Pages
▼
Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014
Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014
Em từng là bồ nhí của sếp
Anh nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ. Có lẽ trong anh vốn không có niềm tin với một cô gái như em nên ba tiếng: “Em yêu anh” mà em thốt ra với anh sẽ chỉ là một câu đùa hoặc một lời giả dối mà em đã từng nói với bao gã đàn ông trước đó. Anh không phải không tin vào tình yêu, mà cái chính, anh không tin vào em – một cô gái từng lên giường với gã đàn ông khác vì tiền.
Anh quay mặt bước đi và làm như không nghe thấy những lời em vừa nói. Anh chỉ gượng cười và nói rằng: “Anh không hợp để em yêu, vì anh không có nhiều tiền như những người đàn ông khác”. Câu nói của anh đã xát muối vào lòng em, vào vết thương rỉ máu từng ngày mà suốt thời gian qua em cố gắng che đậy bằng vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi. Không một ai để tin tưởng để em chia sẻ, không một ai đủ quan tâm, bao dung em để em cởi mở lòng mình. Chỉ có anh đã mang tới cho em tất cả những cảm giác đó nhưng anh lại không cho em cơ hội được gần anh, được kể với anh về những điều trong quá khứ, được chứng minh cho anh tin rằng, em yêu anh.
Lần đầu gặp anh em đã cảm thấy tim mình thật xốn xang. Cái ánh mắt anh nhìn em thật tình cảm. Nó khác hoàn toàn ánh nhìn của những gã đàn ông háo sắc đã từng nhìn chằm chằm vào em. Chỉ một giây phút ấy đã khiến em bao đêm mất ngủ. Em đã từng nghĩ rằng không bao giờ yêu. Bởi vì tình yêu không mang tới cho em tiền bạc – thứ em cần để đảm bảo cho cuộc sống của mình, của gia đình mình. Em biết, nếu em yêu thật lòng một ai đó, em sẽ được nếm trải cảm giác hạnh phúc nhưng cùng với đó cũng là những nỗi đau. Đó là điều tất yếu khi yêu, mà em thì sợ, sợ cái cảm giác tim mình đau đớn vì một ai đó.

Em chưa bao giờ biết rung động trước một người đàn ông nào đó dù cho em đã từng là người đàn bà của vài gã đàn ông. Đó không phải là tình yêu, nó chỉ là những cuộc đổi trác thể xác và tiền bạc. Nhưng em chưa bao giờ buồn vì không có một tình yêu, cho tới ngày em gặp anh. Em đã thực sự phải ngoái đầu nhìn lại những gì đã đi qua đòi mình. Em bắt đầu biết xót xa và ân hận, biết mơ mộng về một người đàn ông thay vì nghĩ đến tiền.
Em đã có những lần thẹn thùng khi vô tình bắt gặp ánh mắt anh trộm nhìn em. Chỉ thế thôi mà đêm về em mất ngủ. Em tưởng tượng có một ngày sánh bước bên anh như biết bao đôi tình nhân khác. Và rồi kết thúc những giấc mộng đó, em nhận ra rằng em đang tự làm đau mình. Em đâu xứng với anh. Một cô gái như em thì mơ một hạnh phúc yêu thương bên chồng thật quá khó khăn. Em đã tự nhúng tràm cho cuộc đời mình, giờ xóa bỏ cũng đâu phải dễ.
Em biết anh có tình cảm với em. Cái nhìn, đôi mắt, nụ cười và cách mà anh nói với em khiến em cảm nhận được điều đó. Chính nó đã làm cho em có động lực để dám một lần nói ra sự thật về tình cảm của mình. Nhưng cũng chính khi em muốn nắm lấy hạnh phúc thì anh lại giữ khoảng cách với em. Có lẽ anh đã biết sự thật, sự thật em là bồ nhí của sếp trước khi em kịp nói cho anh điều đó. Vậy là mọi thứ vỡ vụn…
Em trốn chạy anh, trốn chạy cái nhìn đầy khinh bỉ và thương hại của anh với em kể từ khi anh biết chuyện. Em không dám đối diện với anh khi mà tình yêu vừa mới được thắp lửa đã vội vã vụt tan như bong bóng xà phòng ngay trước mắt em. Em rời khỏi chỗ làm, nằm khóc hàng tuần ở nhà. Em đau đớn không phải vì không được anh yêu mà vì biết rằng em đã tạo ra trong lòng anh một vết tì không bao giờ xóa bỏ được nữa.
Em chỉ ước ao rằng, em có thể không có anh trong cuộc đời này nhưng giá em luôn là hình ảnh một cô gái trong trắng vô ngần. Em đã mất anh nhưng luôn được tự hào, được mỉm cười kiêu hãnh khi vô tình gặp lại anh đâu đó giữa cuộc đời này. Nhưng giờ em biết, anh sẽ mãi mãi nhìn em bằng một con mắt khác.
Em viết đơn xin nghỉ việc, không phải để trốn tránh gã đàn ông mà em từng là bồ nhí của anh ta. Em muốn bước sang một cuộc đời khác, muốn kết thúc những tháng ngày sống sai lầm bằng nỗi đau đầu tiên của tình yêu với anh. Em đã dũng cảm nói ra ba từ thiêng liêng ấy, chỉ tiếc là anh không cho em cơ hội để chứng minh nó… Em có thể đã sai lầm rất nhiều, nhưng yêu anh… là em nói thật.
Anh quay mặt bước đi và làm như không nghe thấy những lời em vừa nói. Anh chỉ gượng cười và nói rằng: “Anh không hợp để em yêu, vì anh không có nhiều tiền như những người đàn ông khác”. Câu nói của anh đã xát muối vào lòng em, vào vết thương rỉ máu từng ngày mà suốt thời gian qua em cố gắng che đậy bằng vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi. Không một ai để tin tưởng để em chia sẻ, không một ai đủ quan tâm, bao dung em để em cởi mở lòng mình. Chỉ có anh đã mang tới cho em tất cả những cảm giác đó nhưng anh lại không cho em cơ hội được gần anh, được kể với anh về những điều trong quá khứ, được chứng minh cho anh tin rằng, em yêu anh.
Lần đầu gặp anh em đã cảm thấy tim mình thật xốn xang. Cái ánh mắt anh nhìn em thật tình cảm. Nó khác hoàn toàn ánh nhìn của những gã đàn ông háo sắc đã từng nhìn chằm chằm vào em. Chỉ một giây phút ấy đã khiến em bao đêm mất ngủ. Em đã từng nghĩ rằng không bao giờ yêu. Bởi vì tình yêu không mang tới cho em tiền bạc – thứ em cần để đảm bảo cho cuộc sống của mình, của gia đình mình. Em biết, nếu em yêu thật lòng một ai đó, em sẽ được nếm trải cảm giác hạnh phúc nhưng cùng với đó cũng là những nỗi đau. Đó là điều tất yếu khi yêu, mà em thì sợ, sợ cái cảm giác tim mình đau đớn vì một ai đó.

Em chưa bao giờ biết rung động trước một người đàn ông nào đó dù cho em đã từng là người đàn bà của vài gã đàn ông. Đó không phải là tình yêu, nó chỉ là những cuộc đổi trác thể xác và tiền bạc. Nhưng em chưa bao giờ buồn vì không có một tình yêu, cho tới ngày em gặp anh. Em đã thực sự phải ngoái đầu nhìn lại những gì đã đi qua đòi mình. Em bắt đầu biết xót xa và ân hận, biết mơ mộng về một người đàn ông thay vì nghĩ đến tiền.
Em đã có những lần thẹn thùng khi vô tình bắt gặp ánh mắt anh trộm nhìn em. Chỉ thế thôi mà đêm về em mất ngủ. Em tưởng tượng có một ngày sánh bước bên anh như biết bao đôi tình nhân khác. Và rồi kết thúc những giấc mộng đó, em nhận ra rằng em đang tự làm đau mình. Em đâu xứng với anh. Một cô gái như em thì mơ một hạnh phúc yêu thương bên chồng thật quá khó khăn. Em đã tự nhúng tràm cho cuộc đời mình, giờ xóa bỏ cũng đâu phải dễ.
Em biết anh có tình cảm với em. Cái nhìn, đôi mắt, nụ cười và cách mà anh nói với em khiến em cảm nhận được điều đó. Chính nó đã làm cho em có động lực để dám một lần nói ra sự thật về tình cảm của mình. Nhưng cũng chính khi em muốn nắm lấy hạnh phúc thì anh lại giữ khoảng cách với em. Có lẽ anh đã biết sự thật, sự thật em là bồ nhí của sếp trước khi em kịp nói cho anh điều đó. Vậy là mọi thứ vỡ vụn…
Em trốn chạy anh, trốn chạy cái nhìn đầy khinh bỉ và thương hại của anh với em kể từ khi anh biết chuyện. Em không dám đối diện với anh khi mà tình yêu vừa mới được thắp lửa đã vội vã vụt tan như bong bóng xà phòng ngay trước mắt em. Em rời khỏi chỗ làm, nằm khóc hàng tuần ở nhà. Em đau đớn không phải vì không được anh yêu mà vì biết rằng em đã tạo ra trong lòng anh một vết tì không bao giờ xóa bỏ được nữa.
Em chỉ ước ao rằng, em có thể không có anh trong cuộc đời này nhưng giá em luôn là hình ảnh một cô gái trong trắng vô ngần. Em đã mất anh nhưng luôn được tự hào, được mỉm cười kiêu hãnh khi vô tình gặp lại anh đâu đó giữa cuộc đời này. Nhưng giờ em biết, anh sẽ mãi mãi nhìn em bằng một con mắt khác.
Em viết đơn xin nghỉ việc, không phải để trốn tránh gã đàn ông mà em từng là bồ nhí của anh ta. Em muốn bước sang một cuộc đời khác, muốn kết thúc những tháng ngày sống sai lầm bằng nỗi đau đầu tiên của tình yêu với anh. Em đã dũng cảm nói ra ba từ thiêng liêng ấy, chỉ tiếc là anh không cho em cơ hội để chứng minh nó… Em có thể đã sai lầm rất nhiều, nhưng yêu anh… là em nói thật.
Đàng hoàng sống thử với nhân tình
Đây là câu chuyện thật của đời tôi. Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi cảm nhận được rõ tình yêu và hạnh phúc thực sự sau gần 7 năm kết hôn, tôi mới có thể bình tâm ngồi kể về chuyện gia đình mình.
Sóng gió bắt đầu nổi lên từ sau Tết năm ngoái, khi vợ phát hiện tôi có bồ nhí bên ngoài. Khỏi phải nói cô ấy đã gào khóc và lua loa lên như thế nào. Vợ tôi như biến thành con hổ bị điên, bị cắn xé... Bắt đầu rình rập tôi, kiểm soát giờ giấc và luôn kiểm tra tin nhắn, các cuộc gọi trong điện thoại.
Nói thêm một chút về người vợ. Từ lúc kết hôn đến khi sinh con, cô ấy chỉ ở nhà lo tề gia nội trợ. Không đi làm. Áp lực kinh tế đổ hết lên đôi vai tôi. Cô ấy chẳng hề bận tâm và không chịu hiểu rằng việc kiếm tiền mưu sinh thật không dễ dàng. Vậy mà đi làm thì đã mệt, cứ hễ về nhà là cô ấy luôn cau có, càm ràm, quát mắng chồng và con khiến tôi càng thêm ngột ngạt, bí bách. Và đây cũng là một trong nhiều nguyên nhân khiến tôi tìm kiếm niềm vui khác bên ngoài.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cuối tháng 2 năm ngoái. Vợ tôi rất bình tĩnh, kiên quyết, khuôn mặt buồn bã nói với tôi rằng, cô ấy sẽ bỏ đi xa một năm và để cho tôi sống thử với nhân tình biết đâu đây sẽ là cách hay, có thể giải thoát cho cuộc sống hôn nhân vốn rất nặng nề của chúng tôi. Tôi đã quá bất ngờ với quyết định của vợ mình và có phần nhẹ nhõm.

Từ đó, tôi và nhân tình đàng hoàng sống thử ngay tại ngôi nhà của tôi và giúp tôi chăm sóc cậu con trai 6 tuổi đang bắt đầu học lớp 1.
Đàng hoàng sống thử với nhân tình - 1
Đúng là hôn nhân cũng cần đến sự khoan dung và cả tha thứ (Ảnh minh họa)
Cuộc sống với “người vợ” mới cứ êm đềm trôi qua như vậy. Đã có lúc tôi như tưởng đây mới là cuộc sống vợ chồng mà tôi ao ước bấy lâu nay nếu như không có một ngày tôi bất ngờ xin nghỉ làm buổi chiều và về nhà sớm hơn thường lệ. Không khí trong nhà im ắng lạ thường, chỉ có tiếng cậu con trai khóc rất to trên phòng và tiếng cô vợ hờ chì chiết quát tháo. Chẳng thể tưởng tượng nổi người phụ nữ mà tôi tin tưởng, luôn ngọt ngào với tôi là vậy lại nói với cậu con trai của tôi những lời thật chẳng làm sao về tôi, về người vợ đã bỏ nhà đi.
Đêm đó tôi và cô nhân tình cãi nhau một trận ra trò và kết quả cô ấy cũng khăn gói rời khỏi nhà vào sáng hôm sau, chấm dứt những tháng ngày sống thử ngọt ngào. Vẻn vẹn chỉ có 6 tháng. Tôi lại bắt đầu cuộc sống gà trống nuôi con. Vừa phải làm tốt công việc, vừa chăm con, vừa lo đưa đón con đi học, rồi về nhà cơm nước dọn dẹp nhà cửa... Có trải qua mới thấy, những công việc tưởng chừng nhỏ hóa ra chẳng đơn giản chút nào. Công việc gia đình, chăm sóc con cái cũng mệt mỏi, áp lực chẳng kém công việc ngoài xã hội. Chính thời gian này tôi mới nhận ra, thì ra suốt 6 năm chung sống với người vợ của mình, tôi chưa hoàn thành vai trò của mình, chưa phải là người chồng, người cha tốt.
Đúng ngày cuối tháng 2 vừa rồi, tròn 1 năm tình nguyện ra đi để tôi tự do trải nghiệm sống thử với nhân tình, vợ tôi đã trở về, đúng như những gì cô ấy đã hứa. Tôi đã đón cô ấy bằng vòng tay ấm áp và cả những giọt nước mắt nhớ nhung, hạnh phúc và biết ơn. Tuyệt nhiên không một ai đề cập đến hai tiếng “ly hôn”. Đúng là hôn nhân cũng cần đến sự khoan dung và cả tha thứ. Với tôi cuộc sống chỉ mới thực sự bắt đầu.
Sóng gió bắt đầu nổi lên từ sau Tết năm ngoái, khi vợ phát hiện tôi có bồ nhí bên ngoài. Khỏi phải nói cô ấy đã gào khóc và lua loa lên như thế nào. Vợ tôi như biến thành con hổ bị điên, bị cắn xé... Bắt đầu rình rập tôi, kiểm soát giờ giấc và luôn kiểm tra tin nhắn, các cuộc gọi trong điện thoại.
Nói thêm một chút về người vợ. Từ lúc kết hôn đến khi sinh con, cô ấy chỉ ở nhà lo tề gia nội trợ. Không đi làm. Áp lực kinh tế đổ hết lên đôi vai tôi. Cô ấy chẳng hề bận tâm và không chịu hiểu rằng việc kiếm tiền mưu sinh thật không dễ dàng. Vậy mà đi làm thì đã mệt, cứ hễ về nhà là cô ấy luôn cau có, càm ràm, quát mắng chồng và con khiến tôi càng thêm ngột ngạt, bí bách. Và đây cũng là một trong nhiều nguyên nhân khiến tôi tìm kiếm niềm vui khác bên ngoài.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cuối tháng 2 năm ngoái. Vợ tôi rất bình tĩnh, kiên quyết, khuôn mặt buồn bã nói với tôi rằng, cô ấy sẽ bỏ đi xa một năm và để cho tôi sống thử với nhân tình biết đâu đây sẽ là cách hay, có thể giải thoát cho cuộc sống hôn nhân vốn rất nặng nề của chúng tôi. Tôi đã quá bất ngờ với quyết định của vợ mình và có phần nhẹ nhõm.

Từ đó, tôi và nhân tình đàng hoàng sống thử ngay tại ngôi nhà của tôi và giúp tôi chăm sóc cậu con trai 6 tuổi đang bắt đầu học lớp 1.
Đàng hoàng sống thử với nhân tình - 1
Đúng là hôn nhân cũng cần đến sự khoan dung và cả tha thứ (Ảnh minh họa)
Cuộc sống với “người vợ” mới cứ êm đềm trôi qua như vậy. Đã có lúc tôi như tưởng đây mới là cuộc sống vợ chồng mà tôi ao ước bấy lâu nay nếu như không có một ngày tôi bất ngờ xin nghỉ làm buổi chiều và về nhà sớm hơn thường lệ. Không khí trong nhà im ắng lạ thường, chỉ có tiếng cậu con trai khóc rất to trên phòng và tiếng cô vợ hờ chì chiết quát tháo. Chẳng thể tưởng tượng nổi người phụ nữ mà tôi tin tưởng, luôn ngọt ngào với tôi là vậy lại nói với cậu con trai của tôi những lời thật chẳng làm sao về tôi, về người vợ đã bỏ nhà đi.
Đêm đó tôi và cô nhân tình cãi nhau một trận ra trò và kết quả cô ấy cũng khăn gói rời khỏi nhà vào sáng hôm sau, chấm dứt những tháng ngày sống thử ngọt ngào. Vẻn vẹn chỉ có 6 tháng. Tôi lại bắt đầu cuộc sống gà trống nuôi con. Vừa phải làm tốt công việc, vừa chăm con, vừa lo đưa đón con đi học, rồi về nhà cơm nước dọn dẹp nhà cửa... Có trải qua mới thấy, những công việc tưởng chừng nhỏ hóa ra chẳng đơn giản chút nào. Công việc gia đình, chăm sóc con cái cũng mệt mỏi, áp lực chẳng kém công việc ngoài xã hội. Chính thời gian này tôi mới nhận ra, thì ra suốt 6 năm chung sống với người vợ của mình, tôi chưa hoàn thành vai trò của mình, chưa phải là người chồng, người cha tốt.
Đúng ngày cuối tháng 2 vừa rồi, tròn 1 năm tình nguyện ra đi để tôi tự do trải nghiệm sống thử với nhân tình, vợ tôi đã trở về, đúng như những gì cô ấy đã hứa. Tôi đã đón cô ấy bằng vòng tay ấm áp và cả những giọt nước mắt nhớ nhung, hạnh phúc và biết ơn. Tuyệt nhiên không một ai đề cập đến hai tiếng “ly hôn”. Đúng là hôn nhân cũng cần đến sự khoan dung và cả tha thứ. Với tôi cuộc sống chỉ mới thực sự bắt đầu.