vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Vẫn biết bên anh làm lòng em rối bời, vẫn biết em đã có người yêu nên không được thế nữa mà sao con tim bình lặng đã lại đơm bông. Hay đó chỉ là một giây phút thoáng qua của cuộc tình vụng trộm? Nói là vụng trộm cũng đúng thôi vì em chưa dứt khoát với người cũ.... mà cũng không đúng vì đã bao lần anh hỏi em đều bảo không yêu anh. Là ông trời đã sắp đặt cho ta gặp nhau.

Em biết anh là người con trai miền Bắc rất dẻo miệng và dễ lấy lòng người khác, em thương anh đã lớn rồi mà vẫn chưa nguôi ngoai chuyện cũ… Rồi em cứ để tình ta nhập nhằng và khó nói khiến anh ở phương xa có thể đi tìm người con gái phù hợp hơn em. Em ở đây an phận với cuộc tình đã có vì anh ấy rất tốt với em, yêu em nhiều biết bao nhiêu nhưng em sợ anh ấy sẽ đau lòng vì em.

Tình cảm em dành cho anh ấy không biết là tình yêu hay lòng thương hại? Đã bao nhiêu lần em tự hỏi bản thân mình mà không có câu trả lời. Nếu yêu mà sao em vẫn còn nghĩ đến người con trai khác, nhưng nếu không yêu, sao mỗi lần định nói chia tay em lại sợ… sợ làm anh ấy đau lòng. Bên anh ấy- người con trai ba mùa mưa, em tìm thấy sự an toàn tuyệt đối, nhưng đôi khi em lại khao khát sự mới mẻ, rung động trong con tim nơi anh. Sự nhớ mong, hồi hộp mỗi khi tin nhắn về và giận hờn khóc ướt mi khi anh bỏ rơi em không nhắn lại… Có lẽ đã quá lâu rồi, người con trai ba mùa mưa ấy đã không cho em cảm giác như thuở ban đầu mà em lại tìm thấy ở anh - người con trai nửa mùa mưa cảm giác đó

roi-boi

Nếu anh, người con trai phương xa ở gần thì em đã có câu trả lời chính xác nhưng anh ở xa quá, anh ở Hà Nội và em Sài Gòn. Anh hay bảo em rằng em yêu rồi đấy cô bé à, tại vì em không nhận ra hay tại không cho phép mình nói ra thôi. Anh cười tự tin lắm. Còn em, em tự nén trong mình cảm xúc, nếu yêu anh thì sao, đâu có thay đổi được vấn đề. Anh ở xa quá, mình chẳng thể đến bên nhau theo nghĩa trần trụi nhất, mà tình yêu mãi như thế được sao. Đời người con gái chỉ có một lần, để chờ anh mãi, ai biết anh lại trêu đùa em như bao người con trai dẻo ngọt xứ ấy. Hay anh đã yêu em thì em lại càng không nên thế vì em đã có “bồ”, "bỏ thì thương, vương thì tội" - người ta vẫn hay bảo thế. Em vẫn biết mình không quan trọng như mình nghĩ nhưng ít nhất em có thể khẳng định một điều, em cũng không cho phép mình làm anh đau bởi trái tim em cũng quặn thắt khi đó.

Thôi hay mình cứ làm người tình bí mật mãi anh nhé. Em không nói lời yêu anh và anh cũng chẳng có bạn gái. Chúng ta chẳng ràng buộc nhau và cũng chẳng trói buộc trái tim nhau. Anh đến và cứ để tự nhiên như hương hoa tự tỏa mùi thơm ngát… Hãy cứ vậy để trái tim em nhận ra được ai là người em yêu nhất, là người em không thể thiếu nhất. Có lẽ hãy cho em thời gian để trả lời.

Ở phương xa nếu có biết em lừa dối anh thì xin đừng hờn đừng trách nhé bởi trái tim em cũng có lý lẽ của riêng nó, nó còn chẳng hiểu nổi nó thì em biết làm sao bây giờ…
D.L.A (Khampha.vn)

Tôi đã từng là chủ của một công ty khá lớn. Cách đây 3 năm, trong một lần đi gặp đối tác ở thành phố Cần Thơ, tôi đã gặp em, người con gái xứ Thanh Trì (Trà Vinh). Giọng nói và nụ cười của em đã hút hồn tôi từ cái nhìn đầu tiên. Trái tim tôi đã đập loạn nhịp mỗi lúc được trò chuyện, chia sẻ cùng em...

Phải nói rằng, sau khi ly hôn vợ vào năm 2001, tôi cũng có tìm hiểu khá nhiều cô gái với mong muốn có được một gia đình hạnh phúc. Trải qua suốt 10 năm, tôi vẫn không thể tìm cho mình một nửa phù hợp. Vậy mà, chỉ gặp em trong một khoảnh khắc, tôi đã yêu em từ lúc nào không hay biết.

Sau cuộc trò chuyện, tôi và em trao đổi số điện thoại cho nhau. Cũng từ lần đó, tôi chăm đi công tác tại các tỉnh Đồng bằng sông Cửu Long hơn vì đến đây, tôi sẽ có cơ hội được gặp em. Tôi cho thay nhân viên phụ trách khu vực để tôi trực tiếp chịu trách nhiệm về thị trường của tp. Cần Thơ.

Có hôm vì quá nhớ em mà dù đã hơn 11h đêm, từ Long Xuyên đi Sài Gòn nhưng tôi vẫn phải tạt qua Cần Thơ chỉ để gặp em trong 10 phút. Cũng từ những cuộc hò hẹn như vậy mà em cũng siêng lên Sài Gòn thăm tôi hơn.

Kinh tế quá khó khăn, chứng khoán đi xuống, cuối cùng tôi phải bán chiếc xe hơi, sau đó là bán căn hộ khang trang và khăn gói trở về nhà mẹ đẻ ở. Trong tay tôi lúc đó chỉ còn lại công ty. Nhưng thật may mắn cho tôi, khi đang thất bại trong sự nghiệp thì tình yêu của chúng tôi cũng đã kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc vào tháng 4 năm ngoái.

tung-quan


Nhưng… ngày cưới của chúng tôi đã không được trọn vẹn vì trước đo 3 ngày, mẹ tôi bị tai biến mạch máu não. Cả họ hàng tôi đang háo hức đón dâu mới thì tâm trạng của ai cũng chùng lại. Những người lớn tuổi thì đề nghị tôi hoãn đám cưới vì "ba cháu đã mất, giờ chỉ có mỗi mẹ". Họ cũng khuyên tôi: “Mẹ cháu đang hôn mê chưa biết sẽ thế nào? Lỡ có chuyện gì xảy ra trong ngày cưới thì làm sao cháu về kịp. Hơn nữa, nhà cháu có mỗi cháu là con trai thôi”.

Sau hai ngày suy nghĩ, cuối cùng chỉ có tôi, cậu tư, mợ và hai người em họ của tôi đi Trà Vinh dự đám cưới. Tôi biết mình có lỗi với gia đình em nhiều lắm. Tôi đâu có muốn như vậy nhưng hoàn cảnh gia đình xô đẩy thì tôi biết làm sao bây giờ?

Sau đám cưới, mọi người trong họ tôi đều giận và chê trách tôi cũng như những người đi rước dâu cùng. Cứ mỗi lần họ hàng có giỗ chạp là tôi lại phải né. Cũng có rất nhiều câu chuyện không tốt về tôi được mọi người trong họ thêu dệt và chuyền tai nhau.

Vì thương tôi nên em rất thông cảm với hoàn cảnh của chồng. Cưới xong, chúng tôi quyết định lên Sài Gòn thuê nhà ở. Phần tôi, tôi vẫn cố gắng chu toàn mọi thứ, lo lắng cho nhà vợ nhiều hơn để mong phần nào được bù đắp cho em!

Công ty của tôi ngày càng đi xuống, chứng khoán cũng chẳng đi lên, vay mượn, thua lỗ nhiều, cuối cùng tôi cũng phải đóng cửa công ty. Với món nợ còn lại với hai chủ nợ (cũng là anh em họ), tôi xin khất, chờ khi nào thị trường sáng sủa hơn thì trả tiền gốc, không phải tính lãi. Tôi cũng đem chuyện này kể cho vợ nghe và em rất hiểu, chia sẻ với tôi rất nhiều. Dù sao, tôi vẫn còn ít hàng hóa, bán từ từ vẫn trang trải được cuộc sống của hai vợ chồng.

Sau khi cưới được khoảng hai tháng, chúng tôi có mở một quán bán hủ tiếu và sang lại một quán cà phê nho nhỏ, mục đích là để vợ tôi có việc làm và kiếm thêm thu nhập cho em. Nhưng, quán cơm mới hoạt động được một tháng thì đã phải dẹp tiệm vì làm ăn thua lỗ, quán cà phê sau ba tháng cũng đóng cửa vì không thu được đồng nào. Cũng chính lúc đó, vợ tôi bị sẩy thai, em đã khóc lóc rất nhiều.

Khó khăn chồng chất khó khăn, tôi nộp đơn xin việc ở nhiều nơi nhưng không được. Cuối cùng, tôi phải đi làm tài xế dịch vụ, bữa được, bữa không. Những lời hứa về tài chính với vợ, tôi không thể thực hiện được… và vợ chồng tôi cũng bắt đầu lục đục từ đây.

Khoảng một tháng gần đây, người anh họ, cũng là chủ nợ muốn hỗ trợ tôi mở lại công ty. Nhưng khi đặt tiền cọc và sửa sang lại mặt bằng thì có người mua lại số hàng tồn của tôi. Sau khi tham khảo ý kiến hai chủ nợ, tôi đã đồng ý bán. Tôi nghĩ sau khi bán số hàng này, tôi sẽ dùng số tiền để làm vốn cho hai đứa và trả bớt nợ.

Nhưng khi bán được hàng thì hai chủ nợ lại muốn đòi lại hết số tiền trên. Đàm phán với hai người anh họ không được, tôi phải lần lữa hẹn em: "Cho anh thời gian để cân bằng lại cuộc sống, công việc". Tôi biết mình có lỗi với em rất nhiều vì hết lần này lượt khác, tôi hứa hẹn với em nhưng khi có cơ hội bù đắp thì tôi đã không thể thực hiện được.

Tối hôm đó, vợ tôi thông báo sẽ bỏ tôi "không phải vì số tiền đó mà anh không có uy tín". Thật lòng, tôi đâu có muốn tự đẩy mình vào chỗ chết hay muốn tự tay phá nát gia đình mình đâu? Tôi đã cố gắng suốt một thời gian dài nhưng kết quả đâu đã được như ý muốn? Dù tôi hết lời năn nỉ, can ngăn, em vẫn sắp xếp hành lý ra đi và nói rằng: "Em đã cho anh quá nhiều cơ hội nhưng lần này thì không còn cơ hội nào cho anh nữa! Em đã dứt khoát rồi".

Tôi cố gắng tìm mọi cách thuyết phục em. Đến gần sáng, thấy vợ nguôi ngoai nên tôi cũng yên tâm đi làm. Nhưng khi tôi vừa đi được một lúc thì em cũng bỏ đi. Tôi đã điện thoại tìm em về nhưng tình hình lại càng tồi tệ hơn. Em dứt khoát chia tay và tuyên bố: "Giữa chúng ta không còn là vợ chồng nữa và anh không có quyền gì hết".

Hiện tại, tôi không biết vợ mình đang ở đâu. Mỗi tối trở về căn nhà, tôi thấy thật trống rỗng. Qua điện thoại, em bảo rằng: "Bây giờ đã trả nhà và đi đến một nơi khác rồi, anh đừng tìm tôi nữa".

Hôm nay, tôi phải ngồi gói ghém lại tất cả đồ đạc của em để gửi về quê cho má vợ. Nhìn từng món đồ đã từng gắn bó với em, tôi đau lòng quá!  Tôi cũng đã gọi điện, tha thiết xin gặp em một lúc, khoảng 30 phút thôi cũng được nhưng em từ chối: "Không muốn gặp mặt anh nữa".

Các bạn à! Thật lòng tôi rất yêu em. Tôi cũng mong muốn đem lại cho vợ mình một cuộc sống hạnh phúc, sung túc... nhưng tôi chưa thể làm được gì lúc này! Liệu không thực hiện được lời hứa với em, có phải là tôi quá đáng lắm không? Bây giờ tôi phải làm sao để em quay về bên tôi?

P/S: Nếu em đọc được những dòng này, anh chỉ mong em hiểu cho anh và suy nghĩ lại, để cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này. Anh sẽ chờ em.
Randy Nhu (Khampha.vn)

Con gái tôi xinh xắn, học giỏi, thi đỗ đại học sư phạm. Năm thứ 3 đại học, cháu quen và yêu một người bạn gần nhà. Người yêu của cháu hơn cháu 8 tuổi, cậu ấy đẹp trai, trưởng thành và đã có một sự nghiệp vững vàng. Gia cảnh của cậu ấy cũng rất nề nếp, bố mẹ mất sớm, cậu ấy có 3 anh em trai và sống cùng nhau (2 anh đã lấy vợ).

Tình yêu của các cháu cũng không vội vàng, bởi sau khi ra trường, có việc làm ổn định, các cháu mới tổ chức đám cưới. Tôi rất mừng vì ai cũng khen con gái tôi chọn được một người chồng tốt, đẹp trai, thành đạt lại ngoan ngoãn. Con gái tôi cũng rất hạnh phúc, cháu tự hào vì cháu chỉ yêu rồi lấy duy nhất một người. Sau đám cưới, con gái tôi mang thai ngay.

Một đêm rất khuya, thậm chí là đã khoảng 2 giờ sáng, chuông điện thoại đổ, tôi nhấc máy. Đầu dây, giọng chị dâu con gái tôi hốt hoảng: “Cô ơi, cô vào ngay nhà cháu, em Phương...”. Giọng nói đứt quãng làm tôi quýnh lên, không kịp nghe hết câu, tôi vứt máy, mở cửa lao đến nhà con.

Khi tôi đến, các anh chị chồng của con tôi đã ở đó. Con rể tôi đang cố ôm vợ, còn con gái tôi đang la hét, đập phá...

Không hiểu sự tình nhưng tôi rất hoảng hốt vì thấy con gái như bị điên: Cháu cuồng loạn, tự cắn xé mình và liên mồm chửi rủa. Tôi gần như xỉu đi, không hiểu sau đó mọi người đã làm thế nào để giữ con gái tôi bình tĩnh trở lại.

dau-long

Sau đó, tôi được biết: Con gái tôi đã bắt gặp chồng và cô người yêu cũ nhắn tin cho nhau. Tồi tệ hơn, chồng cháu đã nằm ngay cạnh vợ để nhắn tin nói những lời yêu thương với người yêu cũ (vì con rể tôi tưởng vợ đã ngủ).

Con gái tôi bị động thai phải nằm viện. Tôi không còn tâm trí nào khác ngoài việc chăm con, tôi không dám hỏi con về chuyện đã xảy ra với cháu.

Những ngày con tôi nằm viện, chồng cháu đến chăm sóc vợ rất tận tình, con rể tôi đã gặp riêng tôi để thanh minh, xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

Còn con gái tôi sau khi qua trạng thái nguy hiểm (cái thai đã an toàn), cháu trở nên câm nín. Cháu không nói gì và tỏ ra ghê sợ chồng. Cháu không chấp nhận sự chăm sóc của chồng, kiên quyết đề nghị tôi không cho chồng vào gặp đồng thời khăng khăng đòi ly dị.

Là mẹ, tôi biết phải làm gì đây? Tôi thương con gái tôi vô cùng, cháu còn quá trẻ dại (cháu mới chỉ tròn 22 tuổi). Cháu yêu chồng là mối tình đầu trong trắng nên khi bắt gặp chồng như vậy thì quá sốc. Nhưng con tôi đang mang thai, mà hôn nhân của các cháu cũng chỉ mới bắt đầu, không thể chấm dứt dễ dàng như thế.

Tôi phải khuyên bảo con tôi thế nào đây?

Nguyễn Thị Hà (Hoài Đức, Hà Nội)

Người yêu tôi trước đây là bạn của cô bạn cùng phòng với tôi. Từ khi hẹn hò với anh, tôi luôn ở trong nỗi sợ mơ hồ là anh sẽ yêu cô ấy, không biết vì sao: vì tôi thấy họ hợp nhau, hay vì tôi thấy cô ấy thích anh ấy... Tôi đã chủ động dọn đi nơi khác ở để hạn chế việc họ gặp nhau (mỗi khi anh đến thăm tôi) nhưng không lấy gì đảm bảo là họ sẽ không liên lạc với nhau sau lưng tôi. Gần đây, tôi được biết cô ấy còn rủ anh đi học khiêu vũ nữa. Tôi phải ngăn bạn trai thế nào để anh tránh xa cô ta ra?

Bạn có biết vì sao bạn lại sợ anh người yêu đến với cô bạn cùng phòng trước đây, mà lại không sợ anh ấy đến với cô gái khác không? Bởi vì trong thâm tâm bạn mơ hồ hiểu rằng, nếu không có bạn làm “kỳ đà cản mũi”, rất có thể hai người kia đã đến với nhau. Họ quen nhau trước và có một số điểm hợp với nhau. Khi yêu anh ấy, bạn có một chút cắn rứt lương tâm và chính điều này đã đẩy bạn vào trạng thái sợ hãi: sợ anh yêu cô ấy.

Cũng khó mà trách bạn được, bởi miếng bánh hơn thua một ít còn khó nhường, huống gì là tình yêu. Chưa kể là anh ấy đã chọn bạn, dù chỉ là tạm thời, lúc này mà bảo rời anh ấy ra thì đúng là khó cho bạn. Nếu chỉ vì lớp học khiêu vũ, bạn có thể tự tin nói với anh: “Thì hai đứa mình cùng đi cho vui!”, nhưng điều đó vẫn không giải quyết đến cùng vấn đề được. Bạn có thể cân nhắc giải pháp sau:

• Nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.

Anh ấy là người yêu của bạn, là người bạn đã lựa chọn để gắn bó và chia sẻ cuộc sống, bạn hãy nói với anh những lo lắng của mình. Có thể đến thời điểm này, anh ấy vẫn vô tư không biết gì về cuộc chiến của các cô gái. Nhưng hãy chia sẻ với anh rằng bạn không yên tâm khi anh liên lạc với người A, người B, liệu anh có thể giúp bạn yên tâm được không? Thậm chí trước đó bạn có thể kiểm tra tình cảm của anh bằng cách đặt câu hỏi: “Em thấy cậu X cũng khá, hay em giới thiệu cậu ấy với cô bạn em, anh nghĩ sao?”. Thái độ của anh ấy rất quan trọng, nếu anh không đứng về phía bạn thì muốn giữ cũng khó.

Trong khi bày tỏ quan điểm với anh, tốt nhất là bạn nên nhẹ nhàng, khéo léo. Nhưng nếu cuộc nói chuyện đi đến mức căng thẳng, thì bạn nên nhớ rằng: mâu thuẫn cũng có giá trị riêng. Mỗi lần mâu thuẫn, hai bên sẽ đặt ra những ranh giới chung để từ sau không phạm vào nữa. Ranh giới của bạn là: “Em không vui nếu anh tiếp tục thân mật với cô ấy”. Nên rõ ràng ranh giới này trước khi quá muộn.

noi-so

• Nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.

Việc này khó hơn nhiều, bởi cho đến bây giờ, chuyện cô ấy có tình cảm với anh người yêu của bạn hay không vẫn còn chưa rõ ràng. Nhưng bạn có thể làm điều đó bằng việc:

Kể chuyện bạn và người yêu có những dự định gì.

Khéo léo hỏi xem cô ấy có tình cảm đặc biệt gì với anh ấy không, nếu có thì bạn cảm thấy thế nào về điều ấy.

Giới thiệu bạn trai cho cô ấy. Nếu cô ấy đã có mối quan hệ riêng rồi thì lúc đó bạn sẽ có thêm cơ sở để yên tâm.

Đừng để nỗi sợ cứ treo lơ lửng trên đầu và làm bạn đứng ngồi không yên. Hãy làm rõ vấn đề và đối mặt với nó, khi ấy bạn mới có thể an tâm được.

Nếu tôi làm thế, nhỡ hai người kia thừa nhận với tôi là họ có thích nhau thì sao? Thà tôi không biết, chứ nếu biết thì phải làm thế nào? Tôi không thể để mất anh ấy được.

Nếu hai người kia thừa nhận họ có tình cảm với nhau thì bạn xen vào giữa họ để làm gì? Giả sử bạn cố giữ lấy anh ấy, kết hôn với anh ấy đi nữa, mà trong tim anh ấy luôn có người con gái khác, thì bạn có hạnh phúc hay không?

Trong các kiểu cố gắng, thiếu khôn ngoan nhất là cố gắng có được thứ không thuộc về mình. Thử tưởng tượng xem, bạn phải cố gắng giành giật và luôn sống trong nỗi sợ mất người mình yêu dù hiện tại chẳng có vấn đề gì cả. Nỗi sợ của bạn sẽ giết chết bạn trước, sau đó lan ra và bóp nghẹt tình yêu của bạn. Tại sao bạn phải sống khổ như thế?

Theo tôi, hiện nay anh ấy vẫn đang là người yêu của bạn, thì bạn nên dành năng lượng để chăm sóc cho anh, vun vén tình yêu của hai người. Bạn đang chiếm ưu thế thì đừng vì mối lo kia tự kéo mình xuống. Nếu trước đây anh ấy có chút tình cảm với cô gái kia, thì tình cảm thoáng qua ấy cũng khó so sánh với những chăm sóc rất thực tế của bạn. Còn đến lúc không có duyên với anh ấy nữa (biết đâu bạn lại là người chán anh ấy trước?) thì chuyện gì phải đến sẽ đến. Nếu thiếu đi sự bình yên ở bên trong thì có bao nhiêu thứ bên ngoài đi nữa cũng khó mà hạnh phúc.
Theo Mốt & cuộc sống

Ở thành phố nơi vùng cao này đang là mùa mưa. Nếu ở Hà Nội thì chắc chắn mưa đang bủa vây các ngả đường. Tôi nằm lại một mình trong căn phòng nhỏ thuê trọ gần công trường. Mệt mỏi, trời lại mưa to nên chẳng buồn dậy đi làm. Tôi nằm nghe tiếng mưa cứ rơi đều đều và nhớ em da diết. Em, không phải là người yêu, cũng chẳng là người tình mà là một cô gái làng chơi.

Tôi, một kỹ sư trẻ tuổi luôn muốn đến những nơi xa xôi của tổ quốc để trải nghiệm cuộc sống mới mẻ. Và tại thành phố này, chỉ mới hôm qua thôi, em đã đến với tôi như một điều kỳ diệu trong cuộc sống! Dù có thể em sẽ sớm quên tôi như bao gã khách qua đường khác nhưng với tôi, em mãi là một vùng ký ức không thể nào xóa nhòa.

Đêm. Phố dường như như dài thêm, cả khu phố vắng ngăn vắng ngắt. Mấy anh em lại nổi hứng chén chú chén anh khiến tôi cũng không thể từ chối. Đúng là khi có hơi men, con người như được vừa đánh thức, vừa muốn bùng nổ. Hình như chúng tôi đang cùng chung một suy nghĩ. Sau cuộc vui, một chiếc taxi đến đón chúng tôi… và mọi thứ dường như bắt đầu.

Tôi bước vào căn phòng thiếu ánh sáng của khách sạn gần đó, chuếnh choáng nằm vật ra giường. 5 phút sau thì em xuất hiện. Em chào tôi nhưng tôi vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền, không để ý, còn em không cần biết thái độ của tôi thế nào mà vẫn nhiệt tình làm công việc của mình.

nu-hon

Một cảm giác da thịt khiến tôi hơi nhột. Mở mắt ra, tôi bắt gặp gương mặt hiền từ của em. Tôi không nghĩ một cô gái xinh đẹp như em lại làm cái nghề nhơ bẩn này. Em có đôi môi nhỏ chúm chím, chiếc răng khểnh rất duyên, mái tóc đen buông dài và nụ cười rất quyến rũ. Có lẽ nếu gặp em ngoài kia thì bao gã trai si tình cũng phải ngây dại vì vẻ đẹp của em.

Từ khi ấy, tôi luôn chăm chú nhìn em. Tôi bảo với em rằng: “Có lẽ tôi đã yêu em rồi”. Em chỉ cười bảo: “Có lẽ rượu đang nói, chứ không phải là anh đâu”. Lúc đó, tôi đã ôm chặt em vào lòng… một cảm giác thật lạ, một cảm giác rất gần gũi, thân quen, một cảm giác không có mùi tiền, ngã giá.

Đêm hôm đó. Tôi hôn em say đắm, chúng tôi hòa quyện vào nhau và tôi không còn để tâm em là ai nữa. Điện thoại tôi vẫn đổ chuông, là người yêu tôi gọi… nhưng tôi không thể nghe máy vì tôi vẫn đang hạnh phúc trong vòng tay em.

Tôi nhìn em âu yếm, không có bất cứ cảm giác khinh rẻ hay thiếu tôn trọng em cả. Nụ hôn với một cô gái làng chơi sao ngọt ngào và đáng nhớ đến vậy?

Sau lần đó, chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nhau. Tôi vẫn liên lạc với em qua điện thoại nhưng em luôn từ chối gặp nhau. Còn người yêu tôi, cô ấy ở phương xa vẫn ngày ngày nhắn tin, điện thoại hỏi han, quan tâm tôi rất ân cần…
ĐG (Khampha.vn)

Đã bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau, cùng nhau tám những chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau nói cho nhau về những khó khăn trong cuộc sống. Bao lâu rồi những tiếng cười kia không còn xuất hiện?

Liên tiếp những hiểu lầm xảy ra trong khi guồng quay cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Còn nhớ hồi đó anh hay bị em gọi là "ngốc", không hiểu tâm lý con gái, không chịu suy nghĩ chín chắn trước khí nói chuyện... Những lúc đó, anh cảm thấy rất vui vì như vậy chứng tỏ em rất quan tâm anh nên anh cứ muốn là kẻ "ngốc" mãi...

Thật sự cũng không biết từ lúc nào em đã trở nên quan trọng với anh như vậy? Những lúc gặp khó khăn trong cuộc sống hay công việc, chỉ cần nghe giọng nói của em, giọng nói ấm êm như thiên thần giúp anh thêm vững tin và phấn chấn hơn. Một tia tình cảm nhen nhóm lên và từ lúc nào không hay em đã là điều quan trọng nhất trong lòng anh.

Trước đây, anh chưa chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng của ai, vậy mà từ khi quen em, chỉ cần em vui, em khích lệ vài câu, anh đã cảm thấy lâng lâng, lúc đó anh thấy mình có thể làm được tất cả mọi chuyện. Nhưng chỉ cần biết em buồn là anh cũng không thể cười vui được, anh thấy bứt rứt, chỉ muốn được chạy đến ôm em và nói với em là "Có anh anh đây, rồi mọi chuyện sẽ ổn". Nhiều lúc nhớ em quá, anh lại âm thầm chạy từ Tp.HCM xuống để thấy hình bóng em buổi sớm mai lúc em đi làm, rồi lại vội vàng chạy lên Tp.HCM cho kịp giờ làm.

QUA-KHU


Những lúc em buồn, anh hay kể chuyện linh tinh, hay làm em giận anh để em không còn mệt mỏi với những suy nghĩ về công việc hiện tại. Những lúc cảm nhận sự lo lắng từ giọng nói của em, hoặc những lúc mà điện thoại em không bắt máy, lòng anh lại tràn ngập sự lo lắng, hỗn loạn.

Em chính là hạnh phúc của anh nên vì em, anh không ngừng cố gắng. Đến bây giờ, tuy không khá hơn nhiều người nhưng anh tự tin anh sẽ lo được cho em, che chở cho em khỏi những khó khăn và mệt mỏi trong công việc và cuộc sống.

Biết làm sao bây giờ khi anh biết rằng, em đang mệt mỏi với công việc của mình. Nhưng em à, cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp hơn đang chờ đón mình, mọi cố gắng sẽ mang lại kết quả xứng đáng. Hãy xem những mệt mỏi và khó khăn đó là thử thách nhé, hãy để anh cùng em vượt qua những thử thách này. Dù cuộc sống luôn phải đối mắt với những thách thức, gian khổ nhưng hãy vững bước nhé, thiên thần của anh! Hãy như cánh chim tung cánh bay lên trời cao, anh tin em sẽ làm được và những lúc chán nản, hãy quay về bên anh. Anh sẽ mãi ở đây chờ em, sẽ luôn bên em dù chuyện gì xảy ra vì anh vẫn mãi là ông Tám "ngốc" của em.

Quá khứ của em, anh đã đến muộn nhưng hiện tại và tương lai của em, anh sẽ không bỏ lỡ. Dù chuyện gì xảy ra hãy tin vào tương lai nhé em! Vì nơi đó có nhiều điều tốt hơn và có anh. Cũng như anh luôn tin rằng, tương lai của anh sẽ có em bên cạnh!
Sỹ Nguyễn (Khampha.vn)

Thật khó khăn để viết những dòng này cho anh, ngay lúc này đây em biết mình vẫn còn yêu anh lắm, nhưng em đã không thể khóc. Em yêu anh điều đó có lẽ anh biết rất rõ, và em cũng biết anh yêu em. Vậy mà chúng ta vẫn cãi nhau vẫn nói những lời làm ta tổn thương.

Anh yêu em nhưng anh đâu biết người con gái anh yêu đã phải tủi hờn như thế nào trước những lời nói vô tình của anh. Có thể anh biết anh hiểu em muốn gì em nghĩ gì nhưng anh cũng biết em yêu anh nhiều lắm nên anh chẳng bận tâm tới cảm xúc của em phải không. Vì anh biết dù thế nào em cũng không buông tay anh phải không?

Em nhớ sau tết em nói rất rõ những gì em muốn, những gì em cần, em thích, và cũng nói rõ là chỉ cần anh vô tâm một lần nữa là em sẽ im lặng mà buông tay anh. Ấy vậy mà đã nhiều lần anh vô tình như thế nhưng em vẫn không thể buông tay, em vẫn nói cùng anh, có lẽ vì em đã quá yêu.

Anh biết không anh thật tốt và cũng thật lòng yêu em, em trân trọng điều đó, và càng trân trọng yêu quý tất cả những gì anh đã làm cho em. Em ước gì ta có thể trở về lúc xưa khi mà chỉ mới hiểu một ít về nhau vậy mà có thể chia sẻ cùng nhau thật nhiều và dành nhiều lời nói ngọt ngào nhau nghe, cái cảm giác ban đầu đó mấy ai tìm lại được anh nhỉ. Anh đi làm em rất vui và càng hạnh phúc khi anh được làm đúng nơi anh mong muốn. Nhưng đôi lần em cũng thủ thỉ cùng anh là đừng để bị xoáy vào công việc, em biết anh mới đi làm phải cố gắng thật nhiều nhưng khi rảnh anh cũng không dành nhiều thời gian cho em.

Anh nói lãnh lương anh sẽ điện thoại cho em, vậy mà đã nửa tháng rồi trôi qua ngày thì anh nói anh chưa nạp tiền, ngày thì anh lại bận đám giỗ... toàn là lí do đúng thì em chỉ biết buồn một mình em thôi.

Em tủi thân lắm không biết bao nhiêu lần em khóc thầm vì anh, anh đâu biết anh đi làm bận rộn cả ngày chỉ nhắn được vài tin nhắn tối đến nhắn được vài tin nhắn thì anh sạc điện thoại hoặc có việc gì đó làm, nên mỗi buổi tối đi làm về nhiều khi về trễ hơn 10h nhưng em vẫn nhắn tin anh là em về tới phòng rồi là em vừa đạp xe vừa nhắn tin anh đó vì em biết giờ đó là anh đã buồn ngủ rồi nếu không tranh thủ vừa đạp xe vừa nhắn tin anh thì khi em về tới phòng có lẽ anh sẽ đi ngủ liền thì em chỉ nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon thôi, em sẽ buồn lắm anh ơi...

Buổi trưa nhắn tin rủ anh đi ăn mà lúc nào em cũng hồi hộp chờ tin nhắn trả lời sợ rằng anh mệt anh muốn nghỉ trưa, nên em không dám rủ hoặc sợ sẽ lại thất vọng tràn trề khi không được gặp nên chỉ biết chờ đợi sự chủ động từ anh mà thôi. Có lúc nào nhớ quá thì em cũng nhắn tin rủ đại anh đi được thì em hạnh phúc còn không thì...

noi-dau-cua-gio

Nhiều khi em nửa đùa nửa thật rằng hai đứa ở cùng nơi mà cứ như ở hai thành phố khác biệt xa xôi lắm. Anh kêu em là người lớn tí và thông cảm anh thật nhiều... em biết em hiểu chứ, nhưng anh có hiểu cho em không? Với anh nếu em thông cảm được cho anh thì anh cho rằng đó là việc em nên làm là nghĩa vụ là trách nhiệm của em, anh chẳng hề khen ngợi hoặc đánh giá cao sự thông cảm của em, anh cũng không ngọt ngào an ủi, còn ngược lại nếu lúc nào đó em không chịu được em trách anh thì anh cho rằng em ích kỉ em không biết thông cảm em thế này thế nọ.

Dạo gần đây em đi đâu làm gì anh nào có biết nên em buồn và hôm qua em đã trách anh, có lẽ anh cũng mệt mỏi nhiều với em nên anh đã nổi nóng như thế...

Nhiều khi giận nhau dẫu biết rằng em đã yêu một người có cái tôi rất cao, nhưng em vẫn thầm mong một cuốc điện thoại từ anh hay anh đến tận nhà với một món quà nho nhỏ trên tay... dẫu biết rằng với anh đó là điều không thể nhưng sao em vẫn mong điều đó xảy ra. Anh yêu em nhưng anh yêu bản thân anh nhiều hơn yêu cái tôi anh hơn...

Yêu nhau ai cũng có giận hờn nhưng quan trọng có cùng nhau vượt qua được không, nào là lời hứa không gì chia cách được... vậy mà đùng một cái chuyện nhỏ ta cũng nói nhau nghe những lời đau lòng. Lý thuyết thì dễ mà thực hành khó quá phải không anh?

Em biết bản thân mình còn nhiều suy nghĩ không đúng, nhưng biết làm sao hơn em ở trong hoàn cảnh này thì khó lòng mà suy nghĩ khác được, nên em sẽ tự mình tha thứ cho chính mình nếu như em có sai lầm gì đó, anh cũng vậy nhé đừng giận gì em nữa.

Buông tay anh đối với em là nỗi đau rất lớn, rồi đây em biết em sẽ phải khóc thật nhiều mỗi khi đêm về, sẽ rất nhớ hơi ấm của anh, cái nắm tay thật chặt những chiếc hôn ngọt ngào và những cái ôm thật chặt. Tình đầu mà anh, rồi những kỉ niệm ngọt ngào sẽ giết chết lòng em. Chắc em sẽ lại khóc nấc từng cơn khi vô tình bắt gặp những kỉ niệm của hai đứa, hay vô tình thấy cặp nào đó vòng tay nhau chạy xe ngoài đường như em và anh đã từng.... cũng không biết đến bao giờ em mới có thể cân bằng lại cuộc sống và tim em thôi thổn thức mỗi khi nghĩ về anh. Em sẽ nhớ anh lắm... không biết đến khi nào em mới có thể mỉm cười khi nghĩ về anh nghĩa là lúc đó lòng em thôi dậy sóng thì em có thể quên được anh.

Em là con gái, với em anh là tình đầu nên em đã yêu rất thật, yêu lắm anh à. Và một đứa con gái còn nặng tư tưởng như em sẽ càng khó quên được anh. Nào là tình đầu là tình cuối, chỉ yêu một lần... chính những tư tưởng này đã làm khổ em, từ nay em sẽ xóa bỏ những tư tưởng đó ra khỏi cuộc sống của em anh ạ. Bạn bè anh ai cũng nói mỗi khi hai đứa xa nhau anh rất buồn? Buồn làm gì khi em là của anh nhưng anh không hề muốn giữ.

Em không mong em có thể tìm được người khác tốt hơn anh vì với em anh đã là người hoàn hảo rồi nhưng sự hoàn hảo đó có lẽ không dành cho em.

Tình cảm là của cả hai nhưng anh đã nói “tùy em”, “em muốn làm gì em làm” nghĩa là anh đã không muốn giữ vậy thì em còn giữ làm gì một bàn tay đã muốn buông? Và anh nói như thế nghĩa là anh đã trao cái quyền quyết định cho em rồi thì đồng nghĩa với việc anh không còn quyền quyết định nữa.

Xin lỗi anh, em buông tay anh nhé...
Gió (Khampha.vn)

Tôi năm nay 33 tuổi, làm kế toán. Hiện tại tôi đã ly hôn được 8 tháng. Tôi đã từng kết hôn 7 năm trước. Chồng cũng của tôi làm nhân viên văn phòng tại một cơ quan Nhà nước. Vợ chồng tôi không thể có con. Đi khám thì bác sĩ đều nói “máy móc” của tôi bình thường, nhưng tinh trùng của chồng tôi yếu.

Nhưng chồng tôi khăng khăng là lỗi của tôi chứ anh ta khỏe như vậy, mỗi tuần “lao động” cả chục lần vẫn không hề hấn gì. Khi bác sĩ yêu cầu anh ta bỏ thuốc lá, bỏ rượu, chịu khó tập thể dục nhưng anh ta không hề tuân theo. Còn tôi vẫn nhẫn nại uống thêm thuốc bắc để hy vọng cơ thể khỏe hơn, có thể sinh con.

Do tôi uống thuốc bắc nên cơ thể cũng tăng cân khá nhiều. Không rõ vì chê tôi béo hay muốn chứng minh “hàng họ” tốt, khỏe mà chồng tôi đi lăng nhăng, cặp bồ ở ngoài. Không những thế, anh ta còn về nhà khoe thành tích với tôi, “nổ” rằng cô nọ khen ngợi, cô kia mê mẩn anh ta, chẳng qua anh ta chưa muốn có con chứ không thì phải được “cả đội bóng” rồi.

Khi tôi phản đối, anh ta mạt sát tôi không tiếc lời, sau đó đằn ngửa tôi ra, áp dụng các “cách thức” mà anh ta mới học được của gái làng chơi, bắt tôi làm theo. Anh ta vừa làm, vừa nhéo bụng, chê tôi béo như con lợn, béo lấp hết trứng… Tôi thực sự trải qua đủ cay đắng, tủi nhục.

Sau hai năm chịu đựng, tôi đã quyết định ly hôn với anh ta, cho dù anh ta phản đối, đe dọa, van xin tôi. Tôi vẫn đơn phương ly hôn, ra đi tay trắng, không đòi chia sẻ bất cứ tài sản gì. Cho dù ly hôn nhưng anh ta vẫn tiếp tục lui tới chỗ tôi thuê trọ, quấy rối, chửi mắng tôi. Và trong một lần tôi sơ hở, anh ta đã đẩy cửa vào, bịt miệng và cưỡng bức tôi. Khu nhà trọ vào ngày 30/4, mọi người đi chơi, đi về quê hết nên tôi không thể kêu cứu… Hắn còn nói: “Nhìn cô thật tởm quá. Béo như con lợn, rồi xem có thằng nào thèm rước không”.

Tôi đã quá tủi hổ, quá đau đớn nên không thể đi tố cáo. Tôi chỉ muốn chôn chặt nỗi đau để làm lại cuộc đời. Rất may, hắn đã không quay lại lần nào nữa. Nhưng bây giờ, tôi lại đối mặt với nỗi đau khác. Do đau buồn, do sốc, nên tôi đã không để ý rằng tôi đã chậm kinh 2 tháng. Khi tôi ngất xỉu khi đang làm việc, được đồng nghiệp đưa đi viện thì mới phát hiện ra mình có thai được gần 3 tháng. Kết quả của lần tôi bị chồng cũ cưỡng bức.

chong-cu-cuong-buc


Suốt 1 tuần nay, tôi đã không thể ngủ được. Tôi đã mong chờ đứa con này suốt 7 năm trời. Nhưng đến khi tôi ghê tởm chồng tôi, đến khi tôi bị cưỡng bức thì đứa con này lại xuất hiện. Tôi không biết nên giữ lại hay phá bỏ? Liệu tôi có nên sinh đứa con này? Liệu tôi sinh con anh ta mà biết thì có quấy rầy tôi? Tôi thề không bao giờ muốn nhìn mặt anh ta? Liệu tôi có thể nuôi đứa con - do bị cưỡng bức mà có - lớn lên khỏe mạnh, thông minh và giống tôi chứ không giống bố nó? Tôi không biết phải làm sao?

Bất Hạnh (bathanh… @gmail.com)

Rất mừng là chị đã giải thoát khỏi chồng cũ. Tuy nhiên, Tơ Hồng không dám chắc anh ta còn quay lại hay không. Vì thế, để bảo vệ mình, chị cần phải tố cáo hành vi của anh ta với chính quyền.nếu sau này anh ta còn dám tới nhà trọ để quấy rối chị. Đồng thời, chị cũng cần nói rõ cho anh ta biết, chị sẽ không nhân nhượng, không bỏ qua, nếu anh ta tiếp tục gây bạo lực với chị, dưới bất cứ hình thức nào. Nếu chị càng chịu đựng, anh ta sẽ tiếp tục lấn tới.

Còn về cái thai, không ai có thể ra quyết định giữ nó hay phá bỏ ngoài chị. Tơ Hồng hiểu rằng, sau 7 năm chờ đợi, chạy chữa, mong ngóng, chị mong mỏi có đứa con này hơn ai hết. Đứa con cũng hoàn toàn vô tội, hoàn toàn ngây thơ, trong sáng, không hề dính dáng đến hành vi bất lương của người cha. Mỗi đứa trẻ khi sinh ra cũng như một tờ giấy trắng. Tính cách của chúng giống mẹ hay giống bố là do dạy dỗ, do các thói quen thường nhật tạo nên, chứ không phải “bẩm sinh”.Vì thế, nếu giữ thai lại, chị có thể yên tâm về tính cách đứa con của mình. Cháu sẽ tốt đẹp, thông minh, lương thiện nhờ sự dạy bảo của mẹ. Tuy nhiên, chị cũng phải chắc chắn một điều, chị thực sự yêu thương đứa trẻ, quên đi tội lỗi của người cha, không có lúc nào đó tỏ sự ghét bỏ, dằn hắt, trách giận sự có mặt của cháu trên cõi đời này. Như thế, cháu sẽ bị tổn thương, có thể trái tính trái nết từ đó.

Còn về bố đứa trẻ, có thể tạm thời chị đừng cho anh ta biết, thậm chí nên để anh ta hiểu lầm là chị đã có con với người khác cũng được, không cần phải giải thích hay thanh minh với anh ta. Sau này, khi con lớn lên và anh ta không có những hành vi bạo lực với chị, nếu thực sự cần, chị mới nên nói cho con chị biết và để cháu tự quyết định có nên nhận bố hay không.

Trong tâm sự của chị, Tơ Hồng thấy chị rất đơn độc. Nếu có thể, chị nên chia sẻ với người thân, bạn bè, để họ san sẻ và giúp đỡ chị tránh xa người chồng bạo lực đó. Người thân sẽ là chỗ dựa tinh thần, vật chất cho chị lúc khó khăn này. Đồng thời, khi câu chuyện bạo lực được chia sẻ, chị cũng vợi bớt phần nào đau khổ, đó cũng là một “bằng chứng” để tố cáo anh ta, nếu anh ta lặp lại hành vi đó. Những kẻ gây bạo lực chỉ cảm thấy vênh vang, thắng lợi khi hành hạ vợ “im ỉm” trong nhà, còn ra ngoài đường vẫn “võng giá nghênh ngang”. Chúng luôn sợ hãi, chùn bước nếu như vấp phải sự lên án, phản đối của mọi người xung quanh. Vì thế, chị nên tìm sự trợ giúp cho mình từ người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng…

Rất mong chị có thể tìm sự bình yên.

Thân!

Tơ Hồng
Theo Dân Việt

Từ lâu rồi em học cách không buồn. Em cố gắng coi mọi chuyện là phù phiếm, là một cơn gió thoảng qua. Cứ nghĩ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đi, vương vấn nhiều chỉ nặng lòng và cuộc sống không thể thanh thản. Từ lâu rồi em học cách không Khóc. Nước mắt chỉ làm em thấy mình yếu đuối, làm tan chảy những quyết tâm mà lý trí em đặt ra. Nước mắt chỉ làm đôi mắt em sưng đỏ mỗi sớm mai thức giấc, để rồi người xung quanh gửi cho em những ánh nhìn thương hại.

Em cũng chẳng giận hờn gì những kẻ xấu xa từng được em tin tưởng, thương yêu làm em đau khổ, tuyệt vọng… Từ lâu rồi… lâu lắm… nên tất cả đã bắt đầu mơ hồ trong em… và em bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. Điều em muốn có bây giờ đã trở thành thứ em không cần.

Đến giờ em mới biết rằng, khóc là biểu hiện dễ chịu nhất của nỗi đau, những tủi hờn, đau khổ sẽ tuôn trào theo dòng nước mắt, tuy ào ạt, nhưng nó không đọng lại làm nỗi đau thêm dai dẳng. Khi đã bình thản hơn, không còn dễ dàng để khóc nữa, nụ cười cũng đã trở lại, nỗi buồn không còn thường trực nữa... Mâu thuẫn tồn tại trong em là quá lớn, em không muốn một sự kết thúc rõ ràng, em đã nghĩ thời gian sẽ giúp em kết thúc một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng đến giờ thì chưa thể, không biết em còn phải chịu trong bao lâu nữa. Anh đã gieo cho em những giấc mơ, để rồi bỏ mặc em vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ đó, anh không hứa hẹn, nhưng những điều anh nói khiến em tưởng rằng nó là những lời hứa hẹn, em tỏ ra không tin, tỏ ra không màng đến, nhưng thực ra em đã khắc sâu nó vào trong tâm trí mình, để giờ đây thất vọng mà chẳng thế hờn trách được ai, chỉ trách mình mơ mộng...

Chúng ta đã chia xa lâu rồi bên anh đã có người phụ nữ mới, em chẳng thể nào hận được anh, hận một kẻ phụ tình đã lừa dối bởi vì trái tim em còn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Có lẽ em chưa từng yêu ai nhiều như đã yêu anh. Thời gian hai đứa xa nhau, anh có thể vui bên cuộc tình mới còn em thì không thể mở rộng trái tim để yêu thêm một ai dù biết quanh em luôn có nhiều người quan tâm lo lắng cho em. Tại sao em lại không thể đón nhận tình cảm của họ? Người ta nói chỉ vì em giàu tình cảm nhưng lại quá đỗi cô đơn giữa cuộc đời này. Một người đã để lại cho em những vết thương, rời xa em và ở bên người con gái ấy tại sao anh vẫn còn nhớ em. Làm sao em có thể quên được anh, giá mà không là gì của nhau để giờ đây em không phải lau nước mắt

hanh-phuc

Chúng ta có nên tiếp tục như thế này mãi không? Khi bên anh có người con gái khác, còn em là gì giữa bộn bề của cuộc đời anh, anh Không dạy em cách em phải làm gì cứ để em đắm chìm trong cái hạnh phúc không có thật chỉ là ảo. Ừ thì em không trẻ và xinh đẹp như cô ấy, em không cho anh được những thứ anh cần... Ừ thì người ta cho trao cho anh sự ngây thơ trong trắng của người con gái còn em thì không. Xin lỗi anh nhé, chắc người ta có yêu anh nhiều như em đã từng yêu anh không? Em chỉ có tình yêu chân thành thì chưa đủ? Anh và cô ấy bất đồng ngôn ngữ, cô ấy có thể ở bên lắng nghe anh chia sẻ tâm sự không? Tại sao anh có thể vui vẻ bên cô ấy, rồi lại vui vẻ bên em?

Em vẫn luôn mang một niềm tin trẻ con rằng những người yêu nhau nhất định sẽ quay về với nhau. Nhưng hóa ra không phải. Anh và cô ấy, em thật sự không thể có chỗ đứng trong mối quan hệ này. Xin lỗi, em không đủ can đảm để theo đuổi một mối tình mà biết chắc chắn nó sẽ không có kết quả. Em-không phải quá khứ cũng chẳng phải tương lai của anh, còn cô ấy với anh là hiện tại. Người sẽ cùng anh bước tiếp là cô ấy chứ không phải em. Em đã từng nói có rất nhiều chuyện chỉ yêu thôi chưa đủ, em hiểu rằng không phải chúng ta buông tay quá sớm mà là vì căn bản chúng ta chưa từng nắm lấy tay nhau. Em vẫn sẽ nhớ về anh nhưng anh hãy cứ yên tâm mà đi về phía không em bởi vì em mạnh mẽ và anh biết điều đó, phải không anh. Có phải là sự thương hại hay đơn giản chỉ là sự quan tâm dành cho một người bạn? Hay đó là một chút tình cảm còn sót lại trong anh… nhưng anh biết không, em vẫn nhớ anh rất nhiều, một nỗi nhớ khiến em cứ khóc hằng đêm.

Em vẫn không sao quên được tất cả những gì thuộc về anh, nó nhẹ nhàng và ấm áp lắm. Em vẫn cần lắm một bờ vai để tựa vào mỗi khi em mệt mỏi lúc này. Công việc, gia đình... em đều rất mệt mỏi và chẳng có ai bên em lúc này. Em vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà anh đã cùng em bước đi.

Giờ đây, kỷ niệm chỉ mình em nhớ, hạnh phúc chỉ mình em vun vén, tình yêu chỉ mình em giữ trong lòng… Em yếu đuối và cố chấp quá, đúng không anh? Đau là khi làm người mình yêu thương nhất tổn thương hơn bao giờ hết. Em khóc, khóc không cho bản thân mình, em khóc cho tình yêu đã mất. Em khóc cho vết thương trong trái tim anh. Là em! Cái cách em đẩy anh ra xa, cái cách em làm tổn thương dày vò trái tim anh. Thực sự em hối hận vì không biết trân trọng tình cảm của anh và không nhận ra tình cảm của mình.

Khi yêu anh, em nghĩ bản thân mình không yêu quá nhiều, nhưng em đã sai. Em cứ luôn nói là không muốn mất tự do, muốn bay nhả và anh dành cho em một khoảng trời cho riêng mình. Em đã không nhận ra để bây giờ em hối hận vì điều đó. Thà rằng nhắm mắt chôn chặt nỗi đau vào sâu thẳm rồi mở miệng cười, im lặng nhìn anh hạnh phúc. Đơn giản em yêu anh, chấp nhận không cần đáp lại dù trái tim như ngừng thở, nhưng em thà đau khi thấy anh rạng rỡ bên người mình thực sự yêu thương còn hơn nhìn anh bên cạnh em mà mệt mỏi. Dù ta đã chia tay lâu rồi, dù cả hai đã yên ổn với cuộc sống mới – bên người yêu mới nhưng mỗi lúc nhớ về một người, cảm giác lại cồn cào và tim bóp chặt lại… Đã từng yêu nhau nhiều lắm, đã từng có thể nói được rằng suốt đời vẫn muốn ở bên nhau... vậy mà chẳng bão táp, chẳng phong ba tự mình nên cách xa! Mong bình yên về cho anh. Tạm biệt người em đã từng yêu thương nhất. Chúc anh hạnh phúc.
thuuthuy91hy@yahoo.com (Khampha.vn)

Ngày ấy anh nổi tiếng thông minh nhất lớp, học giỏi nhất lớp, lại đàn giỏi hát hay. Các cô gái vây quanh cố ý làm một điều gì đó để anh chú ý; các chàng trai thì vẻ ganh tị không giấu được lộ rõ trên nét mặt.

Nhưng anh không quan tâm điều đó. Anh sống thật với con người mình. Anh nói rằng anh xấu trai, đen đúa nên cố gắng học tốt, hoạt động tích cực để bù lại những khiếm khuyết của bản thân. Anh nói rằng cha mẹ anh nghèo, anh sinh ra ở một vùng quê khô cằn sỏi đá nên phải cố gắng học tốt để sau này có thể đỡ đần mẹ cha, có thể làm được một điều gì đó cho quê nhà.

Có lẽ chính vì vậy mà anh vẫn đi về một mình. Và chiếc xe đạp không có yên là cách để anh không phải “đèo” thêm một gánh nặng nào trên đôi vai vốn đã mang nhiều gánh nặng của mình.

so-kiep


Suốt những tháng năm đại học, anh cứ để người ta đứng xa xa mà nhìn. Trong số đó có em. Không biết bao nhiêu lần em đã đứng bên cửa sổ phòng mình ở ký túc xá nhìn anh đi về. Em đã làm không biết bao nhiêu bài thơ, viết không biết bao nhiêu bức thư tình để rồi sau đó chỉ mình đọc mình nghe… Em cứ tự an ủi như thế cho đến ngày chúng mình chia tay. Em nhớ ngày ấy, em đã không dám nhìn vào mắt anh. Vì em sợ mình sẽ khóc…

“Hồi đó anh cũng yêu em nhưng cứ nghĩ tới thân phận thấp kém của mình, anh lại không dám mở lời…”. Gặp nhau sau 10 năm xa cách, anh đã nói với em như thế. Lần này thì em khóc thật. 10 năm qua, em đã cố quên... Thế nhưng em không thể làm được điều đó. Mỗi khi nghe ai đó nói về anh, em lại thấy trái tim bồi hồi. “Anh đúng là một gã khờ phải không em? Giá cứ yêu nhau thì chúng ta đâu mất 10 năm chờ đợi, kiếm tìm?”. Anh xiết chặt tay em khi nói những điều này.

Giờ thì em tin có số kiếp. Một số kiếp mà em đã phải tìm kiếm suốt 10 năm…
Theo Thùy Minh (Người lao động)

Ngày còn son rỗi, nghe tâm sự của những đàn chị đã thành gia lập thất về chuyện chồng “lười yêu”, lạnh nhạt, Vân chẳng bao giờ để ý. Câu chuyện ấy, với nàng thiếu nữ phơi phới nhan sắc, lại thành đạt trên con đường sự nghiệp, dường như không thể xảy ra. Nhưng giờ đây, sau 4 năm lấy chồng, Vân không ngờ mình phải “nuốt nước mắt” ôm gối vì chồng hờ hững.

Đến cơ quan nghe các chị em khác tán chuyện gia đình hạnh phúc, cô không khỏi chạnh lòng. Nhiều lúc, cô ghen tỵ, thèm muốn có được nụ cười rạng rỡ khi nói về chồng của bè bạn. Bởi từ sâu trong tận đáy lòng, Vân chưa từng dám kể với ai về những đêm dài cô đơn, về nỗi khổ trên cuộc sống lâu nay vẫn phủ đầy nhung lụa.

Nói thẳng ra, Vân thiếu thốn “chuyện ấy”. Hải (chồng cô – PV) là đại diện của một tập đoàn nước ngoài làm ăn tại Việt Nam. Thu nhập gần chục ngàn USD/tháng mà anh kiếm được dư sức đảm bảo cho Vân những điều kiện vật chất tốt nhất. Nhưng ở tuổi đương xuân, lại chưa có con, chuyện Hải cứ biền biệt vắng nhà khiến Vân lúc nào cũng như “ngồi trên đống lửa”. Thời gian đầu, “lửa tình yêu” vẫn còn mặn nồng, nên Vân sẵn sàng bỏ qua chuyện Hải đi cả tháng, rồi trở về mà lên giường cũng chỉ “được chăng hay chớ”. Nhưng dần dà, cô nhận ra chồng mình càng ngày càng hờ hững. Có lần, sau chuyến công tác dài ngày, vợ chồng gặp nhau. Vân gợi ý đi một resort nghỉ dưỡng mà Hải gạt phăng, lấy cớ muốn ở nhà cho yên tĩnh.

noi-dau


Những biểu hiện của Hải làm Vân hết chán nản lại đến nghi ngờ. Trong đêm hiếm hoi chồng nằm cạnh bên, cô gặng hỏi liệu có phải anh đã “léng phéng” với người đàn bà khác. Nhưng lúc đó, Hải không trả lời mà chỉ lắc đầu, rồi thở dài im lặng. Sự thật, Hải chưa từng có ý một dạ hai lòng, ruồng rẫy vợ đi bồ bịch. Mãi sau này, khi Vân kiên quyết ép buộc anh đến khám bác sĩ, nếu không sẽ chia tay, cô mới bàng hoàng phát hiện Hải mắc phải hội chứng Lười “yêu”, vốn không hề hiếm gặp trong xã hội hiện đại ngày nay.

Thì ra, phía sau khoản thu nhập lớn mà Hải vẫn đều đặn mang về tài khoản gia đình là cái giá quá lớn anh phải trả cho áp lực khủng khiếp của công việc. Những ngày dài lênh đênh trên các chuyến bay xuyên lục địa, lịch làm việc căng thẳng (có khi kéo dài hàng chục tiếng mỗi ngày) đã bắt kiệt sức lực và cả cảm hứng “yêu” của anh.

Theo lời khuyên của các bác sỹ, Hải xin nghỉ phép dài hạn điều trị. Vân thấy ân hận khi đã trách lầm chồng. Nhưng chuyện của họ, thực sự cũng là lời cảnh tỉnh cho những người trẻ bận rộn trong xã hội hiện đại. Đừng để hội chứng “lười yêu” vì cuộc mưu sinh đẩy hôn nhân của bạn vào bi kịch…
Theo A.D (Gia đình)

Giả sử có một cuộc thi, cho các vật dụng trong nhà kể chuyện, thì tôi luôn tin rằng, ít có vật dụng nào chiến thắng được cái giường bởi sự thấu hiểu, bởi cảm nhận tinh tế mà xác thực mà chiếc giường có được. Chiếc giường thấy sự đợi chờ của vợ, thấy cả sự trằn trọc của chồng. Chiếc giường dự báo thời tiết được ngày mai khi đêm nay, tình yêu là nồng nàn hay hờ hững.

1. Hồi tôi bé tí, mỗi năm được ba mẹ chở đi chơi Sài Gòn một lần vào dịp hè, thường là sẽ đi chơi sở thú rồi tối về ngủ ở nhà bác ruột, một căn hộ lầu ba của cư xá Thanh Đa. Em trai tôi khi ấy bốn tuổi, về lại quê “tuyên truyền” nhà bác Tư là giàu nhất, vì nhà bác to và có đến bốn, năm tầng lầu! Tôi cũng thấy bác tôi giàu theo cách hiểu của mình, các anh tôi thì ăn mặc đẹp đẽ bơi ở hồ nước xanh ngăn ngắt chứ không phải tắm sông như bọn bạn ở quê. Trong nhà bác thì đèn điện sáng trưng và phòng ngủ thì không cần giường! Thế giới quanh tôi nhỏ bé, ở quê tôi lúc ấy, nhà ở nhất thiết phải có giường. Giường để ngủ không nằm trong phòng ngủ. Thời ấy cũng ít thấy ai dùng nệm, quê tôi cũng không bị gió rét khắc nghiệt nên quanh năm cứ giường tre hay giường gỗ rồi trải chiếu cói hoặc đệm bàng mà nằm cho nó mát. Cho nên, ở một nơi điện đuốc sáng choang, nhà lát gạch bông trơn láng mát rượi, phòng ngủ có một cái nệm cao ba tấc trải drap sặc sỡ thì đích thực, bác tôi giàu. Tôi đã nghĩ rằng, giường ngủ là của người nghèo, nhà giàu dùng nệm lò xo để con nít nhảy tưng tưng trên đó rồi tưởng là mình đã chạm được thiên đàng. Lúc ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu rằng, người giàu thì không phải 4 giờ sáng thức dậy để hứng nước ở dưới đất rồi kéo lên dùng cho cả ngày, người giàu thì không phải leo ba tầng lầu để vừa tra khoá cửa vừa lè lưỡi thở! Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng khác với cái nghèo “phổ thông” ở quê mình là giàu, vậy thôi.

giuong-dau

2. Chiếc giường, có lẽ là vật gắn bó mật thiết nhất trong một đời người. Từ thuở lọt lòng đến khi nhắm mắt xuôi tay. Chiếc giường nằm im cưu mang, nâng đỡ và tái tạo năng lượng. Chiếc giường, còn để cho mơ khi ta có tình yêu và mong muốn được cùng ai đó gắn bó đến suốt đời. Trên một cái giường, kiểu gì cũng được, kích cỡ nào cũng được, miễn sao được nằm với người ta thương. Tháng năm dặm dài phía trước, nóng nực hay chật chội gì thì tính sau. Chiếc giường là chứng nhân đầu tiên và rõ ràng nhất cho bất kỳ cuộc hôn nhân nào. Giả sử có một cuộc thi, cho các vật dụng trong nhà kể chuyện, thì tôi luôn tin rằng, ít có vật dụng nào chiến thắng được cái giường bởi sự thấu hiểu, bởi cảm nhận tinh tế mà xác thực mà chiếc giường có được. Chiếc giường thấy sự đợi chờ của vợ, thấy cả sự trằn trọc của chồng. Chiếc giường dự báo thời tiết được ngày mai khi đêm nay, tình yêu là nồng nàn hay hờ hững.

Giường đâu chỉ để mơ, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, 9x, phu nu, bao phu nu, doc bao phu nu, phunu, gia dinh, bao gia dinh, hanh phuc gia dinh, giadinh, doc bao gia dinh, tam su, tam su tham kin, tinh yeu, truyen tinh yeu

Một cái giường vật chất không khó để sở hữu, những gì đã diễn ra trên giường mới là thứ khiến người ta đau đớn hay hân hoan (Ảnh minh họa)

Một cái giường chắc chắn sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho hôn nhân. Nhiều người quê tôi tin như vậy, mỗi khi con gái đi lấy chồng, cha mẹ cô dâu sẽ có cách này hay cách nọ để tặng đôi vợ chồng trẻ một cái giường. Không phải e ngại nhà chồng không đủ khả năng lo cho đôi trẻ một cái giường mà về cơ bản, đó là một ý nghĩa nhân văn không kém phần dễ thương. Ít nhất, khi bỡ ngỡ về làm dâu nhà chồng, người con gái nọ cũng có một vật dụng thân yêu của cha mẹ mình nâng đỡ, vỗ về mỗi khi mỏi mệt. Rồi trẻ con được sinh ra, bú ngủ trên giường, thậm chí tè trên giường đến mục cả chiếu, được mẹ cha ấp ôm đùa giỡn cũng trên chiếc giường ấy rồi lớn lên. Trẻ con thấm đẫm tình yêu hay sự lạnh nhạt, trẻ con được nhuộm sắc yêu thương hay bạc màu chối bỏ trên chiếc giường nó được sinh ra, tất cả, sẽ là hành trang khi chúng bước vào đời.

3. Nhưng, còn một chiếc giường nữa, vòng đời của nó ngắn ngủi chẳng tày gang, ấy là chiếc giường cho người đã chết.

Sau này thì tôi hiểu, đó là vì lý do vệ sinh chứ không phải do tâm lý hoá vàng toàn bộ vật dụng mà người đã chết từng dùng, để “xuống dưới có mà xài”. Sau đám tang ông hai ngày, chú tôi mua về một bình dầu hoả rồi châm lửa đốt cái giường tre có buộc vải trắng ở bốn chân ấy. Chiếc giường được mua về trước khi ông mất vài ngày nên chất gỗ còn tươi. Tiếng nổ tí tách từ những đoạn tầm vông không khiến cho ánh mắt bà tôi bớt u sầu được. Nhìn ngọn lửa bùng cao, tôi nghe lòng mình nóng rẫy. Nhưng cần thiết phải như thế, chị dâu dấm dúi nói sau lưng tôi, thì đốt đi chứ để đó có ai dám nằm! Có ai dám nằm trên cái giường của người chết không? Thôi thì đốt đi, coi như xoá đi một kỷ vật buồn. Thấy tôi bần thần vừa thương ông vừa thắc mắc sao phải đốt một cái giường còn mới như thế, ba tôi ôm tôi vào lòng nói thêm, vì ông thích cái giường ấy, nên ông nằm hoài nằm hoài không chịu dậy, mình đốt để ông mang theo!

Tuổi nhỏ ham mê đồ hàng, đánh đũa nhưng sau đám tang ông, thấy ông sư chùa nhà hiền từ không khác ông tôi mấy nên theo hướng chỉ của cảm xúc, tôi thường xuyên qua lại nhà chùa, để thắp nhang và… chơi. Lâu lâu sư ngoắt tôi lại để kể cho nghe vài câu chuyện. Sư nói cái giường mà ta nằm ngủ hàng ngày, dù gì, cũng là giả tạm nốt. Nếu nó không ướt, không gai nhọn, không lổn nhổn gút mắt là được rồi. Hãy yêu thương và biết ơn nó đã giúp ta yên giấc để sáng ra đón ánh mặt trời. Chiếc giường là một ga xép nhỏ trong hành trình tưởng dài mà thật ngắn của đời người. Tàu mỗi ngày về ga, ta mỗi ngày về giường rồi sáng ra đi tiếp.

Một cái giường vật chất không khó để sở hữu, những gì đã diễn ra trên giường mới là thứ khiến người ta đau đớn hay hân hoan. Chiếc giường không chỉ để lên giường. Tôi vẫn nghĩ, một cái giường giá trị, ấy là khi nó mang trên mình những vết thương sâu, những lấm tấm bụi vàng hạnh phúc, để mỗi khi nghĩ về nó, lòng người được bình an lại, rồi bay lên, nhẹ nhàng như mây, như ngủ.
Theo Trương Gia Hoà (Sài gòn tiếp thị)

Vậy là mình chia tay đã một tháng rồi. Một tháng qua mọi lúc, mọi nơi anh đều nghĩ đến em để đêm về mình anh cô đơn với màn đêm tĩnh mịch cùng nỗi đau đang âm ỉ trong lòng.

Rất nhiều lần anh tự nhủ rằng anh hãy quên em đi nhưng rốt cuộc anh chẳng thể làm được mặc dù em đã đâm anh một nhát dao đau đến xé lòng. Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên, con tim có lý lẽ riêng của nó...

Có bao nhiêu lý do để yêu nhau thì cũng có bấy nhiêu lý do để xa nhau nhưng anh không ngờ đựơc rằng mình xa nhau vì em không có tình cảm với anh. Anh đã từng nói với em rằng anh không bao giờ muốn chúng mình vì bất kỳ lý do nào đó mà phải chia xa, và điều anh không bao giờ muốn cũng đến-chúng mình chia tay.

cam-on-em


Chúng mình chia tay vì em không có tình cảm với anh. Thật đau xót lắm em ạ. Mình quen nhau, đầu tiên anh đến nhà em chơi ở quê. Em để lại trong anh ấn tượng sâu sắc, buổi thứ hai chúng mình gặp nhau rồi đi hát và anh xin số điện thoại của em. Thời gian trôi đi là những cuộc gọi những dòng tin nhắn chứa đựng yêu thương và nhung nhớ. Chúng mình hẹn cùng nhau về quê, cùng ngồi bờ đê tâm sự... Có lần về quê em bị mọc mụn ở tay, anh đã lo lắng biết nhường nào. Anh đi tìm bằng được lá táo để em đắp lên mụn. Lúc đó em nói gì với anh em còn nhớ không? Rồi chúng mình cùng nhau lên Hà Nội anh chở em đi tiêm... Để rồi anh nói lời yêu em vào trung thu rằm tháng tám.

Thời gian qua đi mình đã có biết bao kỷ niệm, những tháng ngày yêu nhau mặn nồng, hạnh phúc. Chúng mình đi các công viên, chợ đêm, đi qua biết bao con đường Hà Nội, đi Đồ Sơn, vườn đào Nhật tân, phủ Tây hồ... Ở quê là đi Tràng an, núi Thuý... Tết đến là mình đưa nhau về nhà nhau ra mắt. Những bữa cơm chúng mình cùng nấu, cùng nhau mum như là một gia đình, chờ có tiếng con trẻ nữa là hạnh phúc vẹn toàn. Những lời hai ta cùng hứa, cùng vạch ra tương lai để cùng cố gắng. Những vòng tay em ôm anh, những nụ hôn nồng nàn đắm đuối, những ánh mắt cử chỉ lời nói em dành cho anh từ khi quen biết đến hai lần sinh nhật của em và của anh... Tất cả những cái đó em nói không có tình cảm với anh. Giả dối đến thế sao em? Tại anh khờ không nhận ra điều đó hay tại em diễn vở kịch giả vờ yêu vô cùng xuất sắc để giờ đây người chịu đau khổ là anh.

Rồi sự thật cũng hé lộ, mình chia tay vì em có người khác-người em mới quen được một tuần. Mình chia tay một tuần em đã tay trong tay với người đó. Sao em đối xử với anh tàn nhẫn thế, sao phải nhanh như vậy hả em. Dù biết rằng sau chia tay chẳng còn gì ràng buộc nhau nữa, em làm những gì em thích, có thể em cưới luôn người ta cũng được. Ở bên anh em khó chịu vậy sao?

Anh đến trước nhưng lại mang tiếng là người thứ ba, mà đã là người thứ ba chỉ chuốc lại những đau khổ mà thôi. Có bao giờ em nghĩ đến anh, đặt mình vào anh để cảm nhận nỗi đau của anh lớn thế nào không em. Có lẽ là không vì em đang mải mê, đắm chìm với tình yêu mà em đang có. Chắc em đã nhận lời yêu người ta rồi phải không? Em nhớ người ta nhiều lắm nhỉ vì em nói em có tình cảm với người ta mà. Với em tình cảm chỉ là trò đùa và dối trá. Anh chỉ là một thằng ngốc trong sự đùa giỡn và dối lừa của em mà thôi.

Nếu ngày ấy em không níu anh lại, không nói những lời mật ngọt rằng: anh nhớ em thì gọi cho em, anh sang với em thì anh không đau như thế này. Em lạnh lùng chia tay mà không biết rằng anh sẽ như thế nào. Khó khăn lắm anh mới tìm thấy em yêu em nhiều đến vậy để hôm nay tình yêu đó làm anh oằn mình trong nỗi nhớ em tột độ và đau xót biết bao. Anh nói là hãy quên em đi, nhưng anh chẳng thể nào làm được. Vết thương lòng em dành cho anh lớn quá. Anh chợt nhận ra rằng dù thời gian có trôi bao xa nhưng vết thương của anh mãi mãi không bao giờ có thể lành lại được. Kết thúc tình yêu này có lẽ anh chẳng thể yêu ai được nữa bởi đơn giản những gì đẹp nhất chân thành nhất sâu đậm nhất anh dành hết cho em.

Thôi anh có nói nhiều nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Mong rằng em hạnh phúc trên con đường đã chọn. Nếu mai này em không hạnh phúc như em đã chọn thì anh đau còn hơn bây giờ đấy biết không.
mr.sach85@gmail.com (Khampha.vn)

Vậy mà người chồng, người cha trẻ ấy lại mang một cơ thể ốm yếu, bàn tay phải cũng không còn.

Gặp chân tình trong gian khó

Trường cười nhẹ nhàng giải thích lý do lấy vợ sớm: “Em lập gia đình để ổn định cuộc sống. Hai người cùng làm sẽ kiếm được nhiều tiền hơn”.

Hồi mới 14 tuổi, ở Sóc Trăng nhà nghèo không đủ ăn, Trường quyết định rời quê lên thành phố kiếm sống. Trường trải qua đủ thứ việc, từ khuân gạch, phụ hồ, thợ may, bốc vác… đến ép nhựa. Khoảng ba năm trước, trong lúc làm việc, bàn tay phải của Trường bị máy ép nhựa ép nát. Trường kể: “Chủ lo tiền bệnh viện, thuốc thang và hứa 18 tháng sau sẽ gắn tay giả. Nhưng bây giờ người ta phá sản rồi, em cũng không nỡ đòi”.

Cũng trong thời gian này, người bạn gái tên Chung Thái Lan, người thành phố đã không ngại nghèo, không ngại khó luôn sát cánh an ủi, giúp đỡ Trường vượt qua cú sốc. Thời gian trôi đi, hai người nên duyên vợ chồng.

Trường tìm được công việc ép nhựa ở một chỗ mới. Trường thao tác trên máy chậm, người chủ mới cũng không nỡ đuổi vì thấy anh chăm chỉ. Lúc còn lành lặn, Trường kiếm được khoảng 150.000 đồng/ngày. Từ khi bị mất bàn tay phải, anh chỉ làm được 100.000 đồng/ngày. Hai vợ chồng Trường mỗi tháng để dành được chừng 1 triệu đồng. Nhưng từ khi có con, vợ phải nghỉ ở nhà chăm con, rồi nào là tiền sữa, tiền tã… mức lương 3 triệu đồng/tháng lại không ổn định khiến gia đình thêm chật vật. Hàng ngày, Trường nhịn ăn bữa sáng để tiết kiệm. Anh dự định, sẽ chạy xe ôm hoặc chở hàng sau giờ làm để kiếm thêm nhưng khó có khách, bởi ai cũng ngại thuê người khuyết tật. Trường tự an ủi: “Tuy cực, nhưng có vợ có chồng cùng đồng lòng kiếm tiền nuôi con”.

mot-tay

Trường không dễ gây thiện cảm với người mới gặp, bởi vẻ mặt bất cần đời, tay thì luôn đút túi quần. Nhưng, ẩn bên trong vẻ ngoài đó là một tâm hồn giàu yêu thương và đầy tự trọng. Trước ánh mắt khinh thường hay thương hại của người khác, Trường luôn khẳng định: “Em có đủ sức khoẻ mà! Em làm được hết!”

Ba ngọn nến ba nơi

Cách nay hơn một tháng, chỗ làm mới cũng không có việc, Trường đành phải nghỉ làm. Vợ khuyên đi bán vé số nhưng Trường thấy không ổn nên thôi. Rồi Trường gom góp, vay mượn được 2 triệu đồng theo cha ruột đi bán ve chai kiếm sống. Hàng ngày, Trường đi mua ve chai từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối. Ngày đắt kiếm được hơn trăm ngàn, ngày ế kiếm được vài chục ngàn. Khoảng năm ngày trước, Trường được hai thanh niên dẫn đến một con hẻm để mua ve chai, không ngờ vừa tới nơi thì Trường bị hai người này đánh và cướp đi 1 triệu đồng tiền vốn. Từ lúc bị cướp, chủ vựa ve chai thương tình cho Trường mượn vốn trả góp dần.

Vì miếng cơm manh áo, gia đình nhỏ của Trường giờ đây phải chia ra mỗi người một nơi. Con trai của Trường tên Châu Anh Bảo mới chín tháng tuổi đã phải rời xa cha mẹ về Sóc Trăng ở với bà nội. Vợ Trường ở nhà cha ruột tại quận 11 để tiện đi làm. Còn Trường, thuê nhà ở quận 7 để tiện buôn bán. Hai vợ chồng cuối tuần lại tranh thủ gặp nhau. Từ ngày gửi con về quê, vợ chồng Trường cũng chưa lần nào về thăm được. Trường ngẹn ngào nhớ lại lúc ẵm con đi chích ngừa, nhưng mũi thuốc hơn 600.000 đồng, không đủ tiền đành phải ẵm con về.

Trường xúc động: “Nếu cơ thể em bình thường thì cuộc sống không đến nỗi khó khăn. Bây giờ dù thế nào cũng phải ráng kiếm tiền nuôi vợ con, rước con về ở chung. Vợ chồng em nhớ con lắm!”
Theo Minh Cúc – ảnh Hồng Thái (Sài gòn tiếp thị)

hắp một nén hương “ảo” lên 5 “ngôi mộ ảo” của một “nghĩa trang ảo”, nước mắt lăn dài trên đôi má nhợt nhạt, không thần sắc của cô gái 19 tuổi. Lẫn lộn “tình dục là tình yêu”, lần nào rung động, cô gái cũng vội vã trao thân, hy vọng níu giữ được người mình yêu. Kết quả, cô phá thai liên tục, thân xác bạc nhược, tâm thần khủng hoảng.

Thuốc tránh thai trong cặp sách

Tôi sinh ra đã không biết mặt bố. Trong vài cơn say, mẹ tôi Quyên thường nguyền rủa người đàn ông đã lừa dối, khiến mẹ mang thai rồi ôm cả tiền bạc của mẹ bỏ đi. Mẹ ghét lây cả tôi, nên chỉ nuôi tôi lớn, nhưng không hề gần gũi, quan tâm.

Mẹ tôi hận đàn ông, nhưng lại không thể thiếu được đàn ông. Bà có rất nhiều bạn tình, người nào cũng yêu một cách đắm đuối, thắm thiết. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn là họ lại bỏ đi. Mỗi lần như vậy, mẹ tôi lại uống rượu say mềm, khóc lóc, nguyền rủa đàn ông, trách giận cuộc đời. Bà nhồi nhét vào đầu tôi rằng, đàn ông chỉ cần thân xác trẻ đẹp của phụ nữ, nếu già nua, sập sệ là họ sẽ bỏ đi.

Tôi học khá tốt nếu như tôi không xinh đẹp. Tôi thừa hưởng nhan sắc của mẹ, 13 tuổi tôi đã cao 1m60, chân dài tít tắp, da trắng và mắt đen buồn. Lên đến lớp 9 thì tôi đã thực sự phổng phao, đầy đủ các đường cong quyến rũ. Không chỉ bạn cùng lớp, các anh chàng cấp 3 trường bên cạnh mà đám trai trong phố cũng suốt ngày lượn lờ ở quán nước chè trước cửa nhà tôi, hy vọng được tôi “lườm” một cái.

Mẹ vừa bận chuyện kinh doanh, vừa lo hẹn hò hết người đàn ông này, đến chàng trai khác nên ít có thời gian quan tâm đến tôi. Vì thế, tôi hoàn toàn rảnh rang để đi theo tiếng gọi tình yêu. Trong đám “fan” hâm mộ, có Hùng - một anh chàng con chủ xưởng sửa xe máy đầu phố. Anh ta luôn tặng tôi những món quà đắt tiền, đưa tôi đi chơi đến nhiều nơi sang trọng. Vì thế, trong một lần đi chơi, tôi đã trao thân cho anh ta để “chứng minh” tình yêu. Khi đó, tôi 16 tuổi. Tôi tuy còn ngây ngô nhưng cũng đã được học về nguy cơ mang thai và bệnh tật.

Tuy nhiên, Hùng cũng thuyết phục rằng, tôi còn trinh tiết, anh ta là trai ngoan nên không thể có bệnh tật gì. Hơn nữa, chỉ quan hệ lần đầu thì không có thai. Lần thứ hai quan hệ với nhau chớp nhoáng trong nhà vệ sinh, nên Hùng lại viện cớ “không kịp đi mua bao” và giãi bày với tôi rằng “tại em đẹp quá anh không kiềm chế được”. Nhưng chỉ hai tháng sau đó, tôi nôn ọe, mang thai. Nghe tôi thông báo, Hùng chỉ khẽ nhăn mặt, rồi bảo tôi lên xe, chở ngay đến phòng khám tư phá thai.

pha-thai

Chỉ kiêng được hơn 1 tuần, tôi và Hùng lại lao vào nhau. Tôi nghĩ rằng vừa phá thai thì không thể “dính” ngay được nên “vô tư” quan hệ mà không bảo vệ. Nhưng gần như “ngay lập tức”, tôi lại dính bầu lần 2, sau lần trước đúng một tháng.

Không biết vì chán hay vì quá sợ hãi với việc “mắn như gà” của tôi mà bỗng nhiên, Hùng chuyển vào Nam kinh doanh. Tôi bắt đầu nếm trải cảm giác nhục nhã khi đi phá thai một mình.

Ngay vài tháng sau đó, trong nỗi cô đơn, thất vọng, tôi lại cặp ngay với Bình. Cũng chỉ sau 3 lần hẹn hò, tôi đã đồng ý đi nhà nghỉ với anh ta. Tôi chỉ muốn khoe với anh ta rằng tôi rất đẹp, rất quyến rũ. Lần này, tôi học được chút kinh nghiệm nên sau mỗi lần quan hệ, tôi dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Nhưng tuần nào cũng gặp nhau 3-4 lần, tôi uống thuốc tránh thai khẩn cấp, không xuể. Vì thế, tôi lại bị dính bầu. Lại đi phá. Lần thứ ba trong năm 2011.

Lời hối hận muộn màng

Nhưng sau đó, tôi vẫn không thuyết phục được người yêu dùng bao cao su. Anh ta cho rằng “đi bao mất sướng”. Vì thế, tôi đành chuyển sang uống thuốc tránh thai hàng ngày. Tuy nhiên, thuốc tránh thai giấu trong cặp sách, nhưng lại uống buổi tối nên tôi không nhớ uống thuốc đúng giờ. Một vỉ 21 viên thì tôi chỉ uống được 13-15 viên. Thế là chả mấy chốc, tôi lại dính bầu.

Phá thai quá nhiều lần, tôi thực sự hoảng sợ nên năn nỉ Bình cưới tôi. Bình đang học lớp 12, nên anh ấy đã bảo tôi chờ anh ấy thi tốt nghiệp, rồi thi Đại học xong rồi bàn với cha mẹ. Tôi tin tưởng anh ta nên yên tâm chờ. Tôi nịt bụng, để giấu bạn bè và mẹ, tiếp tục di học như thường.

Nhưng đến khi cái thai được 6 tháng, Bình thi Đại học xong thì biến mất. Tôi tìm đến nhà thì được biết, Bình đã đi du học. Tôi thực sự hoảng loạn. Tôi không muốn như mẹ tôi, sinh con một mình, sống cả đời trong nỗi hận. Tra trên mạng, tôi biết được cách phá thai bằng thuốc. Mẹ tôi đi công tác 1 tuần, vì thế, tôi tự mua thuốc phá thai, thuốc giảm đau và ít đồ dùng cá nhân, tự giam mình trong phòng để phá thai.

Sau khi uống thuốc, tôi chết lặng một ngày để chờ đợi cái khoảng khắc “vượt cạn”. Trong khi đó, đứa con vẫn đạp từng hồi vào bụng tôi. Tôi nghe rõ cả tiếng nó nấc. Cho đến chết, chắc chắn tôi cũng sẽ không quên được nỗi sợ hãi cùng cực ở thời khắc đứa trẻ ra khỏi tôi. Nó là một đứa trẻ, nguyên vẹn và hồng hào. Nó vẫn còn sống. Ngón tay của nó động đậy và chạm vào tay tôi, như xin được sống. Trong khoảng khắc ấy, tôi đã ôm chặt nó vào khăn tắm, vừa khóc, vừa rên rỉ rằng: “Nếu con sống, mẹ sẽ nhất định dành cả đời nuôi con, dù khổ cực đến mức nào”. Nhưng rồi nó cũng bỏ ra đi. Tôi ôm nó đến khi lạnh ngắt. Năm 2012, tôi phá thai 2 lần, với một ký ức kinh hoàng.

Tôi trở về cuộc sống, dù gầy guộc, xanh xao nhưng vẫn xinh đẹp. Và tôi chẳng còn tin đàn ông, cũng chẳng tin vào tình yêu. Nhưng cũng như mẹ, tôi không thể sống mà không có sự tán tụng và săn đón của đàn ông. Tôi tiếp tục lao vào các cuộc chinh phục. Lần nào đích đến cũng là nhà nghỉ. Trong một cơn say, tôi không kịp phòng vệ nên lại dính bầu. Bác sĩ phá thai cho tôi, nhìn tôi với cặp mắt kinh hãi. Bà ấy nói rằng, dạ con của tôi đã mỏng dính, tôi cũng bị viêm lộ tuyến cổ tử cung do nạo hút thai nhiều lần. Nếu tôi không biết yêu thương và bảo vệ mình, tôi sẽ không thể có con nữa.

Nhưng tôi lại không sợ, tôi cảm thấy mình đáng phải nhận quả báo vì những đứa con mà tôi đã bỏ đi. Ngón tay tôi, sau ngày chạm vào bàn tay bé xíu ấy, vẫn còn cảm thấy đau rát.

Tôi đã vào một nghĩa trang ảo, lập phần mộ cho 5 đứa con của tôi- những đứa con mà tôi không thể kể với ai, không thể tự hào, càng không thể yêu thương. Hàng ngày tôi vào đó thắp hương, mua quà, tặng các con quần áo, bánh kẹo “ảo”. Tôi không mong các con tha thứ vì chính tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.

(ghi theo lời kể của N.T.Q - 19 tuổi, Hà N

Tôi là con trai một, mẹ và cha đã ly hôn khi tôi chỉ được mấy tháng tuổi. Lớn lên trong sự thương yêu đùm bọc của gia đình bên ngoại, tôi được đi học đàng hoàng. Đến khi bước vào những năm học phổ thông tôi đã có cảm tình với một người con gái, nhưng không được chấp nhận, ngược lại giữa hai chúng tôi còn xảy ra mâu thuẫn và tình bạn ngày nào cũng đã không còn. Tôi đã phải chịu đựng nỗi đau đó trong những tháng ngày học tập, tôi đã từ bỏ tất cả con đường tương lai của mình. Khi mọi người lo cho kỳ thi Đại Học thì tôi lại chôn mình vào thế giới ảo để quên đi nỗi đau. Rồi kết quả thi Đại Học có, tôi đã trượt khi 3 môn thi chỉ trọn vẹn có 11 điểm. Nhìn vào nét mặt buồn thảm của mẹ khi hay tin tôi trượt, lòng tôi đã vô cùng đau khổ vì nỗi đau này chưa hết thì lại đến nỗi đau kia. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng giá như ngày đó tôi không chôn mình vào cái thế giới ảo, tập trung lo ôn thi thì có lẽ tôi đã không làm cho mẹ mình buồn. Và rồi tôi quyết định đi làm để không còn là gánh nặng và cũng một phần để quên đi những nỗi đau.

Thời gian vùi vào công việc giúp tôi quên đi nỗi đau của thời học sinh. Tôi đã đi theo xe để làm công trình và tại đây tôi đã quen đuôc một người con gái. Em đã khuyên tôi tiếp tục con đường học để có tương lai tốt đẹp hơn, chính vì sự động viên của em, tình yêu của tôi dành cho em và những suy nghĩ về tương lai sau này của hai đứa nên tôi đã chọn con đường tiếp tục học. Nhưng giờ đây kiến thức của tôi đã không còn là bao nữa, khi 3 – 4 năm tôi đã bỏ quên nó cùng với những nỗi đau. Và rồi tôi quyết định vào học tại một trường Trung Cấp Y Dược tại Cần Thơ. Tình yêu của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn, tôi vẫn nghĩ có lẽ em sẽ là người vợ mà tôi đã chọn. Em đi làm còn tôi thì cố gắng học tập, những tương lai tốt đẹp sau này đã được tôi nghĩ đến. Nhưng cuộc sống thì đâu như chúng ta tưởng, có hạnh phúc thì cũng có những buồn đau và cũng có ngờ đâu chính vì em đi làm mà tôi đã đánh mất em.

Hoàng Anh - cái tên đã cướp đi tình yêu tươi đẹp của tôi, từ lúc em quen biết người con trai này thì đã luôn tìm cách ngăn cản em, vì tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất em. Nhưng sự ngăn cản của tôi với em là vô nghĩa, em luôn nói đó chỉ là tình bạn bình thường. Bình thường sao em khi đối với tôi giờ đây chỉ toàn là sự giả dối. Em luôn tìm cách nói dối tôi để đi cùng với người con trai khác, ngay cả ngày sinh nhật của em tôi đã chuẩn bị mọi thứ để cùng em đi chơi nhưng ngày hôm đó em đã không ở bên cạnh tôi, đi chơi cùng tôi. Ngày hôm đó đi chơi và vui vẻ cùng em là người con trai khác. Tình cảm của hai đứa càng ngày càng xấu đi và chuyện gì đến cũng đến. Chúng tôi đã quyết định chia tay.

Thời gian sau này đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, tôi mất em cũng như mất tất cả. Tôi lại tiếp tục lao vào trong thế giới ảo của tôi. Đối với tôi giờ đây tình yêu là một cái gì đó rất xa vời và làm tôi phải sợ, tôi sợ cái cảm giác đau khổ và hụt hẫng khi mất đi tình yêu. Tôi quyết tâm sống mà không cần có tình yêu, luôn tỏ ra vô cảm trước mọi người, luôn tỏ ra hạnh phúc với tình yêu mà tôi đang có (vì mọi người đều biết tôi có bạn gái nhưng không ai biết là chúng tôi đã chia tay).

da-tinh


Nhưng chuyện đời có ai biết trước được, một lần nữa tôi lại mắc vào sợi dây tình cảm. Tôi và em học chung một lớp tại trường Trung Cấp mà tôi đang học. Với tôi trong những tháng ngày học tập em cũng chỉ là một người bạn bình thường, không thân thiết lắm. Đến khi tôi chịu cú sốc chia tay cùng bạn gái, tôi quyết định chuyển phòng trọ để quên đi những kỷ niệm đã qua, tôi chuyển đến ở phòng trọ cũng dãy với em. Giờ đây giữa chúng tôi mới có nhiều thời gian gần nhau và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cũng từ đây tôi nhận ra ở em có một tính cách trẻ con mà tôi rất thích, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ rằng đó là tình yêu mà tôi đã dành cho em, chúng tôi vẫn luôn xem nhau là những người bạn và chưa bao giờ tôi tỏ tình cùng em hay hẹn em đi chơi cùng.

Rồi chúng tôi hoàn thành chương trình học, thi tốt nghiệp và ăn liên hoan xong thì cũng là lúc cả hai phải xa nhau. Khi về quê tôi đã không còn được nghe giọng nói, được thấy những nụ cười và hành động trẻ con của em nữa. Tôi thấy lòng mình trống rỗng một cảm giác nhớ nhung dâng trào trong tôi. Tôi muốn được gặp lại em, nghe em nói, nhìn những nụ cười và cử chỉ của em. Cứ như thế tôi nhận ra rằng em quan trọng với tôi như thế nào, tôi đã yêu em thật sự chứ không còn là tình bạn của ngày nào nữa. Tôi đã yêu em và còn rất nhiều điều về em mà tôi chưa biết, tôi muốn khám phá những điều về em mà tôi chưa biết đến trong quãng thời gian còn lại của cả cuộc đời này, mặc dù tôi không biết là em có nghĩ gì về tôi không.

Trải qua một cuộc tình đau khổ,
Tôi quyết lòng khóa chặt cửa trái tim.
Dẫu quyết tâm nhưng tôi không làm được,
Vì tim tôi đã khắc ghi bóng hình.
Dẫu biết khi yêu sẽ mang nhiều đau khổ,
Nhưng tôi nào làm chủ được con tim.
Trong tình yêu có biết bao là đau khổ,
Những lúc buồn xen lẫn với niềm vui.
Cố bảo con tim không bao giờ yêu nữa,
Nhưng đến giờ lại rung động vì ai.
Trái tim tôi không do tôi làm chủ,
Có phải chăng tôi là kẻ đa tình.

P/s: Anh muốn gửi những dòng suy nghĩ này của anh đến Bạn trẻ cuộc sống. Nếu em có thể đọc được những suy nghĩ này của anh thì em có nghĩ rằng anh là một người đa tình hay không, và em có chấp nhận tình cảm của anh hay không. Dù em có chấp nhận hay không, đối với anh khi nhìn thấy em được hạnh phúc thì anh đã hạnh phúc lắm rồi. Giờ đây anh cũng có thể khẳng định được rằng tình yêu của anh dành cho em là hoàn toàn chân thật.
hongvuyduocmekong@yahoo.com.vn (Khampha.vn)

Chị tôi dáng người nhỏ nhắn, chị không xinh đẹp như các cô gái chân dài khác nhưng chị là người thông minh hoạt bát, chưa bao giờ làm mất lòng ai. Khi nhỏ cũng đã thế rồi vậy nên ai cũng yêu thương chị, có đôi lúc tôi rất ganh tị với chị về điều đó.

Trong các anh chị em trong nhà, dù chị nhiều tuổi nhất nhưng là nhỏ con nhất, tuy vậy ẩn chứa trong cái vóc dáng nhỏ nhắn ấy lại là cả một cá tính, có cái gì đó mạnh mẽ trong chị, cái gì đó quả quyết, sự thông minh, lanh lẹ và sáng tạo. Chị lúc nào cũng dám nghĩ dám làm, ai cũng bảo chị giống tính con trai, tôi là con trai nhưng không được như chị, tôi không nhanh nhẹn, không thông minh, lại có cái tính lầm lì. Chị là ngưởi thẳng thắn, lại nóng tính, từ nhỏ tụi tôi lúc nào cũng bị chị soi, chỉ cần một câu nói cãi lại người lớn, để chị bắt gặp được kiểu gì cũng bị mắng hoặc ăn roi. Đặc biệt là cái tính sạch sẽ của chị, lúc nào tụi tôi cũng bị la rầy chuyện đó, vì tụi tôi ở dơ và bầy hầy thì khỏi phải nói, vì thế tụi tôi đứa nào cũng sợ chị, còn hơn sợ bố mẹ. Khi còn nhỏ tôi rất ghét chị, lớn lên chút hiểu chuyện mới thấy mình đã sai.

chi-toi


Chị cũng là người lập nghiệp sớm, bởi thế chưa bao giờ chị để chúng em thiếu thốn thứ gì, chị cáng đáng mọi thứ, việc của gia đình hay là của chúng em, chị như là một thuyền trưởng lái con tàu đưa chúng tôi đến với chân trời mà chúng tôi mơ ước. Và khi tôi tập tễnh những bước chân đầu tiên lập nghiệp, chị lại là người thay ba mẹ tạo cho tôi một nền móng, một tương lai. Giờ đây tôi đã có một cuộc sống ổn định, cũng là nhờ một tay chị, nhưng chị ơi, "Lời cảm ơn với chị, em chưa một lần nói, em rất thương yêu chị, nhưng chua bao giờ cho chị biêt điều đó. Nếu một lúc nào đó, chị bắt gặp được những dòng này, hy vọng chị đừng cười em và hãy tha lỗi cho đưa em trai ngốc ghếch này, vì em luôn vậy đó, nhút nhát và yếu đuối"

Giờ gánh nặng trên đôi vai chị đã được bỏ xuống, vậy nên, chị hãy chăm lo cho bản thân mình nhé. Uống ít caffe thôi chị, caffe giúp chị tỉnh táo, đỡ mệt mỏi, nhưng sẽ làm làn da chị chuyển màu đó. Hãy sống cho bản thân mình nhé chị.

Tặng chị Vũ Thị Tịnh Tâm
minhmo530@yahoo.com.vn (Khampha.vn)

Tôi 24 tuổi, bạn gái tôi 18. Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà ra mắt mẹ không nói gì, tôi đoán là mẹ quá bất ngờ bởi tôi chưa bao giờ nói với mẹ về vấn đề này. Mẹ nhìn tôi rồi quay ra nhìn cô ấy “Hai đứa còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện yêu đương”, mẹ phán một câu duy nhất rồi bỏ vào trong. Thú thật lúc đó cả tôi và cô ấy đều sốc, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Cả hai ngồi thừ một lúc trước khi tôi kịp đưa ra lời xin lỗi rồi đưa cô ấy về.

Mẹ tôi không phải là người thích đưa ra lời giải thích cho những việc mình làm, chỉ cần biết là mẹ không đồng ý chuyện tình cảm của tôi. Dù đau khổ, nhưng rồi tôi cũng đành làm theo lời mẹ. Hai hôm sau, tôi nói lời chia tay. Tối đến tôi trùm chăn kín đầu và bắt đầu sụt sùi như một đứa trẻ. Nghĩ lại lúc đó mình trẻ con thật, mẹ nói thế nào cũng không chịu và thề là suốt cuộc đời này chỉ yêu mỗi cô ấy.

Hai năm sau tôi gặp "cô ấy" khác, lúc đó trái tim tôi đập dữ dội dồn dập. Đây là những cú đập dữ dội nhất mà tôi gặp phải sau vết sẹo của mối tình đầu. "Ôi trời ơi! Hình như tôi yêu nữa rồi!".

Thế là ngày nào tôi cũng ngóng nàng, sáng đi làm là lượn qua nhà nàng mặc dù đường xa lắc xa lơ chứ chẳng phải cách nhau cái giậu mồng tơi gì đâu. Chiều đi làm về tôi cũng lượn qua nhà nàng, mục đích chỉ là để nhìn ngó một tí, hòng vơi đi nỗi nhớ nhưng không để nàng phát hiện. Lúc ấy tôi chỉ muốn liều mình mà nói rằng “Anh yêu em” với cô ấy nhưng chẳng dám làm, vì cô ấy rất xinh và lại nhà giàu nữa nên tôi nào dám.

Phụ nữ được nói là giống nhau ở cái nhạy cảm, nhưng tôi thấy hình như chỉ mẹ tôi có nó thì phải. Cô ấy chưa kịp hiểu trái tim này thì mẹ tôi đã đoán biết được:

- Bộ con thích con bé N con bà T đại gia ở đầu xóm mình à?

Lúc ấy, mặt tôi đỏ như trái gấc, không nói gì chỉ ậm ờ cho qua chuyện và luôn thắc mắc tại sao mẹ lại biết.

- Mẹ thấy con đủ lớn rồi nên mọi chuyện của con con có thể tự quyết định.

- Dạ!


- 26 tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi con.

- Dạ, con biết rồi mẹ.

Rồi công việc của tôi cứ cuốn vào khiến tôi không còn thời gian cho cái việc gọi là tình yêu nữa và dằn lòng quên đi những rung động của trái tim để nghĩ đến con đường trước mắt.

Và rồi trong thời gian đi làm tôi lại quen một cô gái khác nữa. Hai đứa làm chung lại cùng quê nên sớm phải lòng nhau. Lúc này tôi đi làm xa nhà nên mọi chuyện mẹ tôi không quản nữa, chúng tôi yêu nhau được một thời gian. Những lúc ngọt ngào, tôi cũng đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ và sự thật là cũng đã có quyết định được đưa ra. Đó là khi hai đứa dành dụm đủ tiền để cưới là tôi dẫn em về quê xin phép mẹ.

Mẹ hỏi - Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?

- Dạ gần 1 năm ạ!

Mẹ chỉ nhẹ nhàng: "Hai đứa cứ yêu nhau, mẹ không cấm nhưng phải tìm hiểu thật kỹ, mới gần một năm thì chưa hiểu về nhau nhiều, hôn nhân không phải chuyện đùa đâu".

Thấy cũng có lý nên hai đứa xuôi lòng. Thế nhưng các cụ dặn chớ có sai “Cưới vợ phải cưới liền tay", cuộc sống vội vã với những lo toan khiến chúng tôi nhanh chóng cảm thấy nhiều xa cách. Và rồi chuyện gì đến nó tự đến, cô ấy chờ đợi quá lâu nên đã tự ra đi không lời tạm biệt.

Giờ thì đã 30 tuổi rồi, đôi lúc nhìn vào gương thấy mình già hẳn đi, vậy mà vẫn độc thân. Nhìn lại thấy bạn bè ai cũng đã có con bế lại cảm thấy cô đơn vô cùng. Giờ thì tôi đã cố tìm song không hiểu sao trái tim có vẻ đã ngừng rung động rộn ràng, mà hình như đã ngừng thì không bao giờ rung động được nữa thì phải.

- Con định bao giờ cưới vợ cho mẹ đây hả, định không cho mẹ bế cháu à. Hay đợi đến lúc mẹ và ba về với nội ngoại rồi mày rồi mày mới cưới vợ?

- Tại mẹ cả thôi nếu không giờ này không chừng mẹ cũng có mấy cháu rồi cũng nên.

- Mày nhanh lên đấy, đừng để mẹ phải nhắc đến vấn đề này nữa.

toi-e


Đấy,  ngày nào cũng được mẹ giục cưới vợ mà tôi chẳng biết để làm gì?

- Mẹ ơi con ế rồi...

Mà tại sao nhỉ? Chắc tại ông trời!
minhmo530@yahoo.com.vn (Khampha.vn)

"Muốn đứng giữa một nơi toàn gió

Để gió cuốn bay đi những nỗi buồn

Rồi ngày mai

Nắng lên, gió lại thổi và đôi môi sẽ lại cười"

Em là một đứa con gái ngốc, ngốc đến nỗi em không thể từ bỏ anh ngay cả khi biết anh đang lừa dối em. Không có anh, em lười ăn lắm đấy. Không có anh, em hay đi ngủ muộn lắm đấy. Không có anh, em hay đi chơi lắm đấy. Anh mắng em đi có được không? Đừng im lặng như thế!

Mấy hôm kia trời mưa anh ạ, hôm nay cũng thế! Cả ngày em đã cố gắng gạt anh ra  khỏi suy nghĩ của mình nhưng tự nhiên lúc này, em lại thấy nhớ anh, nhớ không chịu nổi. Cả năm nay, em đã luôn nhắc tên anh. Lúc vui, lúc buồn, lúc em kể về một điều gì đó,... tất cả đều gắn liền tên anh. Anh  bảo thế này, anh bảo thế kia, anh thích ăn cái này, anh ghét ăn cái kia... Tất cả em đều nhớ.

Từ ngày xa anh, em tập quên anh theo cách của riêng em. Không xóa ảnh của anh trong laptop, em lại để ảnh anh làm hình nền điện thoại, cài lại mật khẩu máy bằng tên anh, nghe những bài hát mà anh thích và tập nghĩ đến anh nhiều hơn. Đó là cách mà em sẽ quên anh. Sẽ có người nói em điên rồ, sẽ có người nghĩ em quá cuồng anh, quá yêu anh, làm vậy để mong anh thương hại. Không! Không bao giờ em cần sự thương hại của anh và anh cũng sẽ chẳng bao giờ thương hại em. Chỉ là em đang tập quên anh theo cách của riêng mình.

Sáng nay ngủ dậy, tự nhiên em hát vu vơ: "Một lời mà anh không muốn nói. Là một mai hai ta không cách xa. Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách. Nỗi yêu thương đã nguôi phút giây nào. Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp, một cuộc sống bên em không có anh. Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt. Bước trên đường đời một mình thiếu vắng anh"...

Em vẫn nhớ mỗi khi mình giận nhau, em vẫn hay nghe bài đó. Buổi sáng hôm nay cũng giống như buổi sáng khi em đọc được dòng tin nhắn của anh: "Mình chia tay nhau đi’’... Tim em bỗng đập nhanh hơn và mắt em nhòe đi. Tự nhủ, cố lên cố lên mà không sao đâu. Đừng để Mẹ thấy mày khóc.

xot-xa


Vậy nên anh ạ, ngày nào em cũng cười, em cũng hát… Đó là những giây phút em nhớ anh hơn bao giờ hết. Hôm nay có một người bạn của bọn mình gọi điện hỏi thăm em. Bất giác người ta hỏi về anh. Nụ cười em tắt ngấm, em im lặng rồi nói: "Bọn tớ chia tay rồi cậu à! Cậu yên tâm tớ không sao. Tớ ổn mà’’. Cậu ấy an ủi em: "Dù sao em cũng biết trước sẽ có ngày này mà’’.

Đúng vậy, em đã biết trước sẽ có ngày này mà!

Sáng sáng thức dậy, em mở mắt vẫn không tin rằng mình đã chia tay nhau. Rồi em chợt nhận ra không còn anh bên mình nữa. Em cảm thấy hụt hẫng. Em mệt mỏi, em muốn buông xuôi, em không muốn bước tiếp. Thực ra em đâu có ổn chút nào! Em biết em đã làm anh mệt mỏi nhưng có bao giờ anh nghĩ, anh không dành hết yêu thương cho em nên những việc em làm cho anh đều khiến anh mệt mỏi.

Em cũng chỉ là một đứa con gái, giống như người con gái kia thôi. Một đứa con gái không có gì sâu sắc, cũng yếu đuối, cũng dễ gục ngã lắm! Anh chưa bao giờ thực sự muốn bước vào thế giới của em nên tìm cách ra đi sẽ tốt hơn cho cả hai chúng mình. Phải chăng em đến với anh quá nhanh để anh cũng nhanh chóng đẩy em rời xa cuộc sống của anh?

Em nhớ anh! Sẽ nhớ anh thật nhiều để quên đi anh. Hãy tự chăm sóc bản thân mình anh nhé! Đừng đi chơi game qua đêm. Đừng xem phim ngủ muộn. Đừng đi làm quá sức và đứng cắn móng tay nữa.

Hãy hạnh phúc anh nhé!

"Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù bạn đã mất đi người mà bạn yêu thương. Hãy sống thật tốt để khi nhìn về quá khứ bạn không phải hối hận vì đã đanh quá nhiều thời gian  để đau khổ và mong một điều không bao giờ có được".
M. Hạnh (Khampha.vn)

Năm nay em 24 tuổi. Hồi nhỏ, mỗi lần tắm mưa với lũ bạn cùng xóm, tụi nó hay ghẹo em không có “bu-gi”. Mỗi lần như vậy, về nhà em hay tập thể dục để “bu-gi” mau lớn. Tuy vậy, em thấy nó lớn rất chậm. Đến năm 14-15 tuổi, em tự quan sát thì thấy lúc bình thường nó chỉ nhỉnh hơn trái ớt sừng trâu một chút nhưng lúc cương cứng thì cũng tương đối coi được.

Dù vậy, em cũng rất lo nên đặc biệt chú ý đến quá trình trưởng thành của thằng nhỏ. Đến năm 20 tuổi, em có bạn gái. Có lần em và bạn ở chung với nhau, em rất muốn thử xem máy móc của mình tốt xấu thế nào nhưng lại gặp trục trặc.

Đó là khi lang thang bên ngoài thì thằng nhỏ rất mạnh mẽ, hùng dũng nhưng đến lúc em muốn khám phá bí mật của bạn gái thì như có ma xui, quỷ khiến, thằng nhỏ bỗng ỉu xìu rồi nằm bẹp dí luôn. Hai, ba lần đều như vậy khiến bạn em cười khúc khích. Cô ấy càng cười, em càng bị khủng hoảng tinh thần và không mần ăn gì được.

Sau lần đó, em rất mặc cảm rồi chia tay bạn gái. Mới đây em gặp và yêu một cô bạn học chung lớp ngoại ngữ ban đêm. Chúng em rất hợp nhau và em cũng có ý định nghiêm túc. Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện “cái bu-gi” phản chủ hồi trước thì em lại xuống tinh thần. Em có nên đi giải phẫu hay không? Tại sao bình thường, súng ống của em bé tẹo vậy? Đến nỗi lắm lúc nhìn nó, em phải tự hỏi, cái bu-gi đâu rồi?

leminh...@gmai.com

bu-gi


Bạn trẻ thân mến,

Theo như những gì bạn kể thì cái sự “trục trặc” của thằng nhỏ không phải ở hiện trường mà là... nằm trong suy nghĩ của bạn. Hãy thử hình dung một đứa trẻ “bị” quan tâm quá mức; lúc nào người lớn cũng săm soi, nựng nịu, ép ăn uống, bú mớm... thì nó sẽ bất mãn, phản kháng và không phát triển bình thường.

Trong trường hợp này, thằng nhỏ của bạn cũng vậy. Hãy bỏ mặc nó đi, để cho nó phát triển tự nhiên, đừng quan tâm quá mức như vậy. Thằng nhỏ cũng giống như cái cây, mỗi ngày bạn nhìn nó cả chục lần thì làm sao thấy nó lớn? Bạn cứ bỏ qua vài hôm, sẽ thấy nó cao vượt bậc cho mà coi!

Trở lại vấn đề của bạn. Mấu chốt nó nằm ở chỗ “lúc cương cứng thì cũng tương đối coi được”. Người ta cần là cần lúc đó chứ lúc bình thường mà nó cũng “giương oai, diễu võ” thì lại là bệnh lý rồi! Nói để bạn yên tâm là nếu thằng nhỏ vẫn cương cứng, lòng bạn vẫn ham muốn thì bạn hoàn toàn khỏe mạnh.

Còn cái chuyện, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ mà không “thực hành bài tập” được có thể là do lúc đó bạn hồi hộp không biết phải làm thế nào; hoặc lo lắng nếu chẳng may sau cuộc vui, hậu quả để lại nghiêm trọng thì chẳng biết làm sao... Thêm vào đó, giọng cười khúc khích... không đúng lúc của bạn gái càng làm cho bạn mất tinh thần, không thể tập trung vào nhiệm vụ chính nên không cách gì... hoàn thành nhiệm vụ!

Nếu bạn thấy chưa thật yên tâm thì có thể đến nhờ bác sĩ nam khoa khám, cho ý kiến. Còn chuyện mổ xẻ là chẳng đặng đừng. Người ta chỉ nên thực hiện việc này khi thằng nhỏ... quá nhỏ lúc bình thường cũng như lúc cương cứng. Và việc này cũng phải do bác sĩ chỉ định sau khi... điều nghiên hiện trường.

Vậy nên, nếu bạn có ý định nghiêm túc với người yêu thì cũng nên suy nghĩ nghiêm túc rằng, “cái bu-gi” của mình chẳng có bệnh hoạn gì. Hi vọng, sau khi cưới vợ thì những lo lắng của thời thơ dại sẽ mất đi. Đặc biệt, để “hàng họ” của mình chiến đấu ngon lành thì nên tập luyện thể dục thể thao; tránh để bị béo phì, stress; hạn chế bia rượu, thuốc lá...

Mong sớm nhận được tin vui của bạn.

Vũ Kim Khôi
Theo Người lao động

Em - Tình yêu của anh. Có lẽ anh đang dần quên em, tuy chưa thể chuẩn bị tinh thần để yêu người khác nhưng chắc rằng anh phải làm như vậy. Anh đang cố để quên em dù biết vẫn còn nhớ em nhiều, quá ngộ và mâu thuẫn phải không em?

Anh sẽ nhớ em vì em là mối tình mà anh yêu thương nhất và sẽ quên em vì em làm cho trái tim anh có thêm một vết sẹo mà không bao giờ lành.

nguoi-thay-the

Anh sẽ nhớ em vì em là người đầu tiên anh trao những nụ hôn nồng nàn và chân tình nhất, và anh sẽ phải quên em vì anh biết khi hôn em, người em nghĩ đến không phải là anh.

Anh sẽ nhớ em vì em là người con gái đầu tiên mà anh quan tâm nhiều nhất cho đến bây giờ, nhưng anh sẽ quên em vì anh biết sự quan tâm của anh đã trao nhầm người.

Anh sẽ nhớ em vì em đã từng có một vị trí quan trọng nhất trong trái tim anh, nhưng anh sẽ cố quên em vì anh biết trong trái tim em ko có vị trí dành cho anh.

Với em thì anh là ai? Anh chỉ là người thay thế phải không em? Anh buồn lắm, cay đắng lắm, trái tim anh như thắt lại vì biết mình chẳng có vị trí nào trong trái tim em.

Và rồi…anh nhận ra quanh anh vẫn còn nhiều người quan tâm và yêu mến anh thực sự. Những người muốn đem lại cho anh niềm vui, hạnh phúc, mái ấm gia đình, cho anh chỗ dựa bình yên và vậy tại sao anh ko đón nhận?

Nên hãy ngủ yên nhé tình yêu của anh. Anh sẽ nhớ em, nhưng nhớ để mà quên.

“Và khi anh ra đi em sẽ nhận ra không ai yêu em như anh đã từng yêu”
minhmo530@yahoo.com.vn (Khampha.vn)

Vợ chồng tôi học cùng cấp 3. Chúng tôi đã cưới nhau được 6 năm và hiện đang có một bé gái 5 tuổi. Dù yêu nhau suốt một thời gian dài mới cưới nhau nhưng tôi thấy cuộc sống vợ chồng sao vô vị quá!

Sau khi tốt nghiệp ra trường, vợ chồng tôi lại làm việc cùng một công ty nên ngày nào đi làm cũng gặp nhau, còn buổi tối thì hầu như chồng không về ăn cơm với gia đình mà phóng xe đi chơi với bạn bè. Anh ấy cũng không hề quan tâm tôi đang làm gì, con cái thế nào, học hành ra sao? Đứa con tôi cũng đã 5 tuổi rồi nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh ấy có một cử chỉ quan tâm tới con cái.

vo-tam


Việc nhà cửa, con cái, tất tật mọi thứ đều do tay tôi gánh vác. Anh ấy cũng không cần biết tôi đang vất vả thế nào? Mỗi lần anh đi chơi, tôi gọi điện bảo anh về ăn cơm hay chở mẹ con tôi đi công việc thì anh tỏ thái độ bực tức và chửi bới gay gắt trong điện thoại. Nhiều lần như vậy nên tôi không dám nhờ vả anh chuyện gì nữa.

Anh là một người đàn ông rất ham chơi, tính khí lại gia trưởng, ích kỷ, hẹp hòi. Nếu có việc gì chung, tôi muốn góp ý, chia sẻ, anh ấy lại gạt phắt đi bảo "không cần cô góp ý" hay "không liên quan gì đến cô".

Nhiều lúc tôi cảm giác mình như ô sin trong chính gia đình mình vậy! Tôi phải lầm lũi làm mọi việc, chăm sóc con, vun vén cho gia đình, trong khi đó chồng lại thờ ơ, hờ hững, coi thường vợ.

Tôi đang suy nghĩ liệu mình có nên tiếp tục cuộc hôn nhân với người đàn ông ích kỷ này nữa không?
ĐG (Khampha.vn)

Là một người chị, chẳng ai lại không dành cho em những tình cảm thương yêu nhất. Con cũng vậy, mọi điều con làm cũng chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi.

Bố ạ! Con biết, em học không được tốt. Nó lại quá ham chơi khiến cho cả nhà buồn lòng. Kỳ họp phụ huynh vừa qua, bố như hóa đá khi biết em là một trong những học sinh cá biệt của lớp, học hành bê tha, chép bài cũng trang đủ trang thiếu.

Con là sinh viên học xa nhà, con không còn nhiều thời gian dạy dỗ em như trước, bố mẹ thì bận việc cả ngày, thời gian dành cho em cũng vì thế mà hạn hẹp. Thế nhưng con luôn lo lắng cho em, con cố gắng tranh thủ về nhà dạy dỗ em bài vở. Thế mà cũng không đủ bố ạ! Không đủ để em tiến bộ hơn trong năm học vừa rồi.

bui-bo


Bố có biết không? Chẳng có một sinh viên nào muốn sống phụ thuộc vào bố mẹ cả. Kỳ nghỉ hè là thời gian lí tưởng để con có thể ở lại Hà Nội kiếm việc làm thêm, mong có thể vì thế mà giảm bớt gánh nặng tiền bạc đang đè nặng lên đôi vai của bố mẹ. Thế nhưng, trong khi bạn bè con ai ai cũng ở lại làm việc, con lại phải trở về để lo lắng cho việc học của em trai.

Con nhận ra em học rất kém, lại lười suy nghĩ nên con đã rất kiên nhẫn dạy lại chương trình của năm vừa qua cho em. Con đã rất cố gắng bố ạ! Nhưng đôi lúc con không thể kiềm chế được cơn giận dữ trước sự lười nhác quá mức của em. Con nổi giận mắng em, và khi nó cãi lại, con cảm thấy bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu công sức và tình thương yêu của con dành cho em như đổ sập.

Bố có hiểu con lo lắng cho em thế nào không? Con chỉ vì suy nghĩ nên dạy dỗ em thế nào cho nó hiểu để tự mình cố gắng mà đã lên cơn sốt rồi ốm nguyên cả một ngày. Con vì em học tập lười nhác mà mất ngủ bao đêm. Vậy mà chỉ vì con cáu giận, đánh em một cái, bố đã mắng con không ra gì, bố nói con là đồ vô dụng, có đứa em mà cũng dạy dỗ không xong. "Thương cho roi cho vọt", con không hề muốn làm em đau nhưng con không thể để nó trở nên hư hỏng. Lẽ nào bố không hiểu con đã dành tất cả tình yêu thương cho em hay sao? Lẽ nào bố nghĩ con là người chị xấu xa, ích kỷ tới mức không còn cần con dạy dỗ em nữa hay sao? Con biết bố thương em, nhưng liệu rằng chỉ thương không là đã đủ?
haduong.choobe@gmail.com (Khampha.vn)

Mình quen nhau lâu chưa em nhỉ... tháng 9 này là tròn 2 năm đấy em, 2 năm với đời người thật nhỏ bé đúng không em, nhưng đánh mất 2 năm vô ích cũng khiến chúng ta hối hận, tiếc nuối.

Với em bây giờ thì khoảng thời gian mình yêu nhau đó em có hối hận vì đã yêu anh? 1 năm để yêu người, 1 năm để quên một người mà đâu dễ quên như vậy hả em. Chúng mình đến với nhau bằng nụ cười, yêu nhau bằng nụ hôn và những giọt nước mắt, chia tay trong sự thất vọng giải thoát cho nhau luôn được đặt vị trí cao. Khoảng thời gian yêu và hiểu em khiến anh ngộ ra rất nhiều điều, anh không hối hận về những gì mình làm dù chuyện ngu ngốc nhất vì anh biết hối hận đó là cách chối bỏ quá khứ, chối bỏ những gì mình đã làm. Anh xem đó là một phần của quá khứ, một bài học cho kẻ khờ như anh...

Ngày em đến bên anh đó là định mệnh hay chỉ là sự lựa chọn em nhỉ, đúng hơn là sự lựa chọn của mẹ em. Mẹ đã chọn cho em trường gần nhà và con đường đến trường rộng thênh thang với hàng cây hoa sữa ngào ngạt hương, nơi mà mỗi tối cuối tuần là nơi chúng ta đi bên nhau. Ngày gặp nhau cứ ngỡ là định mệnh là duyên số chuyện của chúng mình bắt đầu từ giây phút ấy.

Rồi mọi người trong trường thấy chúng mình cứ quấn quýt bên nhau, đi đâu làm gì cũng cùng nhau, như đôi chim, đôi chim non muốn rời xa bố mẹ để xây tổ ấm mới cho mình, chuyện tình yêu của anh và em bắt đầu cũng là lúc sóng gió, trở ngại đầu tiên ào đến.

Mẹ anh biết chuyện chúng mình yêu nhau, mẹ kịch liệt phản đối, và cao trào đỉnh điểm là mẹ đã đến nhà em nói những điều không nên nói, anh không thể ngăn cản được mẹ. Rồi từ đấy họ hàng nhà anh cũng ùa vào để ngăn cản, anh tự hỏi sao họ không ngăn cản anh yêu em mà lại chính là em? Họ hàng và mẹ anh là người rất phong kiến, có nề nếp, gia quy... chắc vì lý do đó nên chúng mình mãi mãi không đến được với nhau. Vì anh và em ở hai phương trời, do ngoại hình của em nhỏ nhắn, hay là một lý do khác hả em?

Rồi đến bà chị nhà bác anh, chị ta là một người đanh đá, miệng lúc nào cũng phát ra những lời tục tĩu, chị ta đã nhắn tin chửi em, đã làm em sợ hãi, nói đúng hơn là khinh thường gia đình anh vì có những người như vậy, thực sự những lúc ấy anh không biết anh phải làm sao. Là người đứng giữa, dù những lúc ấy anh vẫn động viên an ủi em rằng mọi người rồi sẽ hiểu cho tình yêu chúng mình, sẽ qua ngay thôi.

Đếm số lần chia tay thì cũng phải đến một tá rồi em nhỉ, 1 năm yêu mà chia tay đến hơn chục lần, giờ nghĩ lại anh thấy thật xót xa, giá như...

Tình yêu của chúng mình đâu chỉ có nước mắt vì sự ngăn cản và sóng gió, cũng có những cảm xúc của những đôi tình nhân yêu nhau phải không em. Anh như rơm khô lâu ngày, còn em như cây khô hạn thiếu một cơn mưa thật to, thật lâu... ngọn lửa tình yêu trong anh bùng cháy, cháy như chưa bao giờ được cháy vậy, mãnh liệt và nồng nàn. Giờ đây ngọn lửa ấy vẫn cháy, chúng ta lao vào nhau như con thiêu thân vì tình yêu vì nỗi trống vắng ngự trị trong lòng.

Kỷ niệm mình bên nhau gắn liền với những con số em nhỉ, ngày sinh nhật em, anh đã thật vô tâm, chỉ mua quà cho em chỉ nói vỏn vẹn ''tặng em'', vậy là em giận, mà anh về nhà em mới giận, chính xác hơn là về nhà em mới nhắn tin cho anh, anh vội vàng dắt chiếc xe để đến nhà em chỉ để nói ''Anh xin lỗi em, anh...'' lúc ấy anh và em đều khóc, anh khóc vì lần đầu anh yêu và được yêu nó thật vụng về và trẻ con, em khóc vì thương anh vì một câu xin lỗi em cần mà làm khổ anh làm anh 11h đêm trời đông còn quay lại...

Nhớ những lần anh giúp em sửa bài mà cả buổi chẳng sửa được cái nào, chỉ có ngồi tám đủ thứ chuyện để rồi cuối tuần em phải tự mình sửa. Kỷ niệm nhớ nhất với anh lúc này là sự quan tâm chăm sóc của em, nhớ những hôm em mang bánh rán lên trường cho anh, mọi người thấy cứ trêu ''đệ nhất sướng'', anh mỉm cười, anh cười không phải vì lời trêu chọc đó mà anh cười trong hạnh phúc ngập tràn trong tim... Anh đã từng nghĩ rằng chính em là người con gái anh tìm bao lâu nay. Thời gian bên em sao trôi nhanh đến vậy, mà khi xa em thời gian như thử thách hai chúng ta.

nguoi-yeu-cu

Kỷ niệm cứ như vậy dày thêm, sóng gió vẫn cứ chèn vào chúng mình, những lần giận nhau vì không hiểu nhau, vì những lần giận nhau em lại lôi chuyện gia đình anh ra để mắng nhiếc, có phải vì như vậy đã đẩy chúng ta xa nhau. Vậy là chúng mình chia tay, chia tay vào ngày anh không ngờ đến, ngày mà cách đây 1 năm tròn trĩnh chúng mình hẹn nhau nơi ấy. Đúng nơi đó, lần này thật sự là ''chia tay cuối'' em nhỉ, anh đã cố gắng níu kéo nhưng em càng buông tay anh xa hơn. Chúng ta còn rất yêu nhau vì sao lại chia tay hả em? Vì sự mệt mỏi của sóng gió hay là vì tình yêu của em đã nhạt phai, tại anh chưa thực sự là bờ vai vững chắc, hay vì những lời đồn về em là đúng dù cho anh chưa bao giờ tin điều đó khi yêu em.

Mình đến với nhau yêu nhau trong sự mù quáng hay là do tình yêu dẫn lối hả em? Nó thật sự không có chút thực tế, chút lý trí nào có thể xen vào sao? Chia tay rồi mà sao anh và em còn làm khổ nhau hả em? Đừng nói lời cay đắng với anh, anh cũng đừng hành động khiến em sợ hãi.

Mơ ước về một gia đình, về viễn cảnh của tình yêu và những đứa trẻ của anh dần dần mất và tan dần trong những hành động việc làm mà sau khi chia tay em đã làm. Em biết mình đã làm gì chứ, em có thể lừa dối bản thân mình rằng em không sai, nhưng em đâu thay đổi được xã hội rằng những điều em làm là đúng. Chia tay không lâu sau em đã có người yêu mới, người đó lại kém em hơn 3 tuổi, và đang còn đi học, trong khi đó em đã là một cô giáo, một người đã trải qua những ngày tháng vất vả khi dạy vùng núi Tương Dương - Nghệ An.  Có lẽ cũng vì điều này mà anh thương em nhiều hơn, nhưng giờ anh thấy em như người xa lạ, tưởng như anh chưa hề hiểu em. Mấy ngày gần đây anh mới tìm thấy FB của em và người đó, quả thật lời nói của họ về em không sai. Giờ đây anh ngồi viết những dòng này anh tự hỏi lòng mình em thay đổi hay đó là bản chất của em? Vì em muốn trả thù anh sao? Hay em cho anh biết em có giá trị như thế nào?

Yêu em anh bỏ qua tất cả những lời nói của người ngoài để được yêu em hết mình, trao trọn con tim cho em, đã cho em niềm tin, cho em được cảm giác an toàn, bình yên nhưng sao... anh gục ngã, anh loay hoay, anh như kẻ điên trong tư tuởng, như con thú bị thương khi em nói lời chia tay.

Có một câu danh ngôn thay cho nỗi nhớ và tình yêu anh dành cho em lúc này  ''Ái tình là con vật kì quái, cho nó ăn thì nó chết, để nó đói thì nó sống''. Giờ này anh vẫn giữ những thói quen của ngày xưa hai đứa mình đã từng, nhưng giờ chỉ có mình anh, bản nhạc “Ngày Hạnh Phúc”  mà anh cài cả nhạc chuông lẫn nhạc chờ giờ đã thay thế bài khác rồi em à, bài hát mới nhẹ nhàng và sâu lắng hơn. Có phải tình đến nhanh rồi tình lại vội vã “khăn gói” ra đi không em?

Thời gian trôi qua, anh đang dần quen với cuộc sống một mình, còn em sống có tốt không, em có hay ốm nữa không? Giờ này nếu em còn muốn quay lại và nói rằng em cần anh thì anh chỉ nói rằng “Anh xin lỗi, anh không thể quay lại với em’’, dù cho thói quen của anh vẫn còn hình bóng em, giấc mơ của anh vẫn là hình bóng em ngự trị.

Thực sự niềm tin anh dành cho em đã hết, chỉ còn sót lại một chút để anh còn có thể mỉm cười chào em. Chúng ta đều có lỗi, lời nói của em đã hiện diện hai chữ dối trá, còn anh thì quá mềm yếu, thiếu sự quyết đoán, chẳng trách ai được.

Giá như, giá như chúng ta quyết đoán hơn, giá như chúng ta sống thực tế hơn, chia tay sớm hơn thì chắc giờ đây anh không phải tự mình vật lộn với những kỷ niệm về em, để giờ đây những việc em làm anh nghe được làm anh thấy thật xấu hổ, xấu hổ vì anh đã tin lầm người. Thời gian trôi đi, con người cũng thay đổi, em đến với người ấy đâu phải là vì tình yêu làm nền tảng, hay để tìm cách quên đi tình yêu chúng mình hay là vì vật chất hả em?

Nhà anh không khá giả, không đất mặt tiền, lương viên chức quèn, anh nói chỉ để muốn em hiểu thôi, anh không tự ti về những điều đó, mà ngược lại, em đã từng nói em không chê anh điểm gì cả, chỉ cần chúng mình cố gắng làm lụng, cuộc sống đủ ăn mà hạnh phúc và có anh là em mãn nguyện rồi.

Em đã từng hối hận vì đã nói lời chia tay anh? Anh vẫn hy vọng về em rất nhiều, nhưng sau khi chuyện của em đến tai anh thì anh trở nên sợ em, thật sự sợ. Đừng trách anh rằng anh không cao thượng rằng anh không đủ bao dung cho em, vì trong khi yêu em hình ảnh của em đã dần dần cái gì đó không thật trong lời nói.

Giờ này chúng ta chẳng thể nói chuyện với nhau được nữa, dù ngày nào cũng đụng em trên trường. Em không chịu mở lòng hay anh sợ những lời dối trá của em? Chia tay em anh không vội tìm người yêu mới, không muốn lấp khoảng trống vắng trong tim khi mà hình bóng em vẫn còn trong anh anh sẽ đến với người con gái khác khi anh đã quên đi em, để anh không cảm thấy có lỗi khi dành tình cảm cho người mới.

Hãy cố gắng sống bình thường đi em à, đừng có tính toán, đừng làm miệng bồ tát lòng rắn độc, cuộc đời vẫn có nhân quả, anh cũng đã bước sang phương trời mà em đang sống, mọi người nơi đây để lại cho anh ấn tượng tốt, tại sao em lại không làm được nhỉ.

Cảm ơn em nhiều vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, cũng cho anh biết thế nào là cuộc sống không đơn giản như anh vẫn thường nghĩ. Anh sẽ trân trọng quá khứ ấy, dù cho nó như thế nào, sẽ cất nó vào góc nhỏ của con tim để bước tiếp.

Cuối cùng thì chúng ta đã trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng vẫn song hành với nhau đấy, anh sẽ dõi theo em, và luôn cầu chúc cho em được bình an.
anhanh.1290@gmail.com (Khampha.vn)

Sâu Ciu Blog