Gia đình thứ nhất thì cô đang có, ở đây cô luôn thấy hạnh phúc theo cái cách mà cô hiểu. Gia đình cô không giàu sang phú quý, bố mẹ cô không làm quan to chức lớn, bố mẹ cô chỉ là những người nông dân chân lấm tay bùn quanh năm chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng ở nơi đó cô luôn dành được sự yêu thương đùm bọc của mọi người. Bố mẹ luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho chị em cô. Nhớ hồi còn bé khi bị bố mẹ mắng cô luôn nghĩ rằng họ không yêu thương mình bằng các chị, nhưng khi lớn hơn cô mới hiểu được rằng tình yêu của bố mẹ cho con cái là như nhau, chỉ có cách thể hiện là khác nhau mà thôi. Cô luôn thầm cám ơn bố mẹ.
Còn gia đình thứ hai thì cô vẫn đang tìm kiếm. Cô gặp anh khi cô đi học xa nhà. Anh có ngoại hình không ưa nhìn, người cao và gầy, nước da ngăm ngăm đen. Khi ở cùng xóm trọ cô còn ghét anh, hay gây sự với anh. Với anh cô cũng chỉ là con bé đanh đá chua ngoa. Để trả thù cô cho những lần gây sự với anh, trong buổi sinh nhật của một thành viên trong xóm trọ anh đã đặt cho cô cái biệt danh có lẽ là xấu nhất mà cô từng nghe. Anh nói cái biệt danh đó hợp với tính cách của cô. Mọi người cười nghiêng ngả còn cô thì giận tím người chỉ muốn đến tát cho anh một cái nhưng cô không làm được. Cô đã bỏ vào phòng. Từ hôm đó mọi người ai cũng goi tên cô kèm theo cái biệt danh chết tiệt, cô tức lắm vì ở nhà ai cũng nói cô hiền lành cơ mà, ấy thế mà xuống đây mọi người lại nói cô đanh đá chua ngoa. Phải chăng khi không còn sự che chở của gia đình một mình xa nhà nên cô phải thay đổi tính cách để thích nghi với cuộc sống, giống như con nhím sẽ sù lông khi gặp nguy hiểm vậy.

Rồi cô gặp một người là anh họ của cô bạn cùng phòng, cô đã thích người đó từ cái nhìn đầu tiên, thích cái vẻ đẹp trai, nụ cười duyên và đặc biệt cách nói chuyện dí dỏm của người đó. Quen nhau được một thời gian người đó cũng nói thích cô, cô vui lắm nhận lời luôn, nhưng cô đâu biết rằng họ không có tình cảm với cô thật lòng. Cô biết điều đó qua bạn cô, bạn cô đã rất khó xử và xin lỗi cô. Cô đã khóc thật nhiều và buồn thật nhiều. Anh biết chuyện và lại đến bên cô an ủi vỗ về, anh động viên cô và làm cô cười mỗi khi cô khóc. Đến một ngày cô cũng nhận ra cô nhớ anh mỗi khi không gặp, cô gọi tên anh trong mỗi giấc mơ. Và cô biết cô đã yêu anh, cô nhận lời làm người yêu của anh trong lần ngỏ lời thứ 4, anh mừng khôn xiết ôm cô thật chặt rồi thủ thỉ’ "anh thật hạnh phúc".
Hai đứa yêu nhau một thời gian anh dẫn cô về ra mắt bố mẹ anh, bố mẹ anh vui lắm, tíu tít hỏi chuyện và quý cô ra mặt. Cô cũng đưa anh về nhà chơi nhưng trái ngược với những gì nhà anh đối với cô, bố mẹ cô không thích anh bởi bố mẹ nói anh không có công việc ổn định, ngoại hình xấu, nhà xa. Cô đã buồn và khóc rất nhiều. Anh động viên cô và hứa sẽ cố gắng ổn định công việc cho bố mẹ yên tâm gả cô cho anh. Cứ thế hai đứa động viên nhau vượt qua khó khăn. Nhưng thời gian trôi đi không làm thay đổi được quyết định của bố mẹ cô. Bố mẹ cô nói thương cô, không muốn cô khổ nên mới phản đối. Bố mẹ bắt cô phải lựa chọn giữa anh và họ, bố mẹ nói chẳng lẽ công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm ăn học lại không bằng một người dưng như anh sao? Cô nghĩ trong đau khổ, cô chưa bao giờ cho phép mình quên công ơn của bố mẹ, nhưng làm sao có thể so sánh được tình cảm của cô với anh và tình cảm của cô với bố mẹ được. Bởi đó là hai thứ tình cảm hoàn toàn khác nhau, tình cảm của cô với bố mẹ là tình cảm ruột thịt, là công ơn nuôi dưỡng, còn tình cảm giữa cô với anh là tình yêu lứa đôi. Một bên là bố mẹ, một bên là anh, hai bên đều quan trọng với cô. Cô không muốn chọn ai và bỏ ai, cô chỉ mong bố mẹ hiểu và thông cảm. Cô cũng biết lấy anh cô sẽ có những vất vả, nhưng vợ chồng là duyên số đâu có thể ép buộc được. Thật khó để dành tình cảm cho một người và quên một người mà người đó lại là người mà cô chọn để cùng đi suốt cuộc đời.
dohavp89@gmail.com (Khampha.vn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét