Chẳng biết cớ gì mà anh đã chiếm trọn mọi suy nghĩ, tình cảm của em. Giờ đây, em nhớ đến anh lúc thức, lúc ngủ, lúc vui, lúc buồn... Có phải số phận đã đền bù cho em bằng một người đàn ông tài đức vẹn toàn; một người thấu hiểu và sẵn sàng chia sẻ với em những đớn đau, bất hạnh; một người mà chỉ cần em nói nửa lời đã có thể hiểu trọn vẹn cả câu? Chưa bao giờ trái tim em rung động như thế. Em biết mình yêu anh khi nghe anh nhắc đến tên một người con gái khác. Có một điều gì đó như là sự hờn ghen. Em muốn anh là của em, chỉ riêng của em thôi...”.

Anh là người may mắn nhất. Sự may mắn ấy thật ra nhờ “trời xui đất khiến” cho anh gặp được một trong những “kẻ tội đồ” của em. Hóa ra, chẳng có ai giũ áo ra đi. Chẳng có ai rời bỏ em. Tất cả chỉ là những lời dối gian. Đó chính là lý do mà anh đã không tiễn em đi như mọi lần.
Nhưng dù gì thì anh cũng muốn được nói với em thêm rằng hãy sống thật với mình, với người. Đừng như mây của trời để gió cuốn đi...
Theo Đức Hiệp (Người lao động)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét