Ban đầu, mẹ tôi lén lút đi với họ và không để hai chị em tôi biết. Dần dà, theo thói “ngựa quen đường cũ” cộng thêm với sự chai lì của một người đàn bà đã qua một đời chồng, mẹ bỗng chốc thay đổi. Mẹ đi công khai với những người đàn ông có tiền, thậm chí còn dẫn người ta về nhà. Đôi mắt trẻ thơ của hai chị em đã phải sớm nhìn những cám cảnh trong cuộc sống của mẹ khiến chúng tôi bật khóc, căm thù mẹ. Thế nhưng để có tiền ăn học, hai chị em đành câm lặng bởi những lời nói vô tâm từ mẹ: “không có tiền ý chúng mày lớn được à? Về mà xin bố chúng mày xem?”. Hai chị em tôi từ chỗ phản đối mẹ đến lúc không cần quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh đó và rồi cũng trở nên chai lì, để mặc cho hàng xóm xì xào, bàn ra tán vào.
Cũng bởi có một người mẹ như thế nên tôi biết yêu từ rất sớm. Lên lớp 10, tôi đã yêu anh – cậu bạn học cùng lớp nhưng lại có cái nhìn vô cùng thoáng. Nếu như một vài người bạn của tôi hơi có ác cảm với tôi thì anh lại luôn quan tâm, động viên tôi phải cố gắng sống sao cho tốt để sau này người ta không thể nói động chạm tới bản thân mình nữa. Tôi phải thừa nhận rằng tôi bị ảnh hưởng ở anh rất nhiều, sống tốt và học tập tốt. Cả hai chúng tôi đều bước vào cánh cổng đại học, nguyện cùng nhau xây đắp hạnh phúc suốt đời.
Khi anh chính thức đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi đã nhận được những câu nói kháy thâm thúy của mẹ anh. Bởi lẽ, bao lần họp phụ huynh, lại sống cùng phường, mẹ anh không lạ gì gia đình tôi với quá khứ không mấy tốt của mẹ. Hơn nữa, gia đình anh lại nề nếp, gia giáo, vì vậy càng không thể chấp nhận một đứa con dâu của 'bà mẹ làm điếm". Chắc bác nghĩ rằng “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” nên kịch liệt phản đối tình yêu của hai chúng tôi.

Hai chúng tôi cố gắng tìm ra giải pháp và cuối cùng, anh cũng nghĩ ra cách để tôi gần mẹ anh hơn. Hầu như ngày cuối tuần nào tôi cũng có mặt ở nhà anh, mặc cho bác gái có không chấp nhận, không muốn nhìn mặt thì tôi vẫn cứ nấu những bữa cơm ngon, ngoan ngoãn, lễ phép để bác thấy tôi là một con người có học thức đàng hoàng, và không phải loại con gái thích “lăn xả”. Tự sâu trong trái tim, tôi vẫn mong được bác chấp nhận từ những cố gắng và sự chân thành không biết mệt mỏi của tôi dành cho bác chứ không phải như những gì mà bác suy nghĩ về mẹ tôi để quy tính cách tôi giống như vậy
Sau gần nửa năm, cuối cùng công sức của tôi cũng đã được đền đáp. Bác đã hoàn toàn chấp nhận tôi trở thành con dâu và bỏ qua tất cả quá khứ của mẹ tôi để đón nhận tôi trở thành một thành viên trong gia đình.
Dù bạn có quá khứ như thế nào nhưng chỉ cần biết cách giải quyết và thêm lòng kiên trì ắt hẳn một chân trời mới sẽ đến với bạn. Điều tôi học được từ câu chuyện tình yêu của tôi đó là : “Đừng bao giờ tuyệt vọng!”
lệ Thu (khampha.vn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét