
Tôi như thiêu thân lao vào lửa để rồi bị thương, bỏng rát mà vết bỏng này mãi không thể thành sẹo, ngày càng loang ra đau đớn. Anh là ngọt ngào, hạnh phúc nhưng cũng là niềm đau bất tận.
Đến giờ khi đã có vợ, tôi vẫn ao ước được ở cùng người đó dù cuộc sống gia đình hiện tại vẫn hạnh phúc. Tôi không biết làm thế nào khi tình yêu dành cho người bạn trai đó luôn tồn tại.
Trong thời gian xa nhau, em yêu một người làm cùng, đau đớn hơn lại có thai với anh ta. Nói chuyện với tôi, em khóc rất nhiều, phải chăng đó chỉ là nước mắt cá sấu?
Từ khi yêu tôi đã cho em nghỉ việc vì thu nhập của bản thân rất tốt, nói chung về kinh tế vợ chẳng phải suy nghĩ gì. Vợ thích bất cứ thứ gì cũng có từ xe ôtô cho đến việc muốn sang Mỹ sinh con tôi cũng chiều lòng, miễn là em vui.
Em năm nay 24 tuổi. Khoảng nửa năm nay em gặp và yêu người yêu em bây giờ. Cô ấy không đẹp nhưng rất thú vị. Chính vì vậy mà em yêu say đắm và nghĩ sẽ cưới làm vợ. Mỗi khi có dịp gần nhau, lòng em rất rạo rực và chỉ muốn hái trái cấm.
Hẹn hò có thể là một trải nghiệm ngọt ngào, nhưng cũng đầy bất trắc và thất vọng. Một khi đã ly hôn, bạn sẽ thấy cuộc sống của mình không còn như ở tuổi hai mươi, mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng đừng quá lo sợ.
Hà Nội mùa này lắm những cơn mưa. Cái se lạnh của mùa thu cũng tràn về! Không biết từ bao giờ mùa thu mang trong mình một nỗi buồn man mác, nó chỉ là một cái gì đó nhè nhẹ, se se trong lòng. Người ta nói yêu nhau vào mùa thu thì cũng có kết thúc không mấy đẹp, nó cũng sẽ buồn như mùa thu vậy. Nhưng có lẽ đó chỉ là trên phương diện nào đó, áp dụng cho một số ít. Và trong số ít đó có anh! Chúng ta bắt đầu yêu nhau vào một ngày đầu thu, cũng cái không khí se lạnh trên con đường mờ mờ sương đêm của ánh đèn đường, hai cái bóng bên nhau, nắm tay nhau bước đi. Một hàng ghế đá nhỏ, một góc phố nhỏ nhưng thấy không gian thật bao la. Có lẽ trong cái hạnh phúc mờ ảo đó con người thật nhỏ bé! Trong cái se lạnh đó, đôi bàn tay luôn trong tay, cảm thấy hơi ấm lan tỏa tận trong trái tim.
Anh không thích những bộ phim sướt mướt kiểu Hàn Quốc, không thích các clip ca nhạc kiểu lãng mạn... nhưng chuyện tình của chúng ta có lẽ nó cũng như một câu chuyện có thể thành phim như vậy! Từ một tin nhắn nhầm, từ những câu chuyện không có hồi kết, từ những lúc đi bên nhau mà chẳng nói gì, hai đứa cứ thầm hiểu là đã yêu nhau. Nhanh nhưng không phải vội vã chúng ta thành một đôi!
Cuộc tình nào cũng có sóng gió, cũng có giận hờn, cũng có nước mắt! Em không phải tình đầu của anh, nhưng những gì anh cảm nhận được, anh thấy được đó là một tình yêu thật sự, có vui buồn hạnh phúc, có nước mắt niềm vui. Em mang đến cho anh thật nhiều. Lần đầu tiên anh biết khóc vì một người không phải người thân, lần đầu anh cảm nhận được hơi ấm từ trái tim trong những lúc khó khăn trong công việc, và lần đầu anh thấy một người con gái yêu anh quá nhiều!
Tôi lên lớp 6, bố mẹ ly dị nhau. Tôi và cậu em trai về sống với mẹ tại một căn gác nhỏ trên một con phố yên bình. Cuộc sống của ba mẹ con không có trợ cấp gì ngoài số tiền lương ít ỏi của mẹ và thỉnh thoảng bố tôi cho được một ít tiền không đáng kể. Mẹ tôi vốn dĩ có chút nhan sắc nhưng vì thiếu thốn tình cảm, vừa muốn kiếm tiền nuôi con ăn học, mẹ đã cặp kè với những người đàn ông có vợ và có khả năng chi trả cho cuộc sống của mẹ.
Ban đầu, mẹ tôi lén lút đi với họ và không để hai chị em tôi biết. Dần dà, theo thói “ngựa quen đường cũ” cộng thêm với sự chai lì của một người đàn bà đã qua một đời chồng, mẹ bỗng chốc thay đổi. Mẹ đi công khai với những người đàn ông có tiền, thậm chí còn dẫn người ta về nhà. Đôi mắt trẻ thơ của hai chị em đã phải sớm nhìn những cám cảnh trong cuộc sống của mẹ khiến chúng tôi bật khóc, căm thù mẹ. Thế nhưng để có tiền ăn học, hai chị em đành câm lặng bởi những lời nói vô tâm từ mẹ: “không có tiền ý chúng mày lớn được à? Về mà xin bố chúng mày xem?”. Hai chị em tôi từ chỗ phản đối mẹ đến lúc không cần quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh đó và rồi cũng trở nên chai lì, để mặc cho hàng xóm xì xào, bàn ra tán vào.
Cũng bởi có một người mẹ như thế nên tôi biết yêu từ rất sớm. Lên lớp 10, tôi đã yêu anh – cậu bạn học cùng lớp nhưng lại có cái nhìn vô cùng thoáng. Nếu như một vài người bạn của tôi hơi có ác cảm với tôi thì anh lại luôn quan tâm, động viên tôi phải cố gắng sống sao cho tốt để sau này người ta không thể nói động chạm tới bản thân mình nữa. Tôi phải thừa nhận rằng tôi bị ảnh hưởng ở anh rất nhiều, sống tốt và học tập tốt. Cả hai chúng tôi đều bước vào cánh cổng đại học, nguyện cùng nhau xây đắp hạnh phúc suốt đời.
Khi anh chính thức đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi đã nhận được những câu nói kháy thâm thúy của mẹ anh. Bởi lẽ, bao lần họp phụ huynh, lại sống cùng phường, mẹ anh không lạ gì gia đình tôi với quá khứ không mấy tốt của mẹ. Hơn nữa, gia đình anh lại nề nếp, gia giáo, vì vậy càng không thể chấp nhận một đứa con dâu của 'bà mẹ làm điếm". Chắc bác nghĩ rằng “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” nên kịch liệt phản đối tình yêu của hai chúng tôi.
Lần đầu tiên em thông báo có người yêu và người đó là anh, mọi người, không phải tất cả nhưng hầu hết đều nhìn em với con mắt ngạc nhiên. Ai cũng bảo em thật ngớ ngẩn, viển vông. Bố mẹ thì khỏi phải nói, môt mực phản đối. Đến bây giờ vẫn vậy, ngày nào cũng khuyên em nên từ bỏ, vì đối với mọi người chẳng tồn tại một tình yêu như thế.
Mình cũng yêu nhau được hơn 7 tháng rồi đấy, vì duyên của mình khác mọi người nên cách tỏ tình của anh cũng khác hẳn. Anh đâu có hỏi "em đồng ý làm người yêu anh chứ" như mọi người đâu. Anh khẳng định luôn là "Em đồng ý làm vợ anh nhé". Lúc đó em vừa ngạc nhiên mà nực cười nữa. Em làm gì có cơ hội phản kháng đâu vì em cũng yêu anh mà.
Trải qua sóng gió cho mối tình yêu xa, em nhận ra mình yêu anh thật nhiều dù chẳng có những kỉ niệm bên nhau như bao mối tình khác. Ngày lễ, cuối tuần chẳng có anh kề bên, lúc buồn vui anh không thể nắm tay em để chia sẻ cùng em... Và nhiều lắm những lúc tủi thân vì muốn nhìn thấy ai kia lắm mà không được. Nhưng tất cả cũng sẽ chẳng là gì nếu ta tin, yêu và hiểu nhau anh nhỉ?