vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Tôi liệu có thay thế được người mẹ đẻ của con anh, hay sẽ như bao người đàn bà tầm thường khác? Giờ yêu thì thế, liệu sau này có bảo đảm điều đó nữa hay không?

Tôi đang yêu tha thiết người đàn ông ly thân vợ. Trước khi yêu nhau, chúng tôi là anh em tốt, tình cảnh gia đình anh, tôi biết khá rõ. Anh và vợ ly thân gần một năm, có con nhỏ chưa đầy 2 tuổi. Mâu thuẫn vợ chồng gay gắt, không thể hàn gắn từ rất lâu, họ trình bày với hai bên gia đình rồi dắt nhau ra tòa, tòa giải hòa rồi xử ly thân, chờ con 2 tuổi sẽ thụ lý tiếp. Thời gian này, anh chị lằng nhằng vì quyền nuôi con, anh muốn nuôi vì kinh tế tốt hơn, và cũng yêu thương con hơn chị, đây là sự thật.

Tôi chưa lập gia đình, công việc ổn định, chấp nhận hết tất cả để đến với anh. Cái tôi làm được cho anh lúc này chỉ là những nụ cười, sự chia sẻ, lắng nghe và chờ đợi, chị ấy có lẽ biết đến sự tồn tại của tôi. Chị không ồn ào, chỉ đơn giản gọi cho tôi khi thấy số điện thoại lưu trong máy anh, hỏi vu vơ cốt để muốn biết rằng tôi là ai, ở đâu. Tôi nghĩ chắc chắn chị biết, khi mà trước mặt chị, anh vẫn nhìn tôi âu yếm, đầy lo lắng và quan tâm, chị nói với anh lời bóng gió “Anh nhìn người ta say đắm quá”.

Đối với anh, con cái là lẽ sống, con không theo, không bú, không chơi, không ngủ với mẹ. Cháu ngủ với anh, bởi chị thường có xu hướng nặng tay. Đó là lý do vợ chồng anh khó mà hàn gắn. Dạo này, tôi thấy chị bắt đầu thay đổi, ăn nói dịu dàng, đáng yêu hơn với anh, hay nấu cơm nhà, thường xuyên lấy con để kiếm cớ muốn anh về sớm. Anh rất yêu con, nên nghe tới con thì y như rằng không còn biết gì. Nhiều lần tôi bị bỏ rơi dọc đường với lý do “Anh ơi, tay con bỏng nặng”, hay “Anh ơi, con sốt rất nặng, khóc nhiều và không chịu ngủ”. Lúc về đến nhà tôi luôn nhận được câu trả lời “Con không sao đâu, em đừng lo nhé”.

Tôi liệu có thay thế được người mẹ đẻ của con anh, hay sẽ như bao người đàn bà tầm thường khác? Giờ yêu thì thế, liệu sau này có bảo đảm điều đó nữa hay không? Đó là sự nghi kỵ của nhiều người, và của bản thân dù rằng tôi không hề muốn vấy nước lên đôi mắt ngây thơ đó. Tôi quay quắt suy nghĩ, trách, giận mình. Tôi cố thần thánh hóa mình mà nghĩ rằng nên trả anh về gia đình, khi vợ anh đang cố gắng thay đổi từng ngày, khi con cần cả cha lẫn mẹ, mà vốn dĩ chẳng có điều gì chắc chắn rằng tôi sẽ làm tốt hơn bổn phận, trách nhiệm của một người mẹ hơn chị ấy.

Tôi đang yêu một người ly thân, người đời khắt khe sẽ cho rằng tôi đang phạm luật hôn nhân gia đình. Rồi tôi tiếp tục nghĩ, anh sẽ hạnh phúc không khi tôi cố đẩy anh đi, như tôi đây, tôi có hạnh phúc không khi mất anh? Tình yêu kỳ lạ lắm, không ép buộc được. Tôi lại chê trách mình, rồi nghĩ đường nào cho kẻ như tôi?

Tôi chỉ biết im lặng khi anh nói 3 tháng nữa tất cả thủ tục hoàn tất, không bao giờ có chuyện anh và chị quay về với nhau, vì nếu có thể cả hai đã hàn gắn từ lâu lắm rồi, không phải đợi đến bây giờ. Tôi nên xa anh phải không? Trong 3 tháng tới, tôi có nên xa để cho anh, cho chị, và cho tôi một cơ hội? Dù rằng nghĩ đến thôi tôi đã nghe thắt tim. Nhưng bản thân mạnh mẽ mà, tôi làm được thôi, phải không các bạn?

Phương

Tôi đưa cho vợ trung bình một tháng 5-10 triệu đồng, nhưng lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ vợ lấy tiền đi bao trai trẻ.

Tôi có vợ và hai con, sống ở quận nội thành Hà Nội. Tôi đi công tác xa nhà một tháng mới ở nhà một tuần, như vậy tính mức sinh hoạt trong gia đình tôi khoảng 3 triệu đồng một người một tháng. Vợ tôi lương khoảng 7 triệu đồng/tháng, đứa lớn học đại học một tháng cả tiền học và tiêu vặt khoảng 1 triệu đồng.

Hiện tại cháu đã ra trường khoảng 6 tháng nay, không phải chu cấp nữa. Đứa bé học cấp 2 nên phải học thêm nhiều, tiền đóng ở trường, học thêm tổng khoảng 5 đến 7 triệu tùy theo tháng. Cháu học tiếng Anh ở trung tâm nước ngoài nên cũng tốn. Gia đình tôi không phải thuê nhà. Tôi đưa cho vợ trung bình một tháng từ 5 đến 10 triệu đồng nhưng lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ vợ lấy tiền đi bao trai trẻ.

Tôi đưa tiền cho vợ như thế có nhiều quá không? Mong nhận được sự góp ý của các bạn độc giả. Trân trọng cảm ơn!

Hưng

Anh đề nghị ly thân trước nhưng tôi không chịu. Tôi tăng cường chủ động chuyện ấy hàng đêm, lúc anh đáp ứng, lúc anh như người bất lực, tôi phát khóc vì thấy mình còn không giữ được cả thân xác chồng.

Vợ chồng tôi kết hôn được 18 năm, có một trai, một gái, các cháu đang học cấp 3, học tốt và ngoan ngoãn, lễ phép. Chồng tôi cao ráo, đẹp trai, phong độ, kiếm tiền giỏi, có vị trí xã hội, ra đường nhiều người nể, hơn cả là anh sống tình cảm, trách nhiệm với hai bên nội ngoại, rất yêu các con. Trước đây tôi thấy coi thường khi đọc trên diễn đàn những bà vợ tâm sự về chồng đến với người thứ ba thì yêu thương, chiều chuộng, nhưng khi bị vợ phát hiện chẳng khác gì mèo cụp đuôi, than khóc, xin lỗi, thậm chí đổ hết lỗi là tại người thứ ba.

Tôi nói với anh không muốn có người chồng hèn nhát như thế, nếu yêu ai anh phải ly hôn tôi trước rồi mới đến với người ta. Lúc đó, anh chỉ cười và bảo tôi những ông chồng đó chỉ lợi dụng người thứ ba thôi. Nhiều lúc tôi mâu thuẫn với bản thân, thấy bất an với cuộc hôn nhân của mình. Tuy anh yêu thương, chăm lo cho các con, nhưng dường như không yêu tôi. Chồng chỉ giao tiếp ngắn gọn về tình hình các con, anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của vợ, không nói lời yêu thương, chuyện ấy chỉ giống như nghĩa vụ.

Tôi thấy buồn chán, cô đơn với cuộc sống, rồi lại nghĩ cuộc sống gây dựng đến ngày hôm nay bao người mơ ước, nên lại tiếp tục. Nhiều lần góp ý anh chỉ thay đổi một hai ngày rồi đâu vào đấy. Có lần cãi nhau căng thẳng, anh nói cảm xúc phải đến tự nhiên, anh thương em và đã cố gắng, lần khác anh nói khi kết hôn không yêu tôi mà do bố mẹ anh sắp đặt (bố tôi là bạn thân của bố anh), cứ nghĩ sau hôn nhân sẽ nảy sinh tình yêu, anh xin lỗi và nói tôi cho thêm thời gian. Nếu không sống được với nhau coi như không có duyên phận nữa, anh vẫn có trách nhiệm với tôi và các con. Khi anh nói thế, tôi lại lo sợ nỗi cô đơn và xin anh ở lại. Tiền lương anh vẫn đưa hết cho tôi, giấy tờ nhà đất tài sản tôi yêu cầu đứng tên anh cũng đồng ý.

Sự đời thật trớ trêu, anh đã yêu người khác và thừa nhận điều đó, không giấu diếm. Tôi không biết cô ta hơn mình ở điểm gì nhưng có lẽ phải yêu lắm anh mới sẵn sàng bỏ vợ con như vậy bởi anh vốn là người thận trọng, làm gì cũng nghĩ trước sau. Với linh cảm khác lạ của người vợ, tôi thuê thám tử tìm hiểu, cài phần mềm gián điệp trên điện thoại, máy tính của chồng, chưa nhận được kết quả anh đã chủ động nói muốn ly hôn.

Tôi đau đớn lắm nhưng nghĩ nhất quyết không để anh đến với người khác được. Đau hơn khi người thứ ba của anh đang có gia đình, con trai 5 tuổi, mới ly thân chứ chưa ly hôn, chắc gì cô ta sẽ đến với anh? Cô ta cũng có học, giàu có, địa vị xã hội. Tôi khuyên anh vì con, chưa đứa nào vào đại học, rồi tình nghĩa vợ chồng ngần ấy năm, xã hội nhìn vào, đàm tiếu. Anh chỉ im lặng, nói sẽ suy nghĩ. Nhiều lúc tôi gào lên vì sao anh yêu cô ta, anh vẫn không nói gì. Liệu có phải cô ta trẻ, đẹp hơn tôi?

Anh tâm sự với bạn yêu con người cô ta, tâm hồn và tính cách. Anh tìm được người phù hợp với mình, không muốn bỏ lỡ cơ hội. Tôi nói chuyện với nhà chồng, bố mẹ chồng đã can ngăn, yêu cầu họp gia đình, cả nhà chồng xúm vào nói anh. Tôi cũng nói chuyện với bố mẹ đẻ, bố tôi gọi anh về, vì nổi giận nên cụ nói quá lời. Anh kiên nhẫn, chỉ im lặng với bài cũ: Cho con suy nghĩ. Tôi lên gặp sếp tổng và anh bạn thân nhất của anh nhờ can ngăn, nhưng chồng tôi đã nói với anh bạn: “Mỗi nhà mỗi cảnh, ông sống hạnh phúc, không sống trong gia đình tôi nên không hiểu”. Bạn anh lại khuyên tôi cứ bình tĩnh, từ từ giải quyết, nếu không được cũng phải để anh ấy ra đi.

Tôi nhận ra từ đó cuộc sống rất căng thẳng, anh chỉ im lìm như cái bóng. Anh đề nghị ly thân trước nhưng tôi không chịu. Tôi tăng cường chủ động chuyện ấy hàng đêm, lúc anh đáp ứng, lúc anh như người bất lực, tôi phát khóc vì thấy mình còn không giữ được cả thân xác chồng. Biết anh vẫn yêu con, tôi và con gái cùng soạn thảo cho anh tối hậu thư: nếu ly hôn các con không nhìn mặt anh nữa. Lần này có tác dụng, anh khóc vì đau khổ. Sau rồi chính các con lại thương bố, chúng nói chuyện với anh.

Sáu tháng qua, chúng tôi không thể giải quyết việc ly hôn. Tôi tuyên bố anh sẽ tay trắng đến với cô ta, vì tài sản tôi đang nắm giữ hết cho các con. Anh nói tôi cứ giữ lại, anh sẽ chu cấp thêm cho các con hàng tháng vì vẫn kiếm được tiền. Nếu chồng tôi không còn tài sản gì thì có chắc cô kia vẫn sẵn sàng đến với anh không? Họ còn nói muốn có con với nhau.

Tôi sống quá mệt mỏi, anh không cáu giận, vẫn giữ thái độ bình thường, vẫn về nhà, nhưng ánh mắt anh ngày càng lạnh lùng. Anh nói đã nhiều tuổi, từng trải, quyết định không phải nhất thời, vội vàng. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ. Xin nhờ các bạn giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.

Nga

Sâu Ciu Blog