, người luôn phải chịu căng thẳng trên những cung đường dài. Bên cạnh đó, bản tính thích chinh phục và lãnh đạo khiến họ không bao giờ chịu làm một công việc nhàm chán và đơn điệu. Bởi thích môi trường áp lực nên những công việc hành chính văn phòng tẻ nhạt cũng luôn khiến họ cảm thấy nghẹt thở và chỉ muốn bứt phá, trốn chạy.

Kim Ngưu (20/4 – 20/5)

Trái lại với Bạch Dương, ổn định là tiêu chí hàng đầu của Kim Ngưu. Họ là một trong những cung hoàng đạo sống có nguyên tắc nhất, có lẽ một phần do bản tính hơi cứng đầu và ngại thay đổi. Do vậy, Kim Ngưu khó có thể thích hợp được với những ngành nghề tự do với nguồn thu nhập không ổn định như phóng viên, nhiếp ảnh. Họ là những nhân viên văn phòng tốt và luôn muốn tìm kiếm cho mình vị trí trong một công ty hay tập đoàn nào đó thay vì suốt ngày chạy qua lại ngoài đường.

Song Tử (21/5 –  21/6)

Song Tử là típ người vui vẻ, hoạt bát, dí dỏm và hiếu kỳ. Do vậy, họ đặc biệt ghét những công việc lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Họ thích đi du lịch nhưng lại không thích làm công việc điều phối tour bởi không chịu được khi thấy người khác được tung tăng ngoài đường mà mình chỉ ngồi một chỗ. Ngoài ra, nghề kế toán với nhằng nhịt những con số quanh mình khiến họ luôn phải cau có và bị ràng buộc cũng là một lựa chọn khá tồi tệ. Nếu phải làm trong những ngành này thì chắc chắn cứ một tháng, họ phải rủ rê bạn bè đi tụ tập để F5 bản thân đến mấy lần.

Cự Giải (22/6 – 22/7)

Cự Giải là người vô cùng chăm chỉ, cần cù và bền chí. Họ không ngại làm bất cứ công việc gì kể cả cực kỳ lặt vặt. Tuy nhiên, rất ít người trong số họ thích đi theo con đường giải trí như ca sĩ, diễn viên. Bởi an toàn là một điều quan trọng hàng đầu đối với mẫu người này. Họ không thích sự mạo hiểm và sử hữu nguồn tài chính không ổn định. Theo họ, những công việc này chỉ kiếm được nhiều tiền được trong một thời gian bất kỳ nào đó chứ không thể đảm bảo cho họ một cuộc sống lâu dài.

Sư Tử (23/7 – 22/8)

Sư Tử là cung hoàng đạo thuộc nhóm nguyên tố lửa, những người cực kỳ sôi nổi và luôn muốn cháy hết mình trong bất kỳ hoạt động nào. Họ đặc biệt sợ phải làm những công việc đơn độc và chỉ có một mình bên trong bốn bức tường kín, chẳng khác nào chúa sơn lâm bị nhốt trong lồng sắt. Bởi vậy, họ sẽ không thể trở thành một nhà nghiên cứu thành công. Ngồi học hay nghiên cứu một mình trong phòng là điều khiến họ cảm thấy vô cùng bức bách và khó chịu đến phát điên.



Xử Nữ (23/8 –  22/9)

Những nữ thần Xử Nữ là biểu tượng của sự thuần khiết, nét đẹp và sự thông minh. Xử Nữ luôn xuất hiện với một phong thái hết sức đặc biệt, nhưng tính cách không phô trương, ồn ào khiến họ không phù hợp với những cương vị lãnh đạo như các giám đốc, chính trị gia. Dù họ có dịp đến với nghề thì những áp lực dồn dập và cạnh tranh mệt mỏi cũng sẽ khiến họ mất đi hứng thú và muốn lui về nghỉ ngơi sớm.

Thiên Bình (23/9 – 23/10)

Thiên Bình là người có cá tính khảng khái, công bằng nhưng đôi khi sự chí công vô tư khiến họ khó đưa ra nhiều quyết định trong cuộc sống bởi họ luôn phải đắn đo suy nghĩ sao cho mọi chuyện trở nên công bằng nhất có thể. Những công việc có liên quan đến tính toán, tiền nong nhiều như nhân viên ngân hàng, kế toán viên sẽ trở nên khá khó khăn đối với họ. Bởi thế, những bà vợ Thiên Bình đôi khi sẽ bị áp lực nặng với việc quản lý và cân bằng chi tiêu cho mọi thành viên trong gia đình.

Thần Nông (24/10 – 21/11)

Những người thuộc chòm sao Thần Nông thường có chí hướng, tham vọng cao và niềm đam mê cuồng nhiệt. Họ sẽ không bao giờ chịu chấp nhận những công việc nhỏ nhặt như phục vụ, bồi bàn. Đối với họ, những công việc này không bao giờ có thể đem lại tương lai sáng lạn và một cuộc sống đầy đủ. Nếu bị đặt trong tình cảnh bắt buộc, họ vẫn có thể làm được những việc này, nhưng hiệu quả của chúng sẽ không cao lắm.

Nhân Mã (22/11 – 21/12)

Với nguồn năng lực dồi dào và bản năng thích tìm tòi khám phá, Nhân Mã là người thích được đi nhiều nhất trong các cung hoàng đạo. Họ hướng tới những công việc luôn có sự thay đổi và chứa đựng nhiều thử thách để có cơ hội khẳng định bản thân. Do vậy, những công việc gò bó và ít đi lại sẽ là điều khủng khiếp đối với họ. Trở thành nhân viên điều hành dữ liệu, lập trình viên với những con số, dòng code rằng rặc trên màn hình máy tính là quyết định mà ít thấy cô gái Nhân Mã nào lựa chọn.

Ma Kết (22/12 – 19/1)

Ma Kết là cung hoàng đạo có tính cách âm thầm, bình thản, ít nổi bật và không thích tham gia vào các cuộc tranh cãi. Đối với một sự việc bất kỳ, họ thường có suy nghĩ riêng và luôn giữ vững ‎ kiến của mình. Cố chấp, bảo thủ là những đặc tính khá tiêu cực của họ. Bởi vậy, Ma Kết không nên làm những công việc có liên quan đến pháp luật như luật sư, chủ tọa toàn án. Đôi khi, tính thiên vị của Ma Kết có thể vô tình làm hại đến nhiều người trong cương vị của một người cầm cân nảy mực.

Bảo Bình (20/1 – 18/2)

Những người thuộc cung hoàng đạo này khá tiết kiệm và biết cách chi tiêu an toàn nên công việc của họ làm phải mang lại nguồn tài chính ổn định. Hơn nữa, họ không mấy tin tưởng vào chuyện may rủi và luôn quan niệm rằng chỉ có sự nỗ lực mới mang đến kết quả tốt nhất cho công việc. Bởi vậy, Bảo Bình không thích hợp với các công việc có nhiều nguy cơ rủi ro như kinh doanh bất động sản, môi giới cổ phiếu.

Song Ngư (19/2 – 20/3)

Những nàng cá Song Ngư thích cuộc sống phóng khoáng và thoải mái như được tung tăng vùng vẫy ngoài đại dương mênh mông. Họ không bao giờ chịu được sự gò bó và gắn mình với công việc như một nhân viên hành chính văn phòng  đơn thuần. Tuy nhiên, những công việc quá tự do và phiêu lưu như nhà thám hiểm cũng là một điều khá khó khăn với những nàng cá yếu ớt này.

Em à, có bao giờ em tự hỏi giữa bộn bề công việc của cuộc sống xô bồ tấp nập, trong khoảnh khắc riêng tư của trái em có hình bóng anh hiện hữu, hay trong chốc lát dòng suy nghĩ thoáng qua về một người như anh!? Phần mình, khi anh lướt nhẹ đôi bàn tay trên những cung bậc của bàn phím vô hồn kia là những ngôn ngữ từ sâu trong tâm hồn anh hiện diện, với bao ngày trăn trở cùng một tâm trạng rất mâu thuẫn…

Niềm trăn trở thôi thúc suy nghĩ em là ai, là gì hỡi người con gái đáng yêu!? Em không đến, không đi và cũng chẳng bước qua đời anh nhưng những dấu chân, hình ảnh của em lại cứ mãi in đậm trong tâm khảm và dòng suy nghĩ trong anh. Đã không ít lần trong giấc ngủ mộng mị, hình ảnh em lại xuất hiện với nụ cười dễ thương tâm sự cùng anh! Anh mâu thuẫn đến cả tự mình đặt ra với những câu hỏi vu vơ rồi lại trả lời trong thế bế tắc: “Mình bị làm sao? Phải chăng đó là những rung động của con tim trước hình ảnh một người? Mình đã yêu với một tình yêu mãnh liệt nhưng lại là trò hề của tình yêu vì sự không thực tế của chính nó…”

Ngày tiếp bước ngày, dòng suy nghĩ không hề biến chuyển ngoài hình bóng duy nhất về em trong anh. Điều duy nhất trong lúc này đối với anh chỉ có thể là viết và chỉ viết. Viết những góc khuất tận sâu trong ngõ ngách trái tim nhỏ bé về một hình bóng ở tận đâu xa, cuộc đời không như là mơ nên anh chẳng thể tâm sự cùng ai, chỉ biết gửi gắm vào đây tất cả những thứ tình cảm tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh đã dành trọn đến em. Mong ước và hy vọng thật nhiều rằng em có thể hiểu anh nhiều hơn tất cả những gì mà anh có thể diễn đạt bằng những dòng chữ thô kệch này!



Không khí những ngày cuối năm của Đà Nẵng thật tuyệt, điều đó lại khiến anh càng thấy nhớ em hơn bao giờ hết! Nỗi nhớ da diết về một bóng hình như những ánh nắng yếu ớt của sự chuyển giao mùa không đủ để sưởi ấm những con tim đơn côi. Anh biết khoảng cách của chúng ta còn quá vời vợi, không thể có được những lời thì thầm trong tình yêu, chúng ta lại càng không thể tay trong tay dạo qua những con phố đầy ắp ánh đèn xanh đỏ, và những vòng tay ấm áp che chở, dìu dắt nhau trong tình yêu… Nó quả thật là thứ quá xa xỉ với anh lúc này!

Có câu: “Lấy tình yêu ra khỏi cuộc sống, tức là lấy niềm vui ra khỏi cuộc đời". Lẽ dĩ nhiên mỗi người đều có một tình yêu và cuộc sống riêng của mình, đó như là một cụm từ không thể tách rời và tồn tại độc lập khi thiếu vắng nhau trong cuộc sống ngắn ngủi này! Anh cũng thế, không nằm ngoài khả năng ấy, cũng chỉ có thể được hiểu là một cảm xúc, sự rung động, một nỗi nhớ triền miên về một tình yêu mong manh nhưng rất mãnh liệt, có thể nó sẽ và mãi theo anh đi suốt chặn đường còn lại của cuộc đời này cùng hình bóng em… Như thế với anh là quá đủ cho một cuộc đời!

Cảm ơn cuộc sống đã tạo hoá và cho anh được gặp em, được yêu thương và không thôi phút giây ngừng suy nghĩ.

Cảm ơn định mệnh đã sắp đặt và cho anh có được một tình yêu rất hy hữu và lãng mạn nhất trong cuộc này.

Vứt túi đồ xuống, Ngân mệt mỏi nằm lăn ra giường. Cô mệt mỏi vì phải đi đường xa gần 300km thì ít mà vì thái độ của mẹ người yêu và người yêu thì nhiều.

Ngân và Học đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại kiếm việc làm. Yêu thì cũng yêu được hơn 1 năm rồi, lại thêm việc cả 2 người đều chán chường cuộc sống bon chen xô bồ ở thành phố, muốn về quê xin việc, nên Học quyết định đưa Ngân về ra mắt bố mẹ rồi xin tổ chức.

Hai người dắt tay nhau ngồi xe gần 300 cây số về nhà Học. Gia đình Học cũng như nhà Ngân, đều là những gia đình bình thường. Bố Học rất niềm nở, hỏi cô đủ thứ chuyện. Còn mẹ anh thì ngược lại, lạnh lùng, ít nói. Ngân hỏi gì thì bà trả lời nấy, cộc lốc. Ngân hơi buồn vì cảm giác mẹ Học không thích cô, mặc dù bác ấy không nói ra.

2 ngày ở chơi nhà người yêu Ngân luôn thấy lạnh sống lưng bởi cái nhìn của mẹ Học. “Đấy là mình cảm giác thế, chứ bác ấy cũng chưa ý kiến trực tiếp với mình, có khi tính khí bác ấy thế cũng nên”. Cô quyết định dẹp vấn đề đó qua 1 bên, cố gắng thể hiện tốt, lúc về sẽ hỏi chuyện Học sau.

Lúc 2 người trên xe ra về, cô đem chuyện ra thủ thỉ với Học để dò nguyên nhân. Chẳng dè anh quăng 1 câu làm cô tan nát cõi lòng: “Mẹ bảo em xấu quá!” rồi nhắm mắt ngủ khì.

Ngân không xinh đẹp, đúng vậy. Chân Ngân cũng ngắn ngắn (1m50) nhưng ai cũng khen cô thân thiện, dễ gần. Vì vậy mà cô luôn lạc quan và sống vui vẻ, không quá để ý tới hình thức của mình.

Thi thoảng Học đá đưa kiểu em này, em kia xinh thế, cô cũng buồn. Rồi nghĩ Học vui miệng nói thế thôi, cô không để tâm nhiều. Giờ mẹ anh lại chê cô thẳng thừng như thế. “Có lẽ lần này mình chưa chuẩn bị chu đáo. Vậy mình sẽ tân trang thật đẹp trong lần tới gặp bác ấy” - Ngân nhủ thầm.

Ngân đi làm lại tóc, mua thêm mỹ phẩm, vài bộ quần áo và giày dép mới, quyết tâm về chinh phục mẹ chồng tương lai bằng được. Đôi uyên ương lại hành quân về nhà Học lần nữa. Lần này rút kinh nghiệm, Ngân rủ Học vào quán cà phê gần nhà để thay váy, trang điểm, chải đầu tinh tươm rồi mới vào nhà.

Đúng là nhìn thấy cô, thái độ của mẹ Học có thay đổi thật. Nhưng là tồi tệ hơn trước. Vừa thấy cô ở cửa, bà “hứ” một tiếng rõ dài rồi chạy sang nhà hàng xóm chơi, đến câu chào của cô cũng chẳng thèm đáp lại.

Lúc Ngân nấu cơm trong bếp, bà ngó vào nhờ cô lấy đồ trên giá, nhưng mãi cô không tìm được. Bà bèn nói kháy: “Khổ, chân ngắn thế kia! Bắc ghế lên mà lấy cháu ạ!”. Ngân tủi thân lắm nhưng vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ.



Trên mâm cơm, bố Học quan tâm hỏi chuyện công việc, ăn ở rồi dự định của hai đứa. Mẹ Học không hỏi han được câu nào thì chớ, thi thoảng lại chêm một câu: “Học nhớ con bé Thơm đầu xóm không? Giờ xinh lắm, là giáo viên mầm non, chưa có người yêu đâu! Mai con rảnh sang nhà nó chơi đi”.

Lúc thì bóng gió: “Cái thằng Thắng mắt đui hay sao mà lấy con vợ xấu thế. Cả họ nhà nó đang xúm vào chửi đấy. Tội nghiệp nó, mẹ mất sớm, không có ai bảo ban đây mà!”.

Nghĩ đến việc mẹ anh chê cô xấu, giờ lại nghe những lời nói này, Ngân chỉ muốn khóc. Cô có thế nào thì cũng là “công chúa” của bố mẹ. Bố mẹ mà biết cô bị người khác coi thường thế này sẽ rất buồn cho mà xem!

Ngân nhai từng miếng cơm mà vị đắng nghét. Bác trai ở bên cạnh cười xòa can thiệp: “Ơ hay cái bà này, để các con ăn cơm cho ngon nào!”

Thấy chồng bênh Ngân, mẹ Học càng thêm ngứa mắt, xổ toẹt luôn: “Tôi chỉ nhắc nhở con trai tôi. Người như nó vơ đâu chả được vợ đẹp, không đẹp thì cũng giầu. Sao phải tha một đứa vừa xấu vừa nghèo ở đâu về làm gì?”.

3 người nghe mẹ Học nói đều khó xử. Bố Học cười gượng, Học nín thinh, còn Ngân thì cố nén nước mắt chỉ trực trào ra.

Buổi tối, Ngân rủ Học ra ngoài đi dạo. Anh không đả động gì đến chuyện ở bữa cơm, chẳng an ủi cô một câu cũng chẳng dẫn cô đi đâu chơi. Không rõ mẹ anh có nói gì với anh sau lưng cô không mà thái độ anh đối với cô lạnh nhạt, hờ hững chưa từng thấy trong mấy năm yêu nhau.

Hôm sau, Ngân xin phép về, viện cớ có việc đột xuất. Tất nhiên chả ai giữ cô làm gì. Học cũng lặng thinh không ý kiến, đưa cô ra xe để cô về 1 mình. Vừa tới nơi anh đã quay xe về luôn, không bận tâm đến việc bắt xe cho cô, cũng không một lời nhắn nhủ.

Thất vọng, Ngân lê bước lên xe. Giờ phút này, cô chỉ muốn vứt bỏ tất cả, trở về nhào vào vòng tay mẹ. Đối mặt với sự xa lạ, khinh ghét của người khác khiến cô nhớ cảm giác ấm áp bên gia đình biết bao.

Mấy ngày nay, đám đàn ông văn phòng công ty chị Oanh đang râm ran bàn nhau "mua đồ lót hiệu gì, ở đâu, kiểu nào đẹp, ren hay trơn, quả hay không quả, dây chéo hay dây quai, nút mở ngực hay quai cài truyền thống..." để làm quà Tết tặng các phu nhân hay người yêu. Và xung quanh đó không thiếu các chuyện bi hài của dân buôn công sở.

Đo vòng 1 của bạn gái bằng... TV 18 inch

Cứ nhắc đến chuyện đàn ông đi chọn size quần, áo lót của chị em khi đi mua quà tặng vợ, bạn gái là chị Thủy, nhân viên bán hàng của một hãng đồ lót lớn lại cười rũ ra và nói: "Chả là, có cậu chàng kia đến chọn đồ lót cho vợ cứ lóng nga, lóng ngóng mô tả vợ em mặc size gì em không để ý lắm, hình như quần cỡ 36, áo cỡ M thôi vì ngực vợ em hơp lép, chả mây mẩy như mấy cô mông bự, ngực nở đâu. Nên chị cứ phiên phiến chọn giùm em với".

Hóa ra chàng nhầm size quần với size áo và ngược lại, nên lúc chị Thủy đưa áo ra và giải thích, chàng mới bẽn lẽn cười bảo: "Cái đồ bé tí thế này em đã mua bao giờ đâu. Tết nhất gần tới thấy vợ em nó than thở cả năm không được tặng quà gì cho ra hồn nên em mới "vượt rào" đi mua đồ lót đấy chứ", anh tâm sự.

Được biết anh chàng này công tác tại một công ty bất động sản ở Quận 7, TP.HCM, hàng ngày tiếp xúc với nhiều em chân dài, dáng chuẩn nhưng tuyệt nhiên không bao giờ ngó ngàng đến "hàng họ" các em ra sao vì thế đi mua đồ lót chàng cứ mặt đỏ phừng phừng, chỉ mong mau mau chọn lựa cho hợp kích cỡ của vợ mình.

Khác với chàng công sở nhát gan trên, anh Tú, kỹ sư xây dựng một công ty cầu đường ở Quận 2 chia sẻ: "Em có 3 đời bạn gái, từ đời F1 đến F3 em đều kỷ niệm mỗi cô 2 bộ đồ lót hiệu Victoria Secret nóng bỏng, được order (đặt hàng) từ nước ngoài hẳn hoi". Hỏi Tú sao không chọn món gì khác làm quà thì được chàng cho biết: "Em thích ngắm phụ nữ diện đồ 2 mảnh gợi cảm, vừa sướng con mắt vừa được tiếng hiểu tâm lý các nàng". Thế nên chả lạ gì khi chàng cho tôi xem mấy tin nhắn mặn nồng, ướt át của 2 cô người yêu cũ đời F1, F2 vẫn còn gửi tới hẹn hò đi chơi xa.

Kinh nghiệm chọn đồ lót của Tú thì đơn giản lắm, Tú bảo em cứ chọn cái TV 18inch làm chuẩn, mỗi lần nàng lướt qua là em để ý xem vòng 3 của nàng có che hết màn hình không, rồi áo ngực nàng có đệm hay không đệm thế là đủ để mô tả bằng tay với người bán rồi. Kiểu như: "Người yêu đời F1 của em ngực nhỏ nhưng mông to, vòng mông nhỏ hơn cái tivi màn hình 18inch tí tẹo, còn ngực thì cỡ trái cam sành thôi" rồi người bán đưa hàng là em "hốt" liền.



Đổi đồ lót sexy lấy... gấu bông

Nói về tai nạn của việc chọn đồ lót tặng chị em dịp lễ Tết, anh Trung, giám sát thi công một công ty xây dựng ở Đồng Nai vẫn còn ngao ngán: "Lần ấy bạn gái em thỏ thẻ thích cái váy ngủ màu đỏ trên một website bán hàng nổi tiếng kia, em cũng rắp tâm để dành tiền mua tặng nàng mặc cho bõ cái công làm trai phải chiều bạn gái. Ai dè mua xong thì nàng không dám mặc vì lý do: "Anh ơi, cái này hở nhiều quá, mặc vào mẹ em lại mắng. Thế là nàng nhất quyết từ chối món quà và đòi em mua lại...con gấu bông, chán ơi là chán".

Riêng anh Sơn, nhân viên tín dụng của ngân hàng E, vì mới cưới vợ cách đây 1 tháng nên cũng hí hửng lên kế hoạch tặng nàng 1 cái váy ngủ thật "mỏng, mát, mềm, mịn" để khơi nguồn cảm hứng gối chăn cho mau có con. Thế là cứ trưa trưa anh lại lùng sục trên các diễn đàn mua bán đồ lót với hy vọng tìm được bộ váy ngủ thật ưng ý, vì "vợ em hơi bị cá tính, chắc cô ấy thích mấy kiểu váy ngủ nhìn nóng bỏng, ra dáng gái hư 1 tí nên em mạnh dạn đầu tư đặt hẳn bộ váy ngủ kiểu "y tá" cho hoành tráng". Ngờ đâu, vừa mang đồ đẹp về khoe, chưa kịp hí hửng đòi vợ thưởng cho "một đêm nồng cháy" thì anh bị chị nhà ném phăng cái "của nợ" vào người rồi khóc tu tu bảo: "Anh quen chơi với gái hư rồi về bắt vợ làm theo à". Kết quả là anh Sơn mất gần một tuần để giải thích, làm lành với vợ.

Còn anh Hòa, nhân viên bán hàng điện máy ở siêu thị N.K, Quận Thủ Đức, thì lại gặp tai nạn khác với chiếc áo corset đầy quyến rũ. Số là, anh may mắn cưới được cô vợ "hot girl", mông má thì không có gì nhưng vòng 1 của nàng thì lại ngồn ngộn cực kỳ ngon mắt. Đã thế, vợ anh còn thích gu ăn mặc thoáng mát. Vậy nên trước sinh nhật vợ, anh tự tin nghe theo sự chỉ dẫn kỹ càng của cô bạn gái chơi thân với vợ, đầu tư hẳn 1 triệu cho một "em" corset cực kỳ gợi cảm được rao bán trên mạng.

"Hồi hộp lắm, em nhận hàng mà chẳng dám mở ra xem, định tối về làm cho vợ một quả bất ngờ sung sướng. Y như em dự đoán, đưa quà xong và thủ thỉ vào tai nàng về chiếc corset xinh đẹp, nàng hôn má em chùn chụt và giục em đi tắm để "chiến đấu". Nhưng vừa bước chân vào phòng tắm em đã nghe tiếng nàng kêu "Á" to tướng. Giật mình chạy ra thì thấy người 1 nơi, cái áo corest 1 nơi. Hóa ra em mua phải hàng lởm, áo bị rách mà nó còn khuyến mại cho vợ em 2 con gián trong hộp thế nên em bị vợ cho "ăn chay" gần chục ngày nay rồi".

Quà sexy thì thích quá, nhưng...

Chị Hoa, nhân viên chăm sóc khách hàng F cho biết: "Mua nhầm size, màu sắc không phù hợp như kiểu da tối màu mà chàng chơi nguyên bộ đồ lót xanh nõn chuối thì ai mà nhìn nổi. Rồi chưa kể chuyện mua phải hàng lởm, hàng Trung Quốc không rõ nguồn gốc khiến nhiều chị em tiếc tiền xót cả ruột ra nhưng cũng không nỡ nặng nhẹ mắng chồng. Các anh chồng biết tặng đồ lót cho vợ là mừng rồi, nhưng không biết thì nhờ tư vấn của mẹ hay em vợ, cứ âm thầm một mình đi mua kiểu gì cũng gặp nạn".

Tuy nhiên, với một số bà vợ quanh năm quen chuyện "thắt lưng buộc bụng" thì một món quà là bộ đồ 2 mảnh bé xíu trị giá cả triệu bạc thì xa xỉ quá. Chị Hà, 35 tuổi, kế toán công ty môi trường ở Quận 1 tâm sự: "Biết là ông xã tâm lý chọn hàng hiệu để mua tặng vợ, nhưng cứ nghĩ bỏ cả triệu cho món đồ bé tí ấy là tôi xót tiền kinh khủng. Ra chợ chọn hàng Thái khoảng 100 - 200 nghìn là đủ xài rồi".

Một cái Tết nữa lại sắp tới, chuyện mua đồ lót tặng chị em vẫn được các anh trai công sở quan tâm vì thời đại nào thì đồ lót vẫn gắn với vẻ gợi cảm của phụ nữ. Thế nên, tùy vào tình hình tài chính của mỗi người, các ông chồng có thể chọn món đồ nội y cho phù hợp để làm quà tặng vợ, bạn gái. Tất nhiên, vợ chồng thì dễ biết size của nhau hơn vì gần gũi hàng ngày, nhưng các chàng trai thì cần tìm tư vấn từ chị, em gái để dễ bề chọn lựa. Chia sẻ về vấn đề này, anh Thanh, nhân viên IT ở Quận Tân Bình nói: "Quen nhau 3 năm rồi, tết này mình dự định tặng nàng một bộ nội y thêu ren thật đẹp".

2012 là một năm kinh hoàng với các đại gia. Không biết bao anh có sừng có mỏ ngã ngựa, tan gia bại sản, thậm chí lâm vào vòng lao lý… Em, đàn bà óc ngắn, không nghĩ được nhiều đến tác động này kia của những vụ việc ấy đến nền kinh tế thế giới, đến nền kinh tế quốc gia, đến sự tồn vong của dân tộc. Em chỉ tự hỏi, khi các đại gia ngã ngựa thì vợ họ ra sao, con họ ra sao? Còn các em bồ nhí của họ thì chẳng ngại, khéo giờ này, đã êm ấm trong vòng tay một đại gia khác, người mà hoặc là vượt bão thành công, hoặc là chộp được cơ hội để phất lên trong khủng hoảng.

Phụ nữ đẹp hình như không phải chịu ảnh hưởng nhiều lắm bởi khủng hoảng kinh tế.

Nhưng còn phụ nữ không đẹp (lắm) – như em?

Với em, với các con, với gia đình mình, anh là đại gia. Mua nhà anh quyết. Mua xe anh quyết. Tiền nhàn rỗi đầu tư vào đất cát, chứng khoán hay vàng… anh quyết. Ý kiến của em chỉ mang tính tham khảo, cho (có vẻ) dân chủ. Vâng, em biết thân, biết phận chứ. Lương tháng của em, mươi, mười lăm triệu, nghe có vẻ cũng to to nhưng như anh vẫn nói, cũng chỉ đủ để “ăn sáng, uống cà phê, thi thoảng đi shopping với bạn bè cho vui”. Ừm, em cũng an phận vậy, nhìn vào, như anh nói đấy, ai được như em, còn mong gì hơn nữa?!

2012 là cái năm gì không biết!!! Các đại gia lớn ngoài thương trường “chết” đã đành. Anh – đại gia trong gia đình, cũng lao đao chẳng kém. Bất động sản thì… bất động. Chứng khoán thì… dở chứng. Vàng – đô thì cứ biến động chóng cả mặt. Tài như anh mà tính toán đủ đường vẫn không xong. Xe thì đã bán rồi. Lương của anh, ừm, cao thì cao thật nhưng trả lãi ngân hàng hàng tháng cũng là vừa vặn. Chưa kể, cả năm nhấp nhổm chuyện nhỡ vì khó khăn mà công ty cắt giảm nhân sự để giảm chi phí thì cái chức phó giám đốc chuyên lo việc… công đoàn như anh có khi nay còn làm việc mai đã thất nghiệp. Sự thật không biết thế nào mà lường.



Cảnh ấy, em phải làm gì?

Ôi, em, đàn bà óc ngắn, chân cũng không dài, lương thì “chỉ đủ cà phê sáng”, tính toán thì lại chẳng bằng ai… Em làm được gì? May là xưa nay em cũng không ham hố cà phê, cà pháo, khoản đấy cũng vừa đủ bù vào tiền ăn sáng cho trẻ con. May là xưa nay em cũng không quá đam mê những cái túi, cái váy, đôi giày thành ra những món đó cũng đủ để lo tiền chợ, tiền điện, tiền nước, tiền học phí tiểu học cho con trai, học phí mầm non cho con gái. May mà từ trước đến nay em… say ôtô nên thành ra vẫn đi làm, đưa đón trẻ con bằng xe gắn máy, thành ra không bị sốc vì chuyện… không quen đeo khẩu trang và đội mũ bảo hiểm. Tóm lại, may mà, từ trước đến giờ em… sống nhạt, chỉ biết có chồng có con, nên thành ra, khủng hoảng ở đâu thì không biết chứ cá nhân em thì vẫn thấy… ổn. Em lại còn mừng, vì khó khăn, vì nợ nần, vì khủng hoảng, anh lại chăm về nhà, ăn bữa cơm gia đình và… khen vợ đảm, nấu ăn ngon, chăm con khéo.

Và, hôm nay, em sung sướng đến phát điên khi anh thủ thỉ, rằng: “May mà (anh) có em”. Vâng, nhờ có khủng hoảng kinh tế em mới biết rằng mình cũng còn có giá trị. Bao năm mình sống nhạt hóa ra lại rất… mặn mà.

Thế nên, em, đàn bà óc ngắn, chân cũng chẳng dài, lại cứ mong (và dự đoán) là kinh tế năm 2013 hồi phục từ từ thôi…

Gần tết, mọi người hí hửng được về quê, được gặp gỡ người thân gia đình, bạn bè thì tôi lại chuẩn bị cho một cuộc chạy trốn, trốn tránh những ngày đau khổ đã qua, tìm cho mình một khoảng thời gian tĩnh lặng để quên đi mọi thứ xấu xa, chuẩn bị cho những dự định mới sang năm.

Tôi yêu anh đến nay cũng đã được 6 năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng không hề ngắn vì đây là mối tình đầu của tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh đã từng phản bội và đánh đập tôi nhiều lần. Tôi đã rất đau khổ, khóc nhiều, tổn thương nhiều nhưng vẫn hi vọng anh thay đổi, càng ngày càng không thấy khá hơn mà anh còn trắng trợn tán tỉnh, hẹn hò, lên mạng chát chít tán gái ngay trước mặt tôi. Bao nhiêu lần anh chửi bới xúc phạm tôi đều đau khổ bỏ qua, vì bình thường anh cũng ngọt ngào, cũng quan tâm tôi rất nhiều, nhưng anh không bao giờ biết mình sai, anh chỉ nghĩ đến cảm xúc của anh. Có chuyện gì dù anh sai mười mươi anh vẫn đánh tôi, xúc phạm tôi, từ ngày yêu anh tôi chưa bao giờ mang lỗi gì quá to tát với anh bao giờ…

Thời gian trôi qua cũng được 6 năm, giờ chúng tôi đã có tuổi, gia đình bạn bè tôi cũng giục nhiều nhưng anh đã bóng gió với tôi từ lâu rằng gia đình anh neo người, lại xa nhau quá nên không thể đến với nhau, anh cứ nửa vời rồi lại nói bóng gió vậy. Nhiều đêm nằm bên anh tôi khóc vì người yêu đã chẳng ra gì mà mình vẫn ngốc nghếch giữ mối tình này, có lẽ là tôi nặng tình, không làm chủ được lí trí nên cũng mặc kệ tới đâu hay tới đó.

Một năm qua tôi gần như thất nghiệp, xin việc rất khó, với lại cái ngành tôi học mà xin làm ngoài thì chẳng nơi nào nhận vì không liên quan chút nào, thiếu thốn với tôi là chuyện bình thường, nhưng may mắn cho tôi là tôi ăn ở hiền lành nên cũng có người giúp đỡ. Tôi rất hay bị stress mỗi khi nói đến chuyện công việc, dù biết rằng xung quanh cũng có nhiều người như tôi, gia đình tôi lại ở xa, kinh tế không khá giả gì nên tôi không dám hé nửa lời xin giúp, vì có xin giúp cũng không được. Bản thân anh cũng đã giúp tôi vài lần nhưng cũng không nhiều, anh cũng mới ổn định công việc, lương chỉ đủ anh sinh hoạt một tháng, tôi cũng không dám đòi hỏi gì. Lâu lắm rồi, phải mấy năm tôi chưa bao giờ nhận một món quà dù trị giá vài nghìn bạc từ người yêu, dù là ngày lễ, tết… Tôi thương anh cũng vất vả nơi đất khách quê người, cũng bươn chải, cũng áp lực kiếm tiền để không bị phụ thuộc bố mẹ, tôi rất chiều chuộng anh, anh chỉ biết đi làm về là ngồi đợi ăn, tôi nấu nướng, giặt giũ… làm tất cả mọi việc chăm sóc anh, anh chỉ biết đến giờ đi làm rồi về ngủ, chấm hết.

Thời gian gần đây, giáp tết, tiền sinh hoạt, phòng trọ thiếu thốn, tôi thất nghiệp nhưng vẫn phải sòng phẳng với anh, dù tôi không có một đồng lương nào nhưng anh mặc kệ, một phần vì anh cũng không giúp được vì lương anh chỉ đủ anh dùng, một phần anh tức tôi không chịu đi làm nên tôi vẫn phải tự mà đi kiếm đâu được tiền về đóng tiền nhà, tiền ăn thì kiếm. Tôi yêu anh và chiều anh từ những thứ nhỏ nhặt nhất nhưng nhận lại thì không là cái gì, tôi cũng kệ, không bận tâm vì mình đã yêu thì đừng nên toan tính với lại đã thất nghiệp thì tất nhiên người yêu mình cũng chán và sau tết tôi lại đi xin việc dù là công việc gì cũng được, miễn là lương thiện, thời buổi này để có được công việc như mình mong muốn thì cũng chỉ là nằm mơ. Điều quan tâm nhất của tôi là giờ anh nói thẳng ra rằng anh đã xác định tư tưởng từ lâu rằng chỉ yêu tôi vậy mà thôi, còn lấy vợ anh sẽ lấy vợ gần nhà, vì gia đình họ hàng anh không cho lấy xa, tôi xót xa nghĩ hóa ra anh đã xác định chắc chắn từ lâu như vậy nên anh mới đánh đập, xúc phạm tôi bao lâu nay nếu có chuyện gì, và khi tôi khó khăn anh cũng mặc kệ, thậm chí anh còn xúc phạm tôi rằng hãy đi làm cave để có tiền dùng này nọ, anh không quan tâm điều đó và cũng không có gì tiếc nếu tôi làm vậy…

Đau đớn, thất vọng, tổn thương, cảm giác thật là hỗn độn, nghẹt thở khi yêu chiều người mình yêu hết mực mà nhận lại chỉ là thứ thái độ tàn nhẫn. Tôi tiếc rằng 6 năm qua đã mất quá nhiều thời gian cho con người không có nhân cách, một người dù có là chồng tôi thì tôi cũng khinh bỉ, nhân danh tình yêu tôi nhận được gì. Thà rằng 6 năm qua làm cave thì tôi còn chưa buồn, chưa tiếc, chưa cay như cái mối tình oan trái này, ít nhất tôi cho họ thể xác thì họ cho tôi tiền bạc, xong đường ai nấy đi, không vướng bận, còn anh tôi cho đi tất cả không nhận lại được gì còn làm tổn thương cả tinh thần, thể xác tôi ghê gớm, hao mòn tuổi xuân đẹp nhất, giờ ngoảnh lại đã gần 30, bạn bè lần lượt xây dựng gia đình.



Trong khi yêu anh tôi đánh mất đi bao nhiêu cơ hội để được tìm hiểu người khác, ít nhất tôi cũng không hề xấu và bên tôi cũng không thiếu đàn ông đến với tôi, vậy mà vì một chữ tình tôi đã đánh mất tôi rồi. Chuyện chúng tôi không thành vì họ hàng nhà anh không đồng ý, anh cũng chỉ đứng về phía họ, không một lời giải thích rằng chúng tôi yêu nhau, khó bỏ mà anh còn tỏ ra không một chút quyết tâm lấy tôi dù gia đình họ có phản đối, anh nói người lớn đã nói, đã phản đối chỉ có đúng… Tôi nghe mà khinh bỉ cái tình yêu anh dành cho tôi, thà rằng anh nói 6 năm nay anh chỉ yêu chơi thôi thì tôi khóc một trận rồi sẽ hết đau với loại người không đáng khóc như thế, nhưng 6 năm qua anh rất mơ hồ nhiều lúc anh nói rằng anh yêu tôi lắm, anh chưa yêu thương ai nhiều như yêu tôi cả, dù hai đứa có cãi nhau thì anh vẫn không bỏ được tôi, có lúc anh nói là phải lấy, có khi anh nói cứ lo công việc đi chuyện rồi đi tới đâu hay tới đó, có khi anh lại bảo tôi cũng chưa chắc gia đình anh phản đối vì họ cũng chỉ có ý kiến như vậy… Tôi tin nên cứ để thời gian trôi qua, tôi hi vọng vào cái điều tốt đẹp, giờ đã đến lúc phải xây dựng gia đình thì anh nói thẳng, nói thật, nói phũ phàng với tôi những dự định bao lâu nay của anh, coi tôi như một người để yêu chứ không muốn lấy… Với anh người phụ nữ phải chăm chỉ, nấu ăn ngon, phải đi làm có thu nhập, phải giỏi chuyện đó, phải trắng, phải xinh, gia đình phải có điều kiện một chút, phải siêng năng, đến nhà người yêu là phải chạy vào bếp nấu nướng, phải biết nịnh để lấy lòng gia đình anh… Riêng gì người yêu mình như thế, tiếp xúc gia đình anh ai cũng có suy nghĩ vậy, cả thằng em họ anh sống Hà Nội bao nhiêu năm cũng thế. Tóm lại là thất vọng, tôi đã sẵn sàng vứt bỏ anh như vứt bỏ một thứ đồ chơi rồi.

Dạo này người ta có hay nói qua nói lại chuyện phân biệt vùng miền, tôi thì nghĩ cái đó thì chỉ là cách nhìn phiến diện, nhưng nghiệm lại cũng không phải không có cơ sở, ít nhất trước đây đi làm thì bị một người Hà Tĩnh lừa, yêu thì yêu người Nghệ An và chuyện cưới xin của tôi bị cả gia đình, cả họ hàng người yêu tham gia vào và cũng tham gia phản đối, họ quá thực tế, quá toan tính, họ tính lấy tôi chả được gì, may ra gia đình tôi có cho tôi được cái dream không hay ít tiền vốn liếng không hay lại trắng tay về nhà họ, lại xa, lấy vợ gần nhà thì được nhờ này nọ, khi khó khăn thì được abc… khi làm ăn thì được xyz… gia đình người yêu tôi là điển hình, chị gái người yêu tôi đi lấy chồng cũng toan tính như thế, cái đó tôi biết rất rõ vì thời gia đó tôi cũng thân thiết gia đình họ, chị ấy gặp và lấy người chồng bây giờ trong vòng 21 ngày, giữa cái lúc anh ấy đang ở nước ngoài làm ăn lên nhưng giờ thì chị ấy còn đáng thương hơn tôi và thê thảm hơn tôi về nhiều mặt, thôi thì tôi không muốn kể đó là chuyện của người ta. Vậy mà tôi đã hi vọng họ không như thiên hạ đồn thổi, họ là người tốt trong những người xấu ở miền đó, nhưng cũng chỉ là một rổ mà thôi, tôi giờ mất hết niềm tin rồi, giờ là quãng thời gian chạy trốn, tôi chạy trốn chính mình, nghĩ nhiều lắm lúc chỉ muốn chết, nếu không còn một chút động lực từ gia đình chắc tôi cũng không qua được cái giai đoạn trầm cảm này.

Tết này lên nhà đứa bạn ở tít trên vùng cao, cái nơi sóng điện thoại không có, cái nơi con người còn ít va chạm và họ còn rất lành tính, đi chơi vài tuần cho lành vết thương, không còn là hơn thiệt trong lòng, không còn là nuối tiếc, sau tết về chắc tâm hồn nhẹ nhàng hơn để có thể thực hiện các dự định cho một cuộc sống mới.

Đau nhiều nên giờ tôi mất hết cảm giác đau khổ là gì, chỉ có điều là cũng lại vô cảm luôn nên cần tìm lại chính mình. Bài học đắt giá đã qua cho tôi tỉnh ngộ nhiều thứ, ừ thì “người lớn đã nói thì chỉ có đúng”. Tranh cãi mà làm gì, tự mình gặp là biết mà thôi.

Đó luôn là một thứ hấp dẫn chúng ta. Vậy hãy cùng tìm hiểu một số giấc mơ và ý nghĩa của chúng trong bài viết sau đây.

1. Giấc mơ bị rụng răng hay nhổ răng

Đây là một giấc mơ thực sự rất phổ biến. Nếu bạn thường xuyên có một giấc mơ như răng tự rụng hoặc bị nhổ có nghĩa là bạn sợ mất một đồ vật hoặc một người nào đó thân thiết với bạn. Thông thường, giấc mơ này cũng được liên kết với những lo lắng về tài chính và tiền bạc. Vì vậy, nếu đang có vấn đề rắc rối về tiền bạc thì đây có thể là một giấc mơ thường gặp của bạn.

2. Mơ thấy rắn

Rắn xuất hiện trong giấc mơ không phải luôn luôn là một điều tốt. Rắn thực chất đại diện cho sự phản bội hoặc những sự kiện tồi tệ có thể xảy ra khi bạn thức dậy. Khi bạn có một giấc mơ về rắn, hãy chắc chắn rằng bạn sẽ thận trọng trong ngày mới và cảnh giác với người gần gũi với bạn có thể đang có ý định phản bội bạn.

3. Giấc mơ đầy màu sắc

Màu sắc trong những giấc mơ không phải là một điềm xấu và mỗi màu sắc có một ý nghĩa giấc mơ khác nhau. Ví dụ, bạn nhìn thấy màu hồng trong giấc mơ có nghĩa là bạn đang có tình yêu và ngập tràn hạnh phúc. Nếu mơ thấy màu vàng, nó thể hiện cho sự yên bình của bạn. Còn màu xanh lá cây trong giấc mơ không có nghĩa là tiền bạc như nhiều người nghĩ mà nó là một dự báo bạn nên chờ đợi một số sự thay đổi.



4. Giấc mơ với nhện đen

Giấc mơ về nhện có nghĩa sức khỏe của bạn hoặc người thân có thể bị nguy hiểm. Nó thực sự là một dấu hiệu cảnh báo. Nếu bạn có một giấc mơ như vậy, hãy thận trọng với sức khỏe của mình và những người mà bạn yêu thương.

5. Mơ thấy người chết

Sẽ luôn luôn là đáng sợ bất cứ khi nào bạn nhìn thấy ai đó qua đời trong một giấc mơ. Nếu bạn mơ thấy điều này, nó có nghĩa là bạn đang có sự thay đổi về cuộc sống và rằng bạn đang lớn lên và trưởng thành hơn.

6. Giấc mơ về kiến

Những con kiến ​​thể hiện sự bận rộn. Cho dù là chúng mang thức ăn cho kiến chúa hay đang đào hố thì chúng luôn gắn liền với rất nhiều hoạt động. Nếu có những giấc mơ về kiến ​có nghĩa là bạn hài lòng với cuộc sống của bạn và sẽ làm được nhiều việc hữu ích vào ngày hôm sau.

7. Giấc mơ về sư tử

Sư tử là một số trong những loài động vật có uy quyền nhất trong các khu rừng. Chúng tự hào về sức mạnh của bản thân và là chúa tể của muôn loài. Ý nghĩa giấc mơ có liên quan đến sư tử hàm ý xoay quanh sức mạnh và niềm tự hào trong con người bạn. Bạn có thể gặp một số trở ngại trong cuộc sống mà bạn sẽ phải vượt qua trong tương lai và bạn sẽ rất tự hào về kết quả mà mình đạt được.

1. Bạn và chàng có cuộc tranh cãi nhỏ vào tối qua. Để làm tăng thêm tình hình “chiến sự”, anh ấy của bạn trước đó thường ký tên dưới bức thư gửi cho bạn bằng từ “Love”, nhưng hôm nay anh ý chỉ ký vẻn vẹn tên anh ta. Bạn sẽ phản ứng về điều này?

a. Trong bức thư gửi lại anh ấy bạn cũng sẽ không ký chữ “Love” như mọi khi, đây là hành động “ăn miếng trả miếng” của bạn.

b. Bạn tặc lưỡi cho qua vì có thể anh ấy quên thôi, chứ bạn nghĩ anh ấy sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ghét bạn đâu

c. Bạn lo lắng và nghĩ rằng phải chăng anh ấy đã hết yêu bạn?

2. Anh ấy hỏi bạn muốn được tặng quà gì trong ngày lễ tình nhân, bạn gợi ý đó là lời chúc đầy những lời lẽ yêu thương do chính tay anh ấy viết lên thiệp. Nhưng chàng không làm như gợi ý mà tặng bạn tấm thiệp không có chữ viết tay và một bông hồng đỏ.

a. Bạn sẽ hỏi anh ấy tại sao lại vô ý đến thế. Có phải anh muốn trọc giận bạn không.

b. Bạn hơi thất vọng nhưng hi vọng tình hình sẽ được cải thiện vào Valentine lần sau

c. Bạn cười mỉm và cảm ơn vì ít nhất anh ý cũng có quà cho bạn.

3. Bạn và chàng đang đi dạo thì tình cờ gặp lại cô gái mà ngày xưa “một nửa” của bạn từng bị hút hồn. Bỗng nhiên anh ấy buông tay bạn ra và nhìn chằm chằm về phía cô gái đó. Bạn sẽ:

a. Bạn sẽ bỏ về và giam mình trong phòng vì quá buồn với hành động của anh ấy.

b. Bạn chủ động nắm lại tay chàng và nói: ”Anh yêu, hình như mắt em có bụi hay sao?”

c. Bạn nắm lại tay anh ta và lôi đi thật nhanh qua chỗ cô gái đó.

4. Một anh chàng vừa hẹn hò với bạn nhưng lại hỏi bạn những câu về mối tình trước đó của bạn. Bạn đáp lời như thế nào?

a. "Em nghĩ mình đã tìm được anh chàng lý tưởng, nhưng chính anh chàng đó làm em tan nát trái tim”

b. "Người yêu cũ của em cũng là một anh chàng tốt bụng nhưng cả hai đều không thể tiếp tục được vì không hợp nhau”

c. "Anh ta quả đúng là tay sở khanh. Số em thật đen đủi khi gặp phải hắn ta".

5. Anh ấy của bạn đã bị thôi việc hai tháng trước đây và tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được công việc mới.



a. Bạn sẽ hỏi anh ấy xem bản photo hồ sơ xin việc của anh ấy ở đâu và gửi bản này cho mọi nơi bạn biết xem có cơ hội việc làm nào cho chàng không.

b. Bạn giúp đỡ anh ấy tìm một công việc theo đúng khả năng anh ấy.

c. Bạn nói với anh ấy rằng hãy tìm việc nhanh lên vì sắp đến sinh nhật bạn rồi đấy.

6.  Khi bạn và chàng giận nhau:

a. Bạn sẽ khóc, khóc và khóc.

b. Không sao cả, “sau cơn mưa trời lại sáng”, không có mối tình nào không trải qua những sóng gió.

c. Bạn im lặng và nhất định chờ anh ấy làm lành với bạn trước.

7.  Lần đầu tiên ra mắt bố mẹ bạn, anh ấy không cạo râu, mặc quần jean, một chiếc áo rất “ngầu” cùng một chiếc mũ cũng “ngầu” không kém. Bạn sẽ:

a. Sẽ chỉ trích anh ta sau lần gặp mặt này.

b. Nói với anh ấy nên bỏ mũ ra khi tiếp chuyện bố mẹ bạn.

c. Đấy có thể là biểu hiện bạn nên xem xét lại con người anh ý.

Kết quả

Đa số các đáp án là a:

Rất tiếc phải nói rằng bạn chính là nguyên nhân khiến tình yêu tan vỡ. Bạn tỏ ra là cô bạn gái thiếu khéo léo và tế nhị khi cư xử với người yêu. Hơn nữa trong không ít trường hợp bạn còn là người yếu đuối một cách thái quá và rất cố chấp mà với nam giới, mà đó lại là những điều tối k, thậm chí là họ rất dị ứng.

Hãy sớm nhận ra những điểm yếu của mình để sửa chữa và khắc phục, xem như đây là một bài học lớn trong chuyện tình yêu để rút kinh nghiệm cho mối tình sau.

Đa số các đáp án là b:

Trong tình yêu bạn là cô gái khôn ngoan, thông minh và đó chính là cách để bạn gìn giữ mối tình này. Bạn luôn tỏ ra là người khoan dung, độ lượng, tôn trọng chính bản thân mình và tôn trọng anh ấy.

Ngược lại bạn cũng nhận được tình yêu thương chân thành từ phía chàng, và đó chính là bí kíp thật đơn giản để hai bạn giữ lửa trong tình yêu, tiến xa hơn nữa trong tương lai.

Đa số các đáp án là c:

Bạn không coi trọng lắm tình yêu của mình. Vậy nên tình yêu của bạn đã tan vỡ theo đúng quy luật của nó. Bạn hãy nhanh chóng điều chỉnh lại mình, thay đổi suy nghĩ nếu không bạn sẽ chính là người nhận lấy những đau khổ trong tình yêu.

Chị dâu mình nhờ: “Chú nói giùm anh chị một tiếng với. Vợ chồng chị bó… miệng rồi”.

Kiểm tra “chứng chỉ đàn ông”

Phước, thằng cháu chậm vợ, có khuôn mặt dễ nhìn, ăn mặc giản dị nhưng ăn nói có phần tếu táo, hát khá hay. Nó từng “nổ”, nói chú à, trong huyện này, giọng hát của cháu được xếp loại hai, không có ai loại… một.

Mình nhậu với ba nó, nó đi đâu về, hình như cũng tưng tưng rồi, sà vào bàn nói chào chú. Mình nhớ tới nhiệm vụ chị giao nên “nhập đề” ngay, nói chú với ba mày đã vào tuổi xế chiều. Mày lấy vợ để hai “lão gia” này còn chút hơi tàn mà đi họ chớ. Nó cười nhẹ như không, nói cháu “quy hoạch” ất giáp lắm nhưng hổng hiểu sao cuộc tình nào cũng bị “treo”.

Mình vỗ vai nó, nói: “Ráng lên cháu ơi, ba mươi mấy rồi. Cùng trang lứa với mấy có đứa hai ba con rồi đó…”. Nó cười, nói lấy vợ sớm làm gì để… lời ru thêm buồn. Ông anh mình trợn mắt, nói: “Cái thằng, mày dám giỡn mặt với chú mày à? Mày phải “chỉ điểm” mối nào cho dứt khoát để ba lo. Còn chút mày nữa thôi. Lông bông hoài sao được…”.

Ba nó bấm nhỏ mình, nói: “Mà này, hay là mày tự kiểm tra… chứng chỉ đàn ông của mày coi. Ba nghi quá”. Mình hợp đồng tác chiến ngay, nói chắc “bộ phận không nhỏ” của mày có vấn đề nên mày lơ chuyện vợ con? Nó cười híp mắt, nói con thừa biết ba với chú nói cho con tức mà lấy vợ quách cho rồi. Hổ phụ sinh hổ tử. Ba sinh con ra, ẵm bồng, tắm rửa, kỳ cọ cho con chắc ba biết chớ. Con có “bằng” hoành tráng lắm chớ đủ thiếu gì cái “chứng chỉ” lẻ tẻ. Ba má cứ từ từ, con mà rung động tim yêu thì con hối ba má chạy không kịp đâu. Anh mình dằn ly đánh cạch một tiếng, nói tao với má mày đẻ con trước, rung động sau, rồi có sao đâu?



“Nội bộ” năm nay

Một hôm thằng Phước tới nhà mình chơi. Mình hâm lại chuyện vợ con. Nó ngồi bệt trên thềm thở dài rồi bắt ông chú già chát ngồi nghe chuyện tình của nó.

Người tình thứ nhất là con một thầu khoán giàu sụ. Mỗi lần rủ em đi chơi, nó phải ngồi chầu chực cả tiếng đồng hồ. Em bước ra với áo quần xanh đỏ, dây nhợ lung tung, mặt láng như ma nơ canh. Phước nói mặt em xinh sẵn, đâu cần phấn son kỹ vậy. Cô bé xì một tiếng, nói anh quê mùa thô kệch lắm. Phụ nữ không ai ngu tới mức chờ xấu mới làm đẹp, thà tô trước còn hơn đợi xước mới tô.

Đang vi vu trên phố chợt em nói chết chết, quay lại quay lại. Em để quên đôi kính Hàn Quốc ở nhà mất rồi. Mặt em hơi xương, phải đeo kính bự cho má đầy đặn. Phước đang lưỡng lự thì em hứ cái rét, vẫy taxi về luôn. Cuộc tình “đứng hình” ngay sau đó.

Người tình thứ hai rất tự nhiên và… chân thành. Ngồi với Phước, cô chê rậm rề mấy “thằng” người yêu cũ. Em nói anh Phước đứng đắn ghê, lại có cái mũi đẹp. Không như “thằng” M. mũi tẹt, tướng đi lạch bạch xấu òm mà bày đặt mặc quần jeans. “Thằng” K. ỷ giàu, mới đi chơi lần hai nó đã chẩu mỏ “hun” ẩu em, miệng hôi rình. Còn thằng C. nữa, lần hẹn đầu tiên nó đã mân mê tay em. Em làm thinh để coi nó làm gì nữa, té ra nó kéo em vào lòng nó… Phước thấy trong người nổi gai, thầm nghĩ má tui mà nghe em kể “tình sử” kiểu này bả vả rớt răng là cái chắc. Vậy là chia tay.

Hôm qua, mình đang dọn vườn thì thằng Phước tới, giựt cái rựa làm giúp mình một hồi. Chặp lâu, nó cười toe toét, thở hổn hển, nói “có” rồi chú ơi. Em này mặn mà, đằm thắm, dịu dàng lắm. Chú qua nói giùm ba má cháu với, “nội bộ” năm nay cưới được hông chú?

Mình mừng quýnh, lật đật xỏ áo đi ngay.

Tình yêu là muôn hình vạn trạng, là một điều bí ẩn nào đó hay đôi khi nó chỉ là những cảm xúc riêng biệt nhất của riêng một ai đó...

Một đều duy nhất mà bạn có thể khẳng định được rằng, nếu khi bạn thật lòng yêu một ai đó thì đó chính là tình yêu đích thực mà bạn tìm kiếm dẫu nó có là tình đầu, tình hai, hay là tình cuối chăng nữa. Đừng bao giờ nghĩ rằng bạn chỉ một lần biết yêu và được yêu.

Em không bao giờ nói về tình yêu của mình với đôi mắt ngân ngấn nước như các cô bé tuổi mới lớn nhưng anh biết một nỗi buồn sâu thẳm nơi em…

Em cứ tỏ ra mạnh mẽ…

Tình đầu của em tan vỡ từ lâu nhưng những mảnh vỡ vẫn cứ cắt sâu vào trái tim non nớt ấy. Đôi khi em vô tình đi ngang qua một nơi nào đó mà em gọi nó là “miền kí ức” hay khi em vô tình chạm vào những thứ mà em gọi là “vật kỉ niệm”. Em chỉ khẽ nhướng đôi mắt to tròn nhìn ngắm rồi quay đi với gương mặt bình thản, một gương mặt không cảm xúc, tại sao em không nói với anh đó là quá khứ của em, là tình yêu của em hay thậm chí em có thể khóc nức nở với anh, tại sao vậy?

Em cứ tỏ ra mạnh mẽ…

Cô bạn thân nhất của em khi chia tay người yêu tìm em để “trút bầu tâm sự”, em khuyên nhủ rằng “tình yêu có lối đi của nó, không ai có thể ép buộc trái tim làm trái những gì nó muốn”. Em nói luyên thuyên hàng giờ để giải thích về một thứ gọi là “chia tay không phải là hết yêu mà đơn giản chỉ là không thể bên nhau được nữa”. Vậy sao em cứ mãi lóng ngóng đi tìm câu trả lời cho mình, tại sao em không bao giờ tỉ tê với bất kì một ai về chuyện tình cảm của em và em đã đau như thế nào?

Em cứ tỏ ra mạnh mẽ...

Bô phim truyền hình “I Miss You” em xem hàng ngày, em nhìn nhân vật chính khổ sở vì tình yêu mà sao em lại mỉm cười nói rằng “tình yêu nó thế, toàn đau khổ thôi”. Tại sao em không giống những cô gái khác cầm lấy khăn giấy mà sụt sịt, mà tỏ ra đồng cảm với nhân vật, tại sao em không thốt lên rằng “tội cho họ”, tại sao vậy em?



Em cứ tỏ ra mạnh mẽ…

Anh nghĩ ai cũng sợ cảm giác cô đơn. Anh cũng thế nhưng anh lại sợ khi em tự mình xoay xở với cô đơn. Thế này nhé, nếu em buồn em có thể gọi anh, gọi cho cô bạn thân của em để đi “đập phá” một nơi nào đó. Sao em im lặng và chịu đựng, đừng nói với anh rằng em không buồn, em muốn thế. Anh không nghĩ một ai đó chỉ muốn một mình đâu. Tại sao em lại làm vậy?

Em cứ tỏ ra mạnh mẽ…

Em đi chơi với bạn bè vui vẻ là thế nhưng đến khi có cậu bạn nào đó muốn đưa em về em lại nói “mình có thể làm được, mình không sợ”. Để rồi về nhà nằm suy nghĩ lại tự mình tủi thân, tự để nước mắt rơi trong đêm vô vọng. Tại sao em không bao giờ muốn cho người khác biết em đang nghĩ gì. Nếu ai đó vô tình hay cố ý nhắc đến người cũ, sao em chỉ mỉm cười mà bảo “vỡ tan rồi”. Sao em không nói rằng “ừ thì hết yêu, ừ thì không hợp nhau, ừ thì người ấy bỏ rơi em”, để rồi ánh mắt nhìn vào khoảng hư vô trống rỗng.

Em cứ tỏ ra mạnh mẽ…

Người ta yêu nhau rồi một ngày nào đó rời xa nhau chỉ đơn giản như quy luật hay duyên số, vậy sao em không chịu hiểu. Trái tim em cứ nghẹn lại mỗi khi nhắc đến nó, đến lúc mỏi mệt thì phải buông. Anh chỉ muốn lôi tuột em ra khỏi những mớ hỗn độn của tình yêu và dạy cho em biết rằng cảm xúc là vĩnh cửu.

Anh biết em là một cô gái mạnh mẽ, mạnh mẽ trong cách sống, cách quyết định hướng đi cho cuộc đời mình nhưng anh chỉ xin em đừng bao giờ tỏ ra mạnh mẽ trong tình yêu. Em hãy biết rằng tình yêu là điều vô lý nhất trên thế gian. Nó không bao giờ có chỗ cho những lời giải thích vì nó cơ bản đã không có lời giải thích nào cả. Em đừng nói rằng em sẽ mãi dứt khoát, ngoảnh mặt với tình yêu, rằng những cảm xúc yêu thương trong em sẽ vĩnh viễn không bao giờ sống dậy nữa.

Anh chỉ cần em có thể một lần kể hết những suy nghĩ của em về tình yêu, về những nơi em từng đến và những vật thân thuộc em từng có trong tình yêu. Anh chỉ cần em vô tư bày tỏ cảm xúc của mình, tỏ rõ sự thông cảm trong tình yêu và dành một niềm yêu cho người đang theo sau em từng ngày, lặng lẽ giấu đi yêu thương của mình.

Bởi thế em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa...

Dưới đây là những tình huống thường ngày trong cuộc sống, công việc khiến nhiều chị em "Cười không được, khóc không xong".

Đầm “bỏng” mắt

Sau đợt dọn phòng suốt mấy ngày cuối tuần, mình đã diện một chiếc đầm thật yêu đến công ty để ăn mừng. Khi tới nơi, mình thấy đồng nghiệp lui cui dọn dẹp một số vật dụng còn sót lại. Vậy là mình liền xông xáo nhảy vào giúp.

Ngờ đâu, khi mình vừa ngồi xuống để xếp đồ vào thùng cùng mấy nhỏ trong phòng thì một anh trong nhóm vội đứng dậy chuyển sang làm việc khác. Mình hơi bất ngờ, nhỏ đồng nghiệp khi ấy khẽ huých tay mình bảo: “Mới đầu tuần đã khiến người khác nóng mắt rồi”. Lúc đó, mình mới để ý đến độ ngắn “nóng mắt” của chiếc đầm mình đang mặc. Thế là mình vội vàng đứng dậy nhìn anh đồng nghiệp cười bẽn lẽn rồi lỉnh sang chỗ khác. Trong lòng thầm hy vọng anh ấy sẽ không nghĩ xấu về mình.

Ngọc Hân (Cần Thơ)

Chiếc túi “tố” chủ

Tôi có một chiếc túi xách bằng plastic trong suốt rất dễ thương vẫn thường được sử dụng khi đi làm. Sáng hôm đó, tôi dậy khá muộn nên vội thay quần áo để tiến sở. Lúc đó, tôi mới phát hiện mình đang trong tình trạng báo động đỏ. Không suy nghĩ nhiều tôi lập tức mở tủ bỏ “gói hàng” đã chuẩn bị sẵn vào túi rồi lên xe đến công ty.

Khi bước vào cửa tòa nhà, tôi cảm thấy nhiều ánh mắt nhìn mình chăm chú. Tôi không hiểu vì sao nên cũng phớt lờ, tự tin tiến thẳng vào thang máy. Bỗng vài người trong đó nháy nhau cười cười khiến tôi hơi chột dạ.

Đến khi tôi vào văn phòng, cô nàng lễ tân trước cửa nhìn chăm chăm rồi kéo tay tôi lại. Cô chỉ vào cái tú xách của tôi cười cười: “Chị ơi, đôi cánh thần kỳ bị lộ hàng kia”. Giờ cơm trưa hôm đó tôi không dám xuống căn-tin công ty để dùng cơm bởi tôi không dám đối mặt với những ánh mắt ban sáng đã soi mình.

Tân Hoa (Q.1, TP.HCM)

Nụ hôn đầu đáng nhớ

Tôi có một kỷ niệm không bao giờ quên về nụ hôn đầu với bạn gái. Một lần sau khi đưa nàng đi chơi, tôi tiễn nàng về nhà và tỏ tình, kèm theo một nụ hôn nồng cháy đúng theo nghĩa đen. Cả hai chúng tôi đều hôn lần đầu niên không có kinh nghiệm. Tôi được nàng đáp lại nên đã nhiệt tình và mạnh mẽ đến mức làm cho môi nàng bị chảy máu rồi sưng vù lên. Sau đó, cả tôi và nàng đều rất bối rối, không biết xử lý như thế nào về dấu vết ấy.

Hoàng Anh (Vũng Tàu)



Bộ mặt kinh dị

Nhận được điện thoại của người yêu báo sẽ kết thúc chuyến công tác và về sớm hơn dự định một ngày, tôi quyết định đến nhà chàng nấu vài món ngon để cả hai cùng liên hoan.

Đang lúi húi xào nấu tôi nghe tiếng gọi cửa, sau đó là tiếng mở cửa rất nhẹ nhàng. Biết chắc đó là chàng tôi vội vàng đeo bộ đồ hóa trang mua trong chuyến công tác Thái Lan vừa rồi và giả bộ như không biết chàng đã về.

Từ phía sau, hai bàn tay săn chắc ôm ghì lấy tôi, hít hít ngửi ngửi mùi tóc. Tôi từ từ quay lại, dành cho chàng một nụ cười âu yếm và chớp chớp làm duyên. Vừa nhìn thấy dung nhan của tôi, chàng giật mình: “Ối mẹ ơi…”, rồi lùi lại vài bước. Trước mắt anh ấy là hình ảnh tôi đeo cặp mắt kính Nobita to sụ cùng bộ răng giả Billy Bob xấu xí. Tôi còn tiếp tục chớp chớp mắt làm duyên và làm điệu bộ cắn móng tay ỏn ẻn. Sau vài giây “đứng hình” nhìn điệu bộ tôi chàng ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nguyễn Thị Phượng (Vũng Tàu)

Sự cố đêm mưa

Vì trình độ giao tiếp bằng Anh ngữ hơi bị “í ẹ” nên mình đăng ký học thêm ở Nhà văn hóa Thanh niên TP.HCM.

Hôm ấy, trời mưa to quá nên khoảng sân từ phía nhà xe vào học lớp nước ngập hết cả. Ai đó đã kê vài viên gạch cho mọi người bước qua để khỏi ướt chân. Tối ấy, mình lại diện một “em” cao gót nên cứ loạng choạng suýt ngã. Trong lúc hoảng hồn, thấy có bóng người đứng bên cạnh, mình vội chụp lấy tay để giữ thăng băng. Chưa kịp bình tĩnh mình bỗng nghe quá trời tiếng vỗ tay: “Trời đất, nắm tay luôn kìa”, “nắm tay kìa”…

Hic, sao lại chọn ngay trước cửa lớp thể hình mà xảy ra sự cố chứ! Không biết phải làm sao, mình quay lại nhìn anh chàng vừa bị mình chụp tay cười toe toét rồi… bỏ chạy, bỏ lại tiếng mọi người đang trêu chọc rần rần sau lưng.

Xà Quế Hằng (TP. HCM)

Sự cố để đời

Tôi rất yêu thể thao. Qua phim ảnh, sách truyện, tôi biết con gái thích nhìn những chàng trai to khỏe, vạm vỡ mướt mồ hôi khi chơi thể thao. Thế nên tôi rủ nàng đi xem mình đá bóng.

Dự định sau đó sẽ cùng nhau dùng bữa tối và đi xem phim, hẹn hò… Nhờ sự cổ vũ của nàng nên tôi đá hăng hơn bình thường rất nhiều. Trong một pha tranh chấp, tôi cướp được bóng và vượt lên trước. Trước khi kịp ghi bàn, tôi bỗng bị vấp ngã, kéo tụt một bên quần xuống. Không may nó làm lộ một phần quần chip rách lỗ chỗ. Tôi kéo quần lên rất nhanh. Sau hôm đó, mỗi lần gặp tôi, nàng vẫn không kìm được tiếng cười khúc khích.

Trọng Tùng (Đại học Thăng Long, Hà Nội)

Cứ mỗi khi em cố gắng để quên anh, để không nhớ không nghĩ về anh nữa em lại thấy mình thật giống như đang cai nghiện vậy, mà có lẽ là thế thật! Bởi nghĩ và nhớ về anh đối với em mà nói là một thói quen, một việc thường ngày nên đột nhiên bắt bản thân mình phải quên thì đúng là khó thật. Em không thể làm điều đó ngay lúc này khi mà lúc nào em cũng nghĩ về anh, em ghét những khi mình yếu đuối như lúc này lắm, ghét vì em không điều khiển được chính mình để cứ nhớ về anh rồi lại khóc, để làm gì chứ? Chỉ mình em buồn!

Đúng là khi đã nghiện thứ gì đó thì rất khó để từ bỏ, với em để quên anh em đã cố gắng biết mấy, cố lạnh lùng, cố xa cách, cố lãng quên... nhưng dường như mọi cố gắng vẫn là chưa đủ thì phải? Bởi em vẫn rất nhớ anh, vẫn chờ đợi sự quan tâm từ anh, vẫn muốn nghe anh hỏi em thế nào, đang làm gì, đã ngủ chưa? Vẫn nghĩ về anh mỗi tối khi đi ngủ và mỗi buổi sáng khi thức dậy, vẫn muốn gặp anh mỗi ngày dù điều đó làm em cảm thấy rất đau đớn và mệt mỏi. Có phải em đã nghiện rất nặng rồi phải không? Thế nên mới khó đến thế chứ. Em chưa làm được và em không biết đến khi nào em mới làm được điều đó đây. Chỉ là bây giờ đang thấy khó khăn và bất lực quá. Em kém cỏi quá phải không? Uỷ mị quá, có khả năng yêu được mà không quên được, người ta để nhớ thì khó mà quên thì quá dễ nhưng sao với em lại ngược lại thế chứ! Thật ngu ngốc.

Ngu ngốc khi cứ mãi nghĩ về người không yêu mà chỉ đùa giỡn với chân tình của mình, ngu ngốc khi đã xác định quên mà mãi không làm được, để rồi cứ mãi dày vò trái tim. Vì thế nên dù mệt mỏi và khó khăn nhưng em vẫn sẽ cố để tách anh ra khỏi cuộc sống của em, dù có phải gai góc và lạnh lùng hơn nữa em cũng sẽ làm. Điều này cũng giống như một người có quyết tâm cai nghiện phải không? Vì khi họ nhận ra thứ mà họ đã nghiện đó đang huỷ hoại cuộc sống của chính họ, chỉ mang lại cho họ những thứ không tốt và tương lai đen tối thì phải loại ra khỏi cuộc sống của mình thôi.



Trong thời gian qua anh luôn giữ vị trí quan trọng và trung tâm trong cuộc sống của em vì thế nên để quên anh thật khó với em, chưa một ai mà em hy sinh bản thân nhiều như thế, và cũng chưa một ai làm em tổn thương và khóc nhiều như anh, thế mà ngay lúc này khi em đang dày vò giữa yêu và hận thì anh vẫn đang thoải mái và vui vẻ thế kia mà, khi em đa bao nhiêu đêm mất ngủ vì loại thuốc em đang dùng để chữa bệnh thì anh đến một câu hỏi thăm cũng chẳng có vì anh còn đang bận với bao nhiêu người, những người giống em một thời và đến lúc họ cũng như em lúc này thôi (trừ khi họ không thật lòng với anh) em không kể lể mà chỉ là đang phân tích để thấy rằng quyết định của em là chính xác và dù khó khăn em sẽ cố gắng đểm làm- quên anh.

Anh đã từng nghe câu người gian dối sẽ gặp dối gian chưa? Và "đến vì điều gì thì đi vì điều đó", em nghĩ đúng là như thế, rồi anh sẽ thấy những người đến với anh vì tiền bạc sẽ ra đi khi anh không cho họ những thứ đó, người đến vì tình yêu sẽ ra đi khi nó đã hết, anh gian dối hay giả tạo thì cũng sẽ gặp người đối xử như thế với anh. Còn anh- người chỉ yêu bản thân mình thì có lẽ không cảm thấy tổn thương hay chua xót cho người khác đâu.

Có người đã từng nói tại sao em cứ như thế, cứ xuất hiện mỗi khi anh cần, cứ làm điều mà anh muốn dù không biết em có muốn hay không? Mà có lẽ anh cũng đã quen với điều đó. Họ hỏi sao em cứ vì anh mãi thế mà chẳng nghĩ đến mình đang thế nào? Em không thể trả lời không lẽ nói vì em yêu anh! Không được rồi, em không thể nói với ai như thế, vì từ trước đến nay anh đâu phải người yêu của em và càng không phải người em nên yêu, ít nhất là trog mắt mọi người xung quanh, điều đó với mọi người và với cả em là điều không được, thế mà đứa ngu ngốc như em lại yêu trong suốt thời gian qua, càng nghĩ càng thấy giống như người nghiện vậy vì có ai đi khoe với tất cả mọi người rằng tôi nghiện. Em không thể nói với ai rằng em yêu anh, chỉ có thể nói với riêng anh câu đó còn anh thì nói với biết bao người rằng anh yêu họ, đàn ông lăng nhăng giỏi thật họ làm điều mà phụ nữ thấy ghê sợ, họ qua lại qua lại quan hệ với bao nhiêu người cùng lúc mà không cảm thấy kinh khủng còn với phụ nữ thì một người quan trọng để quan tâm chia sẻ là đủ để thấy ấm áp rồi. Đây có lẽ là điều khác biệt đàn ông sống bằng bản năng còn phụ nữ sống bằng tình cảm.

Có ai đó đã hỏi rằng "Có biết bao nhiêu người vì cô đơn mà yêu sai một người, và có biết bao nhiêu người vì yêu sai một người mà cô đơn cả một đời?" em thấy rất đúng, vừa là câu hỏi vừa có ý trả lời. Em đã sai vì thế mà em đang cố gắng sửa chữa dù là khó khăn và mệt mỏi nhưng em sẽ âm thầm mà sữa chữa để không làm tổn thương chính mình và những người tin tưởng yêu thương mình thật sự, thời gian qua em đã lãng quên họ vì một người như anh, thì giờ đây vì họ em sẽ lãng quên một người là anh!

Phờ phạc với ngôn ngữ @

Khoảng cách tuổi tác giữa Toản, một giảng viên đại học ở Hà Nội, và Tiểu Linh, bạn gái anh, là 18 năm, bằng cả một thế hệ. Vì thế, muốn hòa hợp, dĩ nhiên là phải có người thay đổi để thích nghi. Tiểu Linh tự thấy cô chẳng việc gì phải làm cho mình già đi, vì thế người phải “điều chỉnh” dĩ nhiên là Toản. Vì tình yêu, anh có thể thực hiện “các chiến dịch trẻ hóa” mà bạn gái đề xuất một cách ngoan ngoãn, không hề kêu ca. Nhưng riêng việc học lối chát chit của dân teen thì anh mãi không theo được.

Linh thường kêu ca là mỗi lần chat hay nhắn tin cho Toản, cô phải ngủ một giấc mới thấy “anh già” trả lời. Chẳng phải anh sao nhãng việc trò chuyện với cô, mà vì anh phải luận hết hơi mới ra thông điệp cô muốn nói, thậm chí nhiều lúc phải lôi một cô cậu trẻ tuổi nào đó đọc hộ, làm lộ hết cả chuyện riêng tư.

“Em pùn wé, anh bik lèm seo em pùn hok?” (Em buồn quá, anh biết làm sao em buồn không), những tin nhắn kiểu này khiến Toản hoa mắt, váng đầu, toát mồ hôi hột. Tin ngắn không sao, nếu Tiểu Linh hứng chí viết một tràng dài dằng dặc là y như rằng, Toản dịch vài từ rồi chào thua, bỏ đó làm việc khác, lát sau lôi ra cố đọc rồi lại nản, mặc kệ.

“Anh không hiểu nổi sao bọn em cứ phải phức tạp hóa như thế làm gì? Cứ viết như bình thường có phải là em gõ cũng nhanh mà anh đọc cũng nhanh không?”, Toản gọi điện cáu ầm lên trong một lần không đọc nổi đoạn chat của người yêu. Tiểu Linh bảo phức tạp gì đâu, viết thế mới hay, mới đáng yêu, mới tình cảm, chat chit chứ có phải soạn công văn đâu mà phải viết kiểu ông già như anh. Cô còn nói, mỗi anh thấy lâu chứ cô và các bạn thấy viết như vậy càng tốc độ.

Thực ra Toản ghét kiểu viết chữ “xì tin” ấy không chỉ vì khó đọc, mà còn vì anh coi đó là một trò nhảm nhí, dở hơi, thậm chí độc hại, làm hỏng cả ngôn ngữ. Thuộc về một thế hệ cách xa thế hệ @ nên không quen đã đành, Toản từ trước đến nay lại chỉ tiếp xúc, làm việc trong môi trường mà mọi người đều nói và viết rành mạch, rõ ràng, từ ngữ đến văn phong đều khúc triết, logic, vì vậy lối gõ chữ của người yêu làm anh cực kỳ khó chịu.

Thế mà Tiểu Linh chẳng những bắt anh phải biết đọc kiểu viết chữ rất @ ấy, mà còn đòi anh viết như vậy khi nói chuyện với cô. Toản nghĩ, nếu một ngày anh cũng “Bit oj, mek zù a jà but a iu em lém” (Biết rồi, mặc dù anh già nhưng anh yêu em lắm) như cách mà Linh đưa ra làm ví dụ để “dạy” anh, thì chắc đến bản thân anh cũng sốc mà chết mất.



Già cũng phải “chém gió” kiểu teen

Bạn bè của Lâm (luật gia, 42 tuổi) sốc toàn tập khi anh cũng có tài khoản Facebook, lại còn đăng trên tường nhà mình những hình ảnh lãng mạn kiểu hai người nắm tay dưới mưa hay một trời trái tim hồng. Lâu nay, anh chàng này chỉ cắm mặt vào công việc, không bao giờ chát chit hay bờ lốc bờ leo gì, hoàn toàn xa lạ với mạng xã hội và những chủ đề sôi nổi của chúng. Ấy thế mà giờ, người ta thấy anh thỉnh thoảng vào “chém” vài câu trong Facebook của mấy cô cậu tuổi teen, về những chủ đề rất teen, bằng cái giọng pha trò nhạt như nước ốc vốn không giống anh chút nào.

Ngứa tay, một anh bạn viết vài lời chọc ngoáy dưới comment của Lâm trong “nhà” của em teen mắt tròn vo như búp bê. Lát sau, anh ta đã nhận được điện thoại của Lâm: “Tao lạy mày, đừng có đá đểu tao trên ‘phây’. Mà mày thấy tao trên đó thì cứ lờ đi, đừng có còm hay kết bạn kết biếc gì nhé, cũng đừng bảo đứa nào là tao có ‘phây’ nhé”. Gã bạn trời đánh ngửi ngay ra là có chuyện hay ho, liền bảo tao thích còm tao còm, chả mấy khi gặp mày, để tao bảo cả lớp vào add friend mày nói chuyện cho vui. Ép mấy câu nữa, Lâm phải khai thật là anh đang yêu một cô nàng 9X cực kỳ xinh và tiểu thư, và cũng cực kỳ lãng mạn.

Đáp lại câu “mày giỏi lừa nhỉ, sướng nhỉ” của anh bạn, Lâm kêu: “Đánh đu với các cháu 9X này cũng khổ lắm mày ơi. Mày thấy đấy, giờ tao có nhiệm vụ phải lên ‘phây’ tán nhảm với bọn trẻ con, không thì nàng kêu là không hòa nhập với bạn bè nàng, không hiểu tâm hồn nàng. Mày mà kêu bọn lớp mình vào xem thì tao không biết giấu mặt vào đâu. Tao chừng này tuổi rồi còn phải ngồi vỉa hè uống trà sữa, hoặc ăn kẹo mút bằng vẻ mặt hý hửng thì mày biết tao khổ thế nào”.

Anh bạn trêu, mày đừng có kêu khổ, những lúc sướng với nàng búp bê 9X thì không kêu ai sướng hộ đi. Lâm thừa nhận, đúng là yêu gái trẻ sướng thật, nhưng cái gì cũng có giá của nó. Vốn anh chỉ thích nhạc đỏ thì nay phải tập nghe nhạc teen của Hàn, đọc thông tin về các ban nhạc Hàn nàng yêu thích để còn có cái mà nói chuyện, kẻo nàng lại kêu là không tìm được sự đồng điệu tâm hồn.

Hôm anh chàng sao Hàn gì đó sang đây, nàng còn bắt Lâm cầm gấu bông với bong bóng xanh đỏ ra sân bay đón. Nghĩ đến chuyện bị chụp ảnh đăng trên báo mạng với điệu bộ hớn hở chào thần tượng cùng mấy đứa chíp hôi, Lâm sợ đến nổi da gà, vội kiếm cớ bận để tránh, bị người yêu giận đến một tuần.

Bỏ của chạy lấy người

Bạn bè cùng khóa thường bảo Thạch thế mà khôn, lâu nay bọn mình tưởng hắn chậm tiến, trong khi bạn bè vợ con đề huề, thậm chí có đứa hai đời vợ rồi mà hắn vẫn lông bông một mình. Nay mới thấy chính bọn mình mới nông nổi, cứ húng lên lấy vợ sớm, giờ chẳng những mất tự do mà còn phải chung thủy với một bà già vừa béo vừa nhầu, trong khi hắn đàng hoàng ôm eo một em 9X ngon lành đi hết Singapore đến Thái Lan, chụp ảnh xì tin nhoay nhoáy.

Bẵng đi một thời gian, gặp lại nhau trong một bữa nhậu, mọi người hỏi bao giờ cưới, Thạch bảo hễ kiếm được cô dâu thì cưới. “Ơ thế cái em 9X chân dài nó đá mày rồi à?”. “Không, tao đá nó. Nói đúng hơn là tao bỏ của chạy lấy người. Em săn lùng tao một dạo rồi mới chịu đi yêu người khác đấy”.

Để chứng minh mình không nói phét, Thạch lôi ra một lô một lốc những nỗi khổ khi yêu phải gái trẻ. Nàng tự cho Thạch là mèo mù vớ cá rán nên suốt ngày đưa ra hết yêu sách nọ đến yêu sách kia, chiều được cũng hết cả hơi. Trong khi Thạch đang vùi đầu vào cái dự án đang kỳ nước rút thì nàng gọi điện bảo anh ra Hồ Tây ngồi cà phê cùng nàng vì trời đang đẹp, và nếu anh không ra được thì nàng sẽ thất vọng vì yêu phải một kẻ khô khan thực dụng chỉ biết mỗi tiền, không biết thưởng thức những khoảnh khắc thi vị của cuộc sống.

Đi với nhau trên phố, trong rạp chiếu phim, nàng bắt Thạch phải vít cổ nàng hôn đắm đuối cho thiên hạ thấy, nhất là khi nàng tia thấy bạn bè quen, trong khi anh chỉ muốn độn thổ trước ánh mắt kỳ dị của thiên hạ, cảm giác như người ta đang cười thầm, nói vụng sau lưng anh rằng già mà còn đú.

Càng ngày Thạch càng thấy mình không cố trở thành người như bạn gái mong muốn được, anh mệt mỏi và ngán. Thế nên khi người yêu lùa tay lên tóc Thạch kêu trời ơi, sao lắm tóc bạc thế này, anh nhuộm ngay cho em, nhuộm tông đỏ như ca sĩ X, Y ấy, thì anh lạy cả nón. Kể xong với đám bạn, Thạch bảo: “Thôi, tao cũng biết phận trâu già, thấy cỏ non cũng thèm, cũng muốn gặm nhưng lực bất tòng tâm, thôi tao về kiếm ít rơm khô vậy”. Lời than của anh khiến mấy ông bạn trong lòng nhẹ nhõm, hóa ra mình ôm sẵn mấy mụ vợ nhầu nhĩ ở nhà lại đâm hay.

Quả thật, tình yêu tuy không phân biệt tuổi tác, nhưng nếu không thể thích nghi và hòa hợp được với nhau thì chẳng mối tình nào bền.

Tôi là một cô gái 9X đời đầu và lẽ dĩ nhiên là tôi cũng “can đảm” hơn  so với thế hệ anh chị đi trước. Chẳng thế mà cứ mỗi lần Tết đến, nhớ lại chuyện năm nào, tôi lại bật cười về sự “can đảm” đến ngốc nghếch của mình. Ấy là năm đầu tiên tôi “tự mình ra mắt” gia đình nhà người yêu.

Anh hơn tôi 16 tuổi. Số tuổi đó chưa hẳn đã là một khoảng cách quá dài, nhưng cũng đủ để làm nên rào cản giữa chúng tôi. Biết tôi yêu anh, mẹ tôi đã phản đối kịch liệt. Bà phân tích cho tôi rất nhiều, rất nhiều. Giữa ba và mẹ tôi chỉ cách nhau tám tuổi, nhưng đã có những chênh lệch không thể lấp đầy, đằng này tôi với anh chênh nhau tận 16 tuổi! Tôi biết ba mẹ thương con, tôi hoàn toàn thấu hiểu những nỗi lo lắng ấy của ba mẹ. Nhưng tôi không thể nghe lời bởi trái tim minh đã thực sự lạc nhịp. Tôi yêu anh, đó là một tình yêu đích thực chứ không phải là thứ tình cảm ngưỡng mộ một người đàn ông hài hước và có vốn sống phong phú.

Nhưng anh không can đảm hay “mù quáng” được như tôi. Anh là một người đàn ông trưởng thành và anh lý trí của anh đã thắng, hoặc tình yêu của anh dành cho tôi cũng không đủ nhiều. Anh nói lời chia tay, tôi đau đớn, nhưng vẫn muốn níu kéo anh ở lại.

Và Tết năm đó, tôi đã tự mình ra mắt.

Lúc đó, tôi mới là một cô gái 19 tuổi. Tuổi đó còn quá trẻ, quá bồng bột nhưng người ta sống và yêu bằng tất cả những gì thôi thúc trong trái tim mình.

Tôi đạp xe 13 cây số để sang nhà anh, với những gói quà Tết mà tôi đã cẩn thận lựa chọn với suy nghĩ của một cô nhóc 19 chưa đủ trải nghiệm nhưng thừa sự ngông cuồng: một gói chè Thái Nguyên, một chai nước mắm và một gói bột canh. Tất cả vỏn vẹn chỉ có thế. Tôi đang là sinh năm nhất và những món quà đó là giá trị của những đồng tiền tôi đã tiết kiệm được trong những ngày đi học.



Sự xuất hiện đột ngột của tôi trước cổng nhà đã khiến anh rất ngạc nhiên. Anh không nỡ bảo tôi về. Anh dắt chiếc xe đạp xanh của tôi dựng ở sân rồi nói tôi vào trong nhà ngồi uống nước. Khi cái đầu nóng của tôi dịu bớt lại thì tự bản thân tôi cảm thấy xấu hổ. Không biết ba mẹ sẽ có cảm giác như thế nào khi biết tôi một mình sang đây với ý nghĩ là sẽ ra mắt gia đình người ta?

Một cành đào Tết dịu dàng nở, màu sắc hồng phải sáng lên dưới những ngọn đèn nháy. Một đĩa bánh mứt đầy, rất đậm không khí Tết nhưng tôi không cảm thấy điều ấy. Trước mặt tôi chỉ có anh đang lặng lẽ ngồi nhìn túi quà mà tôi chuẩn bị.

Cái gì tự ý mình làm thường cũng không có kết quả tốt đẹp. Ngồi trước mặt tôi là một người đàn ông đủ chín chắn, đủ khôn ngoan để biết những gì cần nắm giữ và cần buông tay. Anh hơn tôi 16 tuổi và dù tình yêu có thể xóa nhòa mọi khoảng cách thì nó vẫn bị mắc lại bởi những ánh mắt của người đời. Và thứ tình cảm đó, tôi càng đuổi theo thì anh lại càng vô tâm, hờ hững. Cho đến bây giờ, tôi cũng vẫn không hiểu nổi là anh yêu tôi và muốn hy sinh vì tôi, hay đơn giản là tình yêu của anh dành cho tôi không đủ để thắng mọi dị nghị của người đời.

Cũng may cho tôi, lần ấy bố mẹ anh đi chúc Tết không có nhà. Chúng tôi cứ ngồi như thế, như thế mãi, khi ánh mặt trời mùa xuân đã au đỏ báo gần cuối chiều. Tôi nhấp một miếng mứt bí, thấy cổ họng mình đắng nghét lại. Những giọt nước mắt tôi đã cố gắng ngăn không cho chảy xuống. Tôi là một cô nhóc 19 tuổi ngông cuồng không thể khóc.

Tôi lại đạp những vòng xe. Dọc đường, những đoàn người xúng xính trong những bộ cánh đẹp nhất rủ nhau đi chúc Tết. Họ vui mừng và cười nhưng nước mắt thì thấm ướt mi tôi. Dù tôi có cứng đầu đến đâu thì tôi vẫn là một đứa trẻ.

Những năm tháng sau này, tôi không biết nên khóc hay nên cười vì sự khờ dại ấy của mình. Tôi giờ cũng chẳng lớn hơn so với ngày ấy là bao nhưng những gì đã trải qua khiến cho lòng nhiệt tình của tôi cũng đã giảm đi một nửa. Có lẽ trong cuộc đời tôi, lần “tự ý ra mắt” ấy sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Trong cuộc đời tôi, sự nhiệt thành ấy đối với tình yêu là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng.

Câu chuyện của tôi kết thúc như bây giờ không biết là có hậu hay không. Nhưng qua Tết này, anh ấy sẽ cưới vợ. Một cô gái hơn tôi bốn tuổi. Tôi không biết cô gái ấy có lấp đầy được sự “không hợp nhau” giữa hai người không. Nhưng dù sao tôi cũng chúc phúc cho hai người, dù với tôi, một nửa trong lòng đã rạn vỡ.

Tôi vẫn là một cô gái trẻ. Một mùa xuân nữa sẽ đến và tô hồng đôi má tôi. Tôi tự an ủi mình thế.

Và tôi để góc khuất trong lần đầu ra mắt kia sẽ theo gió xuân bay cùng với cánh bướm ngoài kia.

Đầu năm ngoái, khi ca sỹ Rihana bị phát hiện bước ra từ nhà của Ashton Kutcher vào sáng sớm, cả thế giới phụ nữ sửng sốt. Mọi người ngạc nhiên và thắc mắc vì sao Rihana lại lao vào người đàn ông đình đám với các cuộc ngoại tình này. Thật ra, cũng vì thói trăng hoa mà hôn nhân của Ashton và Demi Moore tan vỡ.

Trên thực tế, ngoại tình là nguyên nhân số một khiến các mối quan hệ đổ vỡ. Tuy nhiên, đằng sau chuyện ngoại tình còn có muôn vàn nguyên do. Nếu bạn hẹn hò với một người có “tiền sử” lừa dối người yêu, hãy xem biểu hiện của chàng để tiến, lùi đúng lúc.

Với chàng thường sử dụng “lời hứa gió bay”

Khi Adam lừa dối một lần, nguyên nhân có thể xuất phát từ sự tẻ nhạt của mối quan hệ trong thời điểm đó. Nếu liên tục lặp lại sự dối trá trong các cuộc tình, có vẻ anh ta là chàng Don Juan giỏi ngụy biện.

Khi yêu một chàng có lắm tình cũ, hầu hết phụ nữ sẽ cho rằng các cô gái trước kia không phù hợp với chàng và bạn mới thật sự là một nửa của anh ấy.

Trường hợp này còn có thể xảy ra, nhưng không chắc ai cũng may mắn như thế. Phụ nữ chúng ta thường tin vào tình yêu như trong phim ảnh. Ta tự nhủ rằng những người yêu trước đó của chàng ắt đã phạm sai lầm mà ta sẽ không gặp phải.

Ngọc Lan, nhân viên ngân hàng, cho rằng người yêu chưa tìm được một nửa thật sự cho đến khi gặp mình. Sau khi chàng theo đuổi một thời gian dài, Ngọc Lan chấp nhận hẹn hò dù biết anh ấy từng bắt cá hai tay.

Trong 6 tháng đầu vui vẻ bên nhau, cô không mảy may nghĩ tới chuyện chàng sẽ lừa dối mình. Hai người bắt đầu nghĩ đến hôn nhân. Sau đó, Lan tình cờ bắt gặp trong điện thoại của chàng những tin nhắn tình tứ của một cô đồng nghiệp. Khi tìm hiểu kỹ hơn, Ngọc Lan tìm thấy những chứng cứ cần thiết. Cô đối chất và anh đã thú nhận đang qua lại với cô đồng nghiệp kia. Ngọc Lan chấm dứt mối quan hệ với anh ta từ dạo đó.



Các chuyên gia tâm lý cho biết, nếu thực sự đúc kết được bài học từ những sai lầm trước đây, anh ấy hoàn toàn có thể trở thành người đáng tin. Vấn đề là có vô số đàn ông giống bạn trai của Ngọc Lan. Anh ấy có hàng trăm lý do để biện hộ cho lỗi lầm trước kia. Anh ấy tha thiết hứa sẽ thay đổi và không bao giờ làm tổn thương bạn. Rồi sau đó, khi bạn phát hiện đã tiếp tục lừa dối, chàng ta chỉ nói rằng: “Anh thành thật xin lỗi vì đã làm tổn thương em”.

Bạn có muốn tiếp tục trở thành nạn nhân của những kẻ trăng hoa kia không? Bản tính khó dời là điểm mà chúng ta thường bắt gặp ở những chàng có thói trăng hoa. Cho dù bạn tốt đến đâu và yêu chàng nhiều thế nào, bạn cũng đừng quá hy vọng sẽ cảm hóa một gã lăng nhăng: “Lửa thử vàng”. Thời gian sẽ chứng minh anh ấy đã thật sự thay đổi hay chưa. Nhờ vậy, bạn sẽ không mắc những sai lầm đáng tiếc.

Với chàng dám đối mặt sai lầm

Cho anh ấy một cơ hội rõ ràng là một gợi ý cho bạn. Vẫn có nhiều chàng trai không bao giờ lừa dối nữa sau khi đã thấm thía những mất mát trong quá khứ. Hãy xem xét anh ấy có thực tâm chịu trách nhiệm cho hành động của mình không? Nếu chàng lầm lỡ và chân thành thú nhận chúng với bạn thì đó là điểm khởi đầu tốt.

Minh Hà tâm sự: “Hôn phu của tôi từng ngoại tình trong cuộc hôn nhân trước đây. Anh mất mọi thứ, cả gia đình và bạn bè cũng lên án chàng. Phải mất một thời gian rất lâu anh ấy mới nguôi ngoai được.

Khi mới quen nhau, chúng tôi mở lòng về chuyện đó là lấy nó làm chủ đề để bàn luận. Tôi thấy hoàn toàn nhận lấy trách nhiệm về mình. Tôi tin tưởng anh sẽ không mắc sai lầm lần nữa trong mối quan hệ của chúng tôi. Giờ chúng tôi chuẩn bị kết hôn và đang rất hạnh phúc”.

Các chuyên gia tâm lý cho rằng thái độ thành thật chứng tỏ một Adam nghiêm túc trong tình yêu. Bạn hãy nói chuyện với anh ấy về quá khứ của chàng và cố gắng tìm hiểu những lý do của sự phản bội. Đừng vội vàng phán xét anh ấy. Có thể chàng đã hết tình yêu nhưng không dám chia tay với bạn gái cũ vì không muốn cô ấy tổn thương.

Hầu hết Adam đều muốn xây dựng một cuộc sống ổn định và tình duyên bền vững. Vì vậy, bạn hãy vững tin vào tình yêu cũng như cho chàng một cơ hội để chứng tỏ tấm lòng thành nhé.

Anh là một vũ sư góa vợ sống cùng hai cô con gái nhỏ. Công việc cho anh cơ hội tiếp xúc với nhiều phụ nữ thuộc những thành phần khác nhau. Đa phần, khi đã đến câu lạc bộ tập tành bộ môn này, họ đều ít nhiều mong muốn có cơ hội giao tiếp và tìm kiếm thêm bạn bè.

Ở độ tuổi không còn quá trẻ, lại do tính chất công việc, anh luôn xuất hiện với vẻ lịch lãm bảnh bao và chu đáo nhất có thể, lại cố gắng giữ sự vui vẻ nhiệt tình với học viên. Có thể do điều đó mà vô tình anh tạo nên sự hiểu lầm chăng? Hay vì phụ nữ bây giờ mạnh dạn đến mức đáng phải ngạc nhiên?

Anh thường xuyên được chủ động hỏi xin số điện thoại. Các bạn, các chị thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho anh, hỏi han, rủ rê, tâm sự, mời mọc… Đa phần họ không phải là những người phụ nữ tự do, họa hoằn cũng có người đang độc thân, ly hôn, nhưng sự tấn công mạnh mẽ của chị em quả thật làm anh phải e ngại. Anh được chăm chút từ chiếc áo cho tới mảnh khăn; từ đôi giày cho tới lọ dầu gội, sữa tắm; từ chai nước hoa cho tới những vật dụng cá nhân nhạy cảm khác. Có những người vài hôm lại mang quà mang bánh, hoa quả… đến cho anh với nhiều lý do không sao từ chối được. Ai lại nỡ từ chối khi được quan tâm chăm sóc đến thế. Các con anh và cả chị giúp việc nhà đều được chu đáo lấy lòng. Anh đùa, mình giống như chủ của một “fan club” nữ đông đúc và chộn rộn tại cái nơi học đông nữ hơn nam này.

Mà đời có ai cho không ai cái gì! Hơn ai hết, anh hiểu rõ, những người phụ nữ đó đến với anh không phải vì vụ lợi, nhưng không đơn thuần là tình cảm trong sáng giữa người hướng dẫn và học viên. Họ quý mến anh và không vui khi anh tỏ ra thân thiện, chú ý đến người khác. Anh cố để giữ mọi mối quan hệ ở sự chừng mực nhất có thể, nhưng đôi khi, lực cũng bất tòng tâm. Đó là khi người này giận hờn vì anh dìu cô khác nhảy. Người kia phật ý khi nài nỉ anh đi cà phê không được. Chị nọ lại dỗi vì anh sao ít dành thời gian cho chị… Rồi cuộc chiến tranh giữa các “fan” cũng làm anh mỏi mệt không kém, khi người này chê bai, nói xấu người nọ trước mặt anh. Những lần tụ họp hiếm hoi mà anh có mặt trở thành các buổi cạnh tranh ngấm ngầm sự ảnh hưởng và ưu ái của anh đối với từng người. Không hiếm hoi cả những “đề nghị khiếm nhã” được nói ra xa gần.



Anh đành phải công khai thông tin rằng mình đang có bạn gái, sắp tiến tới hôn nhân. Lúc đó ôi thôi, những lời oán trách tới tấp như thể bấy lâu anh đã cố tình lừa dối họ, được tuôn ra ào ạt, có khi kèm cả nước mắt khó xử. Lại có chị gái tuyên bố không bao giờ… bỏ cuộc, dù có thế nào chị vẫn chờ. Chị dịu dàng gợi ý, anh đâu cần phải đánh đổi, chị yêu anh nhiều đến mức có thể cam tâm để anh thêm mình vào… danh sách, không cần so đo gì.

Anh có khi bực mình khi nhận được những lời kể lể rằng đã đối xử với anh tốt đến thế, mà sao anh nỡ vô tâm, lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ, anh lại phải trả lời rằng, anh đâu cần ai thương hại hay cố tỏ ra đối đãi tử tế, rồi thì sau đó kể ơn. Anh cũng đâu phải đã dụ dỗ ai hoặc đưa đẩy xin xỏ, vay mượn bao giờ. Anh cũng đã cố từ chối những món quà có thể mang lại sự ràng buộc, nhưng những người phụ nữ đó tìm đủ mọi cách để anh hiểu rằng, chút vật chất đó với họ chẳng đáng là bao, chỉ thể hiện tấm lòng mà thôi. Không ít lần anh băn khoăn tự hỏi, chẳng biết đối với chồng con mình, họ có chu đáo và rộng rãi được như vậy hay không nữa?

Anh biết, trong số những vệ tinh vây quanh mình, không thiếu một tấm lòng, một sự yêu thương chân thành. Nhưng cũng đâu đó chút tự ái muốn sở hữu người đàn ông mà nhiều cô ngưỡng mộ. Ai bảo phụ nữ không thích đi chinh phục?

Anh cười buồn bảo, phải như mình là mẫu người bay bướm trăng hoa, thì phải chịu cảnh “nước sôi lửa bỏng” thế này cũng đáng. Đằng này, mình không muốn ai bị tổn thương, không muốn lợi dụng tình cảm hay cả những điều khác, mà vẫn không thoát. Phụ nữ thật khó hiểu. Yêu không được thì hận đã đành. Không yêu, chỉ muốn “chứng tỏ”, mà cũng sẵn sàng chuyển bạn thành thù thì thật khó hiểu. Đó là khi ân tình của họ không được anh đáp trả, anh nhận được những lời xì xầm đầy ác ý, rằng anh ham tiền, ham giàu, chỉ vui vẻ với ai chịu chi, thấy những món đồ anh đang sử dụng không, cô A cô B cô C sắm sửa cho hết đó…

Con rơi và những lời xúi bẩy

Khi người nhà cô gái đó đưa đứa bé còn đỏ hỏn đến nhà Hùng “trao trả”, anh đã 40 tuổi, có hai đứa con học cấp hai, và người vợ hiền 34 tuổi, chị Minh. Mẹ đứa bé là người tình ngắn ngày của anh trong một đợt công tác. Khi cô ta mang thai, Hùng nói thẳng anh không có tình cảm thực sự với cô, không thể bỏ gia đình, vì thế nếu cô dứt khoát để đẻ, anh chỉ có thể trợ cấp nuôi con, một lần hoặc hằng năm, tùy cô chọn, chứ không thể cho hai mẹ con danh phận nào cả. Cô gái đồng ý với món trợ cấp một lần.

Điều không ngờ đến là ca sinh nở gặp tai biến, người mẹ bất hạnh ra đi sau khi vượt cạn. Mấy người anh trai của cô quyết định mang đứa bé trả cho “tác giả”.

Trước vợ, Hùng cúi đầu xin tha thứ, bảo sẽ tìm người nuôi đứa trẻ, chỉ cần chị chấp nhận để anh trợ cấp nuôi con, và đừng ly hôn. Tuy nhiên, ông bà nội lại thuyết phục con dâu nuôi đứa trẻ, không để nó thiệt thòi so với hai người anh cùng cha của mình. Nể bố mẹ chồng, thương xót đứa trẻ mồ côi, Minh đồng ý.

Con đẻ đã lớn lên từ đó, sự chăm sóc của chị Minh chủ yếu dành cho Ngọc, cô con gái út, giọt máu rơi của chồng. Cố dẹp nỗi đau bị phản bội, tự nhủ trẻ nhỏ không có lỗi, chị dành cho Ngọc những điều tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, có hai người luôn nhắc cho chị, cho bé Ngọc và mọi người cái sự thực Minh không phải mẹ đẻ của Ngọc, đó là bố mẹ chồng chị. Những việc tốt chị làm cho bé bị họ gọi là giả nhân giả nghĩa, và mỗi sơ suất của chị đều bị họ quy là “độc ác, khác máu tanh lòng, lợi dụng con trẻ để trả thù rửa hận”.

“Tôi là nạn nhân của thói trăng hoa của chồng. Tôi đã rộng lòng tha thứ, đã nuôi nấng con anh, lẽ ra người ta phải cảm động, phải yêu thương tôi hơn. Nhưng họ lại cố tình tô vẽ tôi thành một mụ dì ghẻ độc ác”, Minh chia sẻ.

“Trẻ con ai chả có lúc ốm đau, ngày xưa hai đứa kia cũng qua bao đận sài đẹn mới lớn lên được. Nhưng bé Ngọc thì chỉ cần ho hắng một chút là mẹ chồng đã lên án tôi không đẻ không xót, bất chấp thực tế là tôi hết sức chăm sóc con. Mỗi lần bé làm gì sai, tôi uốn nắn thì ông bà lại chửi tôi là ngược đãi con chồng”.

Lên 4 tuổi, bé Ngọc đã biết Minh không phải mẹ đẻ của mình, biết cậy bà để khỏi nghe lời mẹ. Lên 6 tuổi, bé biết hùa theo ông bà nắt nạt mẹ Minh, săm soi mách tội mẹ để bà mắng, thậm chí bé còn biết vẽ chuyện, nói dối. Minh muốn dùng tình yêu để cảm hóa con bé, nhưng không ai để cho chị làm điều đó, vì mọi thiện ý của chị đều bị xuyên tạc, và con bé nghi ngờ, xem thường chị. Đau khổ hơn, dưới sự “tuyên truyền” của bố mẹ, chính anh Hùng cũng nghĩ vợ mình hẹp hòi, ích kỷ, giả dối, đối xử không tốt với con riêng của anh.

Sau 6 năm kể từ lúc bé Ngọc được đưa đến, chị Minh hoàn toàn hối hận về sự cao thượng của mình: “Đúng là không gì ngu bằng nhận nuôi con rơi của chồng. Tôi đã ngu và đã trả giá, nhưng thế là quá đủ”. Trước sự ngỡ ngàng của chồng, chị đưa đơn ly hôn với ý nghĩ, một người chồng không hiểu tấm lòng tốt đẹp của vợ, không trân trọng tình cảm và sự hy sinh của vợ thì không xứng đáng với sự hy sinh đó nữa.

Minh cho biết, chị ra đi cũng vì bé Ngọc. Nếu chị còn ở lại, bé Ngọc còn bị tiêm nhiễm tư tưởng coi chị là thù địch, là dì ghẻ độc ác, bé sẽ sinh lòng thù hận và điều đó sẽ đầu độc tuổi thơ cũng như tuổi dậy của bé.

Sai lầm khi nuôi con rơi của chồng, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen gia dinh, gia dinh, vo chong, bo me chong, con rieng, nuoi con, con roi, nguoi tinh, phan boi, me ke, tha thu, sai lam, hoi han, noi dau



Cũng nhận nuôi đứa con rơi của chồng, cũng có mẹ chồng ghê gớm, săm soi nhưng chị Lê, 43 tuổi, đã thành công trong việc bảo vệ mái ấm, và có thêm một đứa con ngoan. Lê cho biết kể từ lần trăng hoa để lại hậu quả đó, chồng chị không dám tái phạm lần nào nữa và rất yêu thương, biết ơn vợ.

“Hồi đó tôi 32 tuổi, bé Hương lên 8. Khi người đàn bà kia mang con đến trả để cô ta đi nước ngoài, tôi sốc đến mức dứt khoát đòi ly hôn. Được mọi người khuyên giải, tôi tự xét lại bản thân và biết mình vẫn yêu, vẫn cần anh ấy, và nếu muốn tiếp tục có anh ấy thì phải tha thứ”, Lê chia sẻ. Khi đã quyết định, chị suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống của mình sắp tới trước khi họp gia đình.

Lê kể: “Trước đó, tôi đã yêu cầu xét nghiệm AND, nếu đúng là con anh ấy thì mới bàn tiếp. Khi đã có kết quả, tôi gọi đủ mặt hai bên gia đình, tuyên bố rằng tôi cho chồng hai lựa chọn, một là ly hôn, hai là chấp nhận sự sắp xếp của tôi, không có phương án thứ ba”.

Lê tuyên bố không chấp nhận phương án gửi đứa bé cho chị chồng nuôi. Nếu như nhà ngoại không nuôi cháu (điều này đã chắc chắn) thì đứa bé sẽ phải sống với bố nó, để nó không phải tự hỏi tại sao cũng là con mà chị nó được ở với bố, còn nó ở với bác, phải chịu thiệt thòi về tình cảm. Thứ hai, đứa bé sẽ là con Lê, chị có toàn quyền nuôi dạy nó như mẹ đẻ và, chị nhấn mạnh, không ai được can thiệp vào chuyện chị nuôi dạy con bé, kể cả ông bà nội. Không ai được nói với con bé chuyện chị không sinh ra nó, không hỏi nó rằng mẹ có tốt với con không, hoặc bình phẩm về chuyện ấy.

“Tôi nói, nếu mọi người săm soi chuyện tôi nuôi đứa bé thế nào, thì chính họ đã làm điều ác cho đứa trẻ, khiến nó suy nghĩ và tủi phận. Một khi tôi nhận nó làm con, tôi sẽ bảo vệ nó, bảo vệ gia đình, vì vậy nếu ai cố tình phá thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi đối với nó có tốt hay không, mọi người hãy tự mình quan sát, có gì cứ góp ý thẳng với tôi chứ đừng thăm dò ở đâu, hay bàn tán với ai. Chồng tôi đồng ý, bố mẹ chồng hơi bất mãn nhưng cũng đành tán thành. Tôi còn lập bản cam kết yêu cầu mọi người ký vào nữa”, Lê hào hứng kể.

Lê thú nhận, việc chị kiên quyết không để chị chồng nuôi em bé ngoài lý do không muốn bé thiệt thòi còn vì chị muốn mình chủ động kiểm soát mọi chuyện. Nhỡ đâu chị chồng nói vào tai con bé về sự thiệt thòi của nó, kích động lòng đố kỵ, thù hận của nó với bố mẹ và chị ruột thì gia đình chị khó mà hạnh phúc. Cũng vì thế mà dù bố mẹ chồng đã cam kết không can thiệp, sau đó chị vẫn lấy cớ nhà thêm người để mua căn hộ ra ở riêng.

Đến nay, cô bé ấy đã 11 tuổi, vui như chim sẻ, yêu thương chị như chị yêu thương nó. Chị tâm sự: “Lúc xác định nuôi con bé, tôi nghĩ, nó phải trở thành con tôi thực sự, nếu tôi và mọi người vẫn coi nó là con riêng anh ấy thì chẳng những tình cảm dành cho nhau không trọn vẹn, mà nỗi đau bị phản bội của tôi còn bị nhắc đến hằng ngày bởi sự có mặt của con bé. Vì thế, tôi phải đưa con bé tránh xa những sự xúi bẩy ác ý của người khác. Chờ con bé lớn thêm chút nữa, tôi sẽ nói cho con biết sự thật, trước khi người khác kịp xì xào vào tai nó”.

Mọi người đều bảo, trước đây Lê là cô con dâu khá nhẫn nhục và cam chịu trước mẹ chồng, vậy mà khi sự việc trên xảy ra thì chị bỗng trở nên ghê gớm và kiên quyết đến mức ông bà phát sợ, không dám trái ý. Nhắc đến chuyện này, chị cười: “Đúng thế thật. Nhưng một khi hạnh phúc của mình bị đe dọa, nếu cứ nhẫn nhịn, nếu không ghê gớm, không chủ động giành quyền giải quyết vấn đề thì chỉ có sa vào bất hạnh mà thôi”.

Ba mẹ tôi qua đời trong một tai nạn giao thông lúc tôi 18 tuổi và em trai mới 10 tuổi. Tôi nghỉ học đi may gia công nuôi em. Năm 24 tuổi, tôi có người yêu, chuẩn bị tiến đến hôn nhân.

Nhưng, định mệnh lại cướp đi của tôi thêm một người thân yêu nữa. Anh qua đời do tai nạn nghề nghiệp trong một lần đi công tác. Tôi suy sụp hoàn toàn. Trong thời gian đó cơ sở may gia công bị phá sản, tôi lâm vào cảnh thất nghiệp. Cuộc sống thiếu thốn và đau buồn đã khiến tôi gục ngã.

29 tháng chạp năm đó, tôi phải nhập viện cấp cứu vì tình trạng sức khoẻ bị suy kiệt. Ngày cuối cùng của năm, căn phòng trong bệnh viện chỉ còn lại tôi và một bà cụ. Tôi đã gặp anh trong điều kiện như thế, anh là con trai độc nhất của bà. Bốn người chúng tôi (có cả em trai tôi) đã đón tết trong bệnh viện, một cái tết không thể nào quên và những tình cảm nồng ấm như một định mệnh gắn kết chúng tôi thành một gia đình sau này. Những ngày tết ấy, anh đã đem vào căn phòng trong bệnh viện không những bánh mứt, trái cây mà có cả hoa và tiếng cười.

Một năm sau, tôi về làm dâu nhà anh. Những năm tháng sống thiếu thốn và hai con nhỏ ra đời một lúc đã làm tôi đau ốm triền miên, chẳng thể phụ với anh việc gì. Mọi chi tiêu cho gia đình, ngay cả việc học hành của em tôi cũng chỉ trông chờ vào những đồng tiền anh kiếm được từ công việc vá vỏ xe hơi trước nhà. Cuộc sống càng khó khăn hơn khi mẹ anh đổ bệnh nặng, phải nằm một chỗ. Năm đó, em trai tôi đang học lớp 12, chuẩn bị thi đại học. Biết hoàn cảnh của chị, em tôi ngỏ ý muốn nghỉ học để đi làm, nhưng anh cương quyết không cho em nghỉ học. Một mình anh xoay sở từ sáng đến tối với những công việc rất nặng nhọc quyết tâm chèo chống gia đình vượt qua khó khăn.

Ngày nghe tin em trai thi đậu đại học, tôi nhìn thấy trên nét mặt tươi cười của anh có cả sự lo lắng. Em trai tôi nhập học, dường như tôi nghe tiếng búa, tiếng đục của anh trước nhà ngày càng dồn dập hơn.



Giai đoạn đen tối nhất của gia đình là năm tôi phát hiện ra mình bị viêm gan siêu vi B phải nhập viện. Mình anh, như con thoi từ sáng đến tối, vừa lo cho mẹ già, hai con nhỏ, lại chăm tôi ở bệnh viện. Giai đoạn này, sợ em trai tôi bỏ học, anh giấu không cho em biết. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu anh làm thế nào mà lèo lái được cả gia đình vượt qua đoạn đường gian nan ấy. Bệnh tình của tôi vừa thuyên giảm thì đến lượt em trai tôi bị viêm gan siêu vi như tôi. Anh lại bỏ cả công ăn việc làm vào thành phố nuôi em. Năm đó, anh mới 38 tuổi mà tóc đã bạc trắng.

Tất cả rồi cũng qua khi tôi bắt đầu khoẻ mạnh lại. Tôi mở hàng nước trước nhà bên cạnh những đồ nghề vá vỏ xe của anh và nhận thêm hàng may gia công. Năm mẹ anh qua đời cũng là năm em trai tôi tốt nghiệp, kiếm được việc làm. Cuộc sống dễ thở dần khi chúng tôi bắt đầu có những món tiền để dành. Tuy nhiên, khó khăn lại quay lại khi hai con trai tôi lần lượt vào đại học và em trai tôi đến lúc lập gia đình. Anh luôn động viên tôi: “Rồi cũng qua hết, em đừng lo lắng nhiều sinh bệnh”. Ngày đám cưới em trai, mình anh đứng ra lo liệu, sắp đặt mọi việc. Sui gia biết hoàn cảnh của chúng tôi chẳng đòi hỏi gì, chỉ mong em trai tôi cũng là một người biết thương yêu vợ con như anh. Tôi nghe muốn rớt nước mắt.

Năm nay, anh 48 tuổi, đã đến lúc sức khoẻ không cho phép anh làm những công việc nặng nhọc nữa. Tôi muốn anh nghỉ, nhưng anh bảo: “Chờ đến khi nào các con ra trường…”. Nhìn anh hàng ngày vẫn đánh vật với những chiếc vỏ xe to đùng, tôi chỉ muốn nói lên lời cám ơn anh thật nhiều. Nếu không có những ngày tết năm đó, không biết cuộc đời của hai chị em tôi sẽ rẽ sang hướng nào.

Một mùa xuân nữa lại đến, tôi viết lên những dòng này như món quà tết tặng anh, chồng của tôi, cha của các con tôi và người anh vô cùng thương yêu của em trai tôi.

(Ghi theo lời kể của chị H.)

Nhu cầu tìm hiểu về những giấc mơ cũng mãnh liệt không kém gì mong muốn tìm hiểu vũ trụ và thế giới xung quanh. Không chỉ muốn tìm hiểu giấc mơ của mình, chúng ta còn muốn “đi guốc” vào những giấc mơ của người khác, nhất là của chồng, vợ hay bồ.

Hồi còn yêu nhau, các nàng hay bị phỉnh phờ bằng những câu kiểu như “Đêm qua anh mơ thấy em”. Dù có đang giận dỗi chuyện gì, họ cũng dễ mềm lòng. Hắn yêu mình mụ mị đến mức ngủ cũng mơ đến mình cơ mà, hình ảnh của mình chiếm trọn thời gian của hắn, kể cả trong lúc ngủ. Nếu hắn chỉ tán tỉnh, đong đưa vớ vẩn thì làm gì có cảnh giác cao độ hỏi lại: “Anh mơ thế nào?”. Đàn ông khôn ngoan lại cười ngượng nghịu: “Nói ra ngượng lắm!”. Thế là dù cảnh giác đến đâu, các cô cũng ngượng lây mà không hỏi nữa. Còn gã lẻo mép sẽ “hát” thêm câu “ngôi nhà và những đứa trẻ”, đảm bảo các nàng bị khuất phục hoàn toàn.

Cũng phải nói ngay kẻo oan uổng là rất có thể chàng nói thật chứ không dám bịa đặt, nhất là về cái chuyện ngượng nghịu kia. Các nghiên cứu về giấc ngủ chỉ ra rằng phần lớn đàn ông mơ về chuyện “sex” khi đang ngủ. Càng độc thân và trẻ tuổi, càng dễ mơ về chuyện giới tính. Tất nhiên “sex” thế nào, với ai, ở đâu, có lẽ chỉ mình hắn biết trừ khi phụ nữ tạo ra một cuộc cách mạng trong việc chế tạo ra những chiếc máy đọc giấc mơ. Khi chưa có chiếc máy đó, chẳng gã nào ngu ngốc đến mức bảo là mơ thấy các nàng làm cảnh sát giao thông lao ra bắt hắn vì tội đi xe không chính chủ, hay nàng xuất hiện với dáng vẻ của một bà vợ cả lao vào đánh ghen trong lúc hắn loanh quanh chạy trốn cùng cô bồ nhí. Những dấu hiệu ấy rất dễ gây hiểu nhầm, dù là trong mơ cũng có thể khiến người đang thức bầm tím cơ thể.



Sau khi lấy nhau rồi, nhu cầu tìm hiểu về giấc mơ của đối phương càng thôi thúc mạnh. Lý do? Phụ nữ cũng có thể mơ về “sex” nhưng thật bất công, khi chủ yếu họ thấy mình bị truy đuổi chứ chả được những giấc mơ ngọt ngào như các ông. Lại nữa, chính các nhà khoa học lắm điều đã tiết lộ thêm: Chúng ta thường xuyên mơ bị chồng, vợ hay bồ lừa dối. Những giấc mơ thiếu tính xây dựng ấy đã nuôi dưỡng sự ngờ vực, vốn lúc nào cũng sẵn, trong suy nghĩ của những người vợ đáng thương. Sự nghi ngờ càng như được uống thêm nước năng lực bằng các diễn đàn và báo mạng đầy những tâm sự đau khổ, tủi hờn của chị A, bạn N, cô Z.

Vậy là những cuộc chiến tranh tình báo vẫn diễn ra hàng đêm khi vợ thức trắng hay đặt máy ghi âm để xem chồng có khai ra gì trong lúc nói mê hay không. Sáng hôm sau lại là những cuộc đấu tranh tâm lý gay cấn bằng nước mắt để tra khảo đàn ông khai ra “Đêm qua mơ thấy em nào?”. Không lẽ đàn ông cứ phải thức để cho phụ nữ yên tâm? Mà có thức đi chăng nữa thì kiểu gì cũng bị suy diễn là “Lại mất ngủ vì nó à", nói chung là nan giải.

Cuối năm, báo chí đưa một tin ngắn ít người để ý giữa một biển tin tức: những người mơ mộng nhiều thì nhanh già hơn. Không phải tin vịt như chuyện tận thế, đây là nghiên cứu khoa học đàng hoàng khiến nhiều chị em sau khi đọc xong càng không dám đi ngủ nữa. Các nhà khoa học vội vàng thêm lời giải thích rằng những người mơ mộng nhiều dễ cảm thấy thất vọng về cuộc sống, thế nên sinh ra lo âu và buồn chán. Đây là một phần nguyên nhân của sự lão hóa nhanh. Mời các cô cứ đi ngủ bình thường, chứ cứ nhịn ngủ thế thì lại càng nhanh thành bà lão. Và nhất là, tránh xa những thứ lo âu vô căn cứ để trẻ lâu.

Sâu Ciu Blog