Pages

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Mưa chiều nhớ

Mưa chiều nhớ

Lại chiều nay tôi ngồi đếm mưa rơi
Mưa hối hả trên nỗi buồn xa vắng
Biết không em cái nỗi buồn thầm lặng
Chưa bao giờ anh kể chuyện về mưa

Ngày ấy chiều mưa mình ước hẹn
Câu hẹn hò sao ngọt tận bờ môi
Như giấc ngủ sâu anh chìm trong cõi mộng
Em là ai hay thiên thần nhỏ

Ngày xưa ấy chiều mưa Hà Nội nhớ
Đường phố vắng mưa ướt hai tâm hồn nhỏ
Cả đường dài mưa không ngừng đổ
Mưa xối xả trên mái hiên nhà hai bên phố

Ngày xưa ấy chiều mưa anh lỡ hẹn
Em giận hờn hai mắt đỏ lệ hoen
Tại mưa đó em đâu khóc
Em chỉ buồn mình em đứng đợi chờ

Chiều hôm ấy Hà Nội mưa tầm tã
Nép bên em lần cuối để rời xa
Tiễn anh đi hạt mưa rơi xối xả
Ướt bờ mi mưa hay giọt lệ em.

Chiều hôm nay Biên Hòa mưa hối hả
Anh một mình phòng vắng trắng mưa xa
Để nỗi buồn theo mưa gio lang thang
Em có biết chiều nay anh buồn lắm

Giang đôi tay gầy ôm nỗi cô đơn
Nhặt đau thương chắp thành nỗi nhớ
Hà Nội hôm nay mưa không nhỉ
Em có còn ngồi nhớ chuyện mưa xưa
mua-chieu-nho

Người đi tìm ảo ảnh

Người đi tìm ảo ảnh

Một kiếp người trôi qua trong mộng tưởng 
Ảo ảnh nào thành sự thực đâu em?
Anh vẫn tin hay anh vẫn luôn thèm
Chuyện cổ tích tình yêu trong trần thế

Anh cứ tưởng tình yêu là không thể
Ở đâu xa, nào ở trước mặt mình
Để anh đi, tìm mãi một mối tình
Mà không biết chính em là kết quả.

Ôi ảo giác cuộc đời oan nghiệt quá!   
Khi anh biết tình em là tất cả
Cũng là lúc anh đã phải mất em
Bởi mỗi người luôn có những hờn ghen

Chính vì thế mà tràn đầy đau khổ
Chuyện tình yêu đặt đâu là đúng chỗ?!
Chỉ chân tình mới đến được với nhau.
Giữa cuộc đời luôn lẫn lộn vàng thau

Thì tình em là điều anh còn thiếu
Giờ anh hiểu, nhưng cuộc đời cuốn chiếu
Thời gian qua, không lấy lại được rồi
Biết không em, có những lúc anh ngồi

Suy ngẫm lại - cuộc đời như trôi vội
Anh tự thấy lòng mình đang sám hối
Biết lầm lỗi, tuy đời không buộc tội
Để ngậm ngùi an ủi một niềm đau.
ao-anh

Thuyền em

Thuyền em

Mong bến của em hai tiếng bình yên!
Em trao anh bao yêu thương hò hẹn
Bên bến sông quê bên lở bên bồi
Mùa cỏ xanh nối hoa vàng rợp lối
Tìm về quê hương điệu lý thương nhau

Quê hương anh xứ Nghệ đượm màu
Màu của sông Lam với núi Hồng nghiêng bóng
Hòa quyện vào nhau tình người đượm thắm
Như mùa nước sông ăm ắp phù sa

Em gửi chút tình nhỏ của mình bên anh đó
Để tình anh là bến đỗ, em là thuyền trôi
Trôi miên man giữa dông trời gió biển
Gió trời thương mang bến đón thuyền về

Em trở về với bến yêu thương ấy
Ngày qua ngày thuyền và bến bên nhau
Nhưng biết chăng bến có dài lâu
Để thuyền đợi chờ trong nhớ nhung khắc khoải?

Dẫu biết thời gian một đi không ngoảnh lại
Dòng đời cứ mãi trôi về nơi xa xăm ấy
Phiêu dạt mây trời giữa bốn bề sông núi
Thuyền nguyện theo bến tới chốn này

Mãi không thuộc về nhau

Anh! Em cứ ngỡ rằng như vậy là hết, chia tay anh em sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới của riêng mình, không có anh bên cạnh. Em cứ ngỡ rằng em sẽ có thể yêu lại, yêu thêm lần nữa; em sẽ có thể mở lòng với những người con trai khác. Nhưng đến giờ này thì em biết rằng chính em đã tự lừa dối con tim mình, tự buộc mình phải chấp nhận dù biết rằng đó chỉ là sự giả dối. Giờ đã đến lúc em ngừng lại, em không thể lừa những người yêu em, thương em, thật lòng tốt với em được anh à. Nếu có một ngày anh tình cờ đọc được những dòng chữ này, chắc chắn anh sẽ hiểu em muốn nói gì.

Từ khi xa anh, cuộc sống của em vẫn thế chỉ có điều em không còn muốn được yêu, hay dám yêu thêm một ai khác nữa. Đã có rất nhiều người đến với em, họ thật sự tốt, quá tốt đối với một người con gái bình thường như em anh à. Đôi khi em cũng có chút gì đó gọi là “rung động” hay nói đúng hơn là “cảm động” nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở đó không thể tiến xa.
khong-thuoc-ve-nhau


Cuộc sống hằng ngày của em vẫn trôi đi êm đềm, em vẫn là cô bé ham chơi ngày nào, vẫn thích đi mua sắm, làm đẹp hay hát hò với bạn bè… nhưng đằng sau những cuộc vui đó là gì anh biết không? Em nhớ anh, em hoảng hốt khi nhận ra hình ảnh anh không thể nào xóa nhòa trong em. Chắc anh sẽ không bao giờ biết được điều này, bạn em nói rằng em ngu vì chia tay anh rồi mà còn “chung thủy”. Em không biết những việc em làm đó có gọi là sự chung thủy không nữa. Anh biết không, em không bao giờ đi riêng với một người con trai nào khác, không bao giờ để người con trai nào chở em… em ngốc quá phải không anh?

Anh à, không biết tương lai sau này em có quên được anh hay không nhưng bây giờ em sẽ sống thật với con tim mình. Em không thể lừa dối những người con trai khác được, họ là những người rất tốt nên em không có quyền làm tổn thương họ phải không anh. Kể từ giờ, em sẽ giấu thật sâu những kỷ niệm về anh trong trái tim mình, em sẽ không cố gắng quên anh, em sẽ vẫn nhớ nhưng mà em biết là mình phải mở lòng, mở trái tim cho những cơ hội khác vì em biết chúng ta mãi không thuộc về nhau.
vothithuong.vptu@gmail.com (Khampha.vn)

Cô gái lúc nửa đêm

Tiếng chuông điện thoại reo, Vân Anh giật mình tỉnh giấc. Số điện thoại lạ hoắc hiện lên. Thói quen mọi khi, nếu cuộc gọi là số điện thoại lạ lúc giữa đêm thế này thì cô sẽ tắt và tiếp tục ngủ. Nhưng, lần này thì không. Cô vẫn tắt nhưng lại không ngủ được. Nằm thao thức một hồi lâu rồi nước mắt cô chạy dài trên má. Vân Anh đang nhớ đến một người.

Đêm là khoảng thời gian con người sẽ sống thật với cảm xúc và đối diện với chính mình. Vì thế, trong những giọt nước mắt của cô là một nỗi đau thầm kín từ lâu, nay bỗng nhiên vùng dậy. Cô bật người dậy…tựa vào vách rồi mơ màng như cố tìm kiếm, lục lọi lại một thứ gì đó. Đã lâu lắm rồi cô không nghe điện thoại lúc nửa đêm. Cô mở máy tính ra…đọc lại những dòng cảm xúc suốt mấy tháng qua cô đã viết. Cô viết cho một người, một người chưa bao giờ nghĩ đến cô, chưa bao giờ cho cô một vị trí trong lòng.

Trong những dòng nhật ký, cô đã viết “Anh gọi em trong một đêm khuya…em ngờ ngợ vì số điện thoại trông quen mà lạ nên đã nghe máy. Cũng may đó, em mà tắt thì chắc chúng mình đã không gặp lại nhau…anh mời em đi chén với anh vài ly rượu…ờ thì nhậu... nhưng con gái ai thời lại giữa đêm đi nhậu với con trai thế này hả anh…em từ chối khéo léo rằng là em đã ngủ. Thế nhưng, em có ngủ được đâu…vì chính anh đã làm con tim em đang sống lại một tình yêu, tình yêu mà một năm qua khi anh đi…với em nó đã là một tình yêu thầm kín. Gửi anh…người yêu trong mộng”

Ánh mắt Vân Anh long lanh, như ẩn chưa những hình ảnh ngọt ngào. Cô và anh gặp nhau trong một lần tình cờ, là một cộng sự trong công việc. Không được bao lâu, cả hai đã đi ở hai hướng sự nghiệp khác nhau. Anh tìm cho mình chân trời mới với nhiều hy vọng, và cô thì lại tiếp tục làm nhiều việc để nhanh chóng có tiền trang trải cuộc sống vốn đã nghèo khó của mình. Cô yêu anh, yêu từ ánh mắt đầu tiên, từ câu chào hỏi ban đầu. Anh vô tư, anh ra đi và trong anh cô cũng chẳng hơn là một đồng nghiệp. Một thời gian dài, cứ nghĩ mối tình ấy cứ mãi mím chặt trên môi thì…một lần nữa anh xuất hiện. Anh xuất hiện lần này hoàn toàn là một người khác. Vẫn ánh mắt, vẫn nụ cười và những câu trêu chọc, anh lại làm tim cô như bấn loạn lên. Nhưng…điểm khác nhất của anh mà cô nhận ra, đó là không còn sự vô tư nữa, có một nỗi buồn trên gương mặt.
co-gai

Nơi anh làm việc gần với cô, hai người thường có thời gian trò chuyện. Dần dần, cô đã tìm được nguyên nhân làm anh buồn. Anh đang chán nản một kiếp sống thừa ở nơi đây, không người thân, không bạn bè nhiều và người yêu thì đã chia tay. Nghe thế, cô lại chạnh lòng…cô như một tình nguyện viên cứ có thời gian là nói chuyện với anh. “Anh không là người thừa đâu, yên tâm, đừng nghĩ như vậy mà ảnh hưởng công việc, ít ra, anh cũng có em làm bạn mà”. Và như thế, cô làm bạn với anh, chia sẻ với anh thật nhiều điều trong cuộc sống. Dần dần, cô đã không thể giữ được những lời tận sâu trong trái tim mình. Một lần trò chuyện, cô đã hỏi anh “Em với anh chưa yêu nhau nên thế này, lỡ yêu rồi có còn hợp ý nói chuyện với nhau không anh nhỉ?”. – Anh trả lời “cái đó anh không biết, hay là mình yêu nhau thử đi em”. Cô nghe điều đó, dù là yêu thử nhưng cô cứ cảm thấy vui vui. Một cảm giác như tình cảm bấy lâu nay của mình đã được đáp lời. Và rồi, hai người càng quấn quýt nhau hơn.

Cô, công việc hiện tại là một nhân viên tiếp thị thuốc lá, anh là người kinh nghiệm hút thuốc đã đến hơn nửa số tuổi của anh. Có lẽ thế, cái đặc biệt của anh là mùi thuốc lá. Công việc của cô mãi tận sau 10 giờ đêm mới về đến nhà. Anh thì… buổi tối sẽ ngủ sớm đến 10 giờ đêm thì thức. Vì thế, hai người có gần nhau cũng chỉ là sau 12 giờ. Khoảng thời gian cô nghĩ ngơi từ 10h-12h đêm, nhưng trong giấc ngủ đó cô đều cái báo thức và luôn chờ đợi. Cứ đợi tới 12h sẽ có người gọi, lại đón cô rồi cùng nhau đi dạo, đi ăn khuya và trò chuyện. Họ chưa bao giờ vượt qua một giới hạn là yêu thử. Thời gian trôi qua, tình yêu trong Vân Anh càng nhiều, càng mong muốn sẽ một ngày anh nói yêu cô. Nhưng, sự chờ đợi ấy dường như vô vọng. Cô bắt đầu buồn và suy nghĩ rất nhiều. Một ngày, cô đã nói với anh “Hay là mình yêu nhau nha anh?”.- Anh lại bảo “Uhm, thì mình yêu nhau”. Cô không biết câu nói ấy là có ý nghĩa gì trong anh hay không, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc. Một cánh cửa hy vọng mở ra cho một tổ ấm, cô mơ mộng về một đám cưới và những đứa trẻ con. Và cứ thế, mỗi tối 12 giờ, anh và cô lại hẹn nhau. Đi qua những con đường, những hàng cây và cùng nhau ngắm hết sao hôm đến sao mai…Có gì đẹp hơn thế - trong cô là một vùng trời tươi đẹp.

Một buổi sáng trời trong xanh, lòng Vân Anh cứ lâng lâng…hôm nay, anh hẹn hò với cô vào buổi sáng. Cô trang điểm thật đẹp, nung nấu rất nhiều ý tưởng lãng mạn. Rồi anh không đến, cô chờ mãi đến tận chiều. Cô khóc, khóc nhiều lắm. Một linh cảm gì đó đến với cô. Số điện thoại của anh, chuông bài hát vang lên “Người có như tôi, Nghe tiếng yêu gọi mời? Dù cố dối lòng, nhưng tim vẫn rung động. Luôn gần bên tôi, thời gian trôi, với những lúc sớt chia trong đời. Thế gian có bao người tìm được nhau? Là hạnh phúc giữa bao niềm đau…” “Alo, em à… anh về công ty gấp, anh xin nghỉ việc rồi, có lẽ anh sẽ về quê”. Tim cô như nhói lại, cô không tin được đó là sự thật. Tình yêu sau một năm chờ đợi của cô lẽ nào sẽ trở nên như thế. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại của cô đều trở nên vô hiệu. Anh không nghe máy. Ừ, có thể tâm trạng anh không tốt và cô chỉ biết mong chờ cuộc điện thoại của anh. Một đêm, vẫn là thời gian hẹn hò của hai người, cô vẫn thức vì thói quen thời gian qua. Số máy của anh sáng lên. Đúng 12 giờ đêm… “Anh chờ em ngoài này nhé”. Cô đã không kịp thay chiếc váy ngủ của mình mà lao ra ngoài cổng để gặp anh. Cô chỉ biết ôm anh. Cô xin anh đừng rời xa cô, lời yêu với cô anh chưa nói, tình yêu hai đứa chỉ mới bắt đầu. Vẫn cái lắc đầu một cách bình thản như tính cách của anh. “Anh phải về em à”. Cô như nấc nghẹn. “Thế là anh không yêu em đúng không?” – “Anh không muốn nói chuyện đó bây giờ, mình gặp được nhau là cái duyên, nhưng duyên đến đâu thì anh chưa biết. Từ từ, rồi mọi chuyện sẽ có kết quả em à”. Thế là, bao nhiêu thời gian qua, cô dành cho anh tất cả tình yêu thương, tất cả sự hy vọng thì đối với anh chỉ là một chữ duyên chưa xác định được thế nào.

Lần gặp gỡ này, hai người không đi dạo nữa, không thức thâu đêm ngoài đường. “Anh đi, bao giờ anh trở lại?” “Anh không biết, có khi sẽ sớm thôi, không thì anh ở luôn ngoài nhà”. “Thế em thì sao? Xa em anh có buồn không? Nói cho em biết đi, anh có yêu em không, anh có quay lại tìm em không?, “Em đừng hỏi anh như thế, cái gì cũng phải là duyên em à.”. “Làm sao để anh quay lại tìm em? Em có con với anh, anh có tìm em không?” “Nếu em có con, anh sẽ quay lại”.

Rồi, mấy hôm sau anh đi, anh đi thật sự. Những cuộc gọi, những tin nhắn dần mất hút. Cô vẫn thức lúc giữa đêm để chờ anh. Nhưng, trong sự mỏi mòn anh đã thật sự không còn nghĩ gì về cô nữa. Chưa đầy 1 tháng sau, trong một lần khám bệnh…cô đã có cái điều mà anh đã hứa quay lại. Thế nhưng, dường như nỗi đau đã làm cô không còn suy nghĩ nhiều hơn nữa. Cô quyết định im lặng với anh và một mình từ bỏ nó. Nước mắt cô dàn dụa, tiếng khóc không nấc thành lời. Cô đã thật sự mất anh.

Trong những dòng nhật ký cuối cùng cô viết cho anh “Anh à, em chỉ là một cô gái nhà quê, học kém. Trong xã hội, em chỉ là một nhân viên tiếp thị thôi. Chưa gì đã thấy, em chỉ là người mang niềm vui đến cho anh, vì anh là người nghiện thuốc lá mà, đúng không. Em nhớ mùi thuốc của anh lắm. Em chờ mãi, chờ mãi những tin tức của anh…em muốn cho anh biết tình yêu em dành cho anh đã có kết quả. Anh không tin em, vì nhiều người đánh giá việc của em đôi khi bị nhiều thứ làm lóa mắt, mất đi chính mình. Anh yên tâm, em chắc chắn…không ai khác ngoài anh vì khi làm gì, em đều suy nghĩ thật kỹ và biết nó sẽ thế nào. Em đã không cho anh biết xem như em tự kết thúc những tình cảm đơn phương của em. Em vẫn hy vọng, một ngày nào đó, anh hãy nhớ em, nhớ một người yêu anh rất nhiều, mong anh rất nhiều… Hãy cho em một vị trí trong lòng anh, anh nhé. Mãi yêu anh”.

Kể từ đó, tiếng chuông báo thức đã cố thật im để mỗi khi đến nửa đêm cô không giật mình, nước mắt cô cố kìm nén lại để thôi đau và thôi nhớ. Có lẽ với anh, cô là một cô gái trong bóng đêm chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày. Cô gái lúc nửa đêm.
camtudt91@gmail.com (Khampha.vn)

Người dưng lạc lối

Đã bao đêm em suy nghĩ về chuyện chúng mình và đến hôm nay, em mới có thể quyết định rời xa anh, người đàn ông em yêu thương nhất. Điều em có thể làm được cho anh lúc này là trả lại anh về với cuộc sống trước đây như khi em chưa từng xuất hiện.

Anh! Duyên mệnh đã mang anh và em đến với nhau. Em luôn tin vào sự tình cờ cho đến khi gặp anh, nhưng giờ đây, em đã biết mọi việc xảy ra, mọi cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều do sự sắp đặt của số phận. Anh chính là số phận của em. Chúng ta đã từng trải qua những tháng ngày yêu nhau hạnh phúc anh nhỉ? Tuy đơn giản nhưng luôn tràn đầy niềm vui, hạnh phúc.

Em vẫn nhớ như in ngày đầu anh nói: "Hạnh phúc với anh đơn giản là ban ngày đi làm, tối về lắng nghe em nói”. Những câu chuyện không đầu, không cuối kèm theo sự vu vơ ngớ ngẩn của em lúc nào cũng có một người thích lắng nghe. Và khi em gặp chuyện buồn hay vấp váp trong cuộc sống thì người đầu tiên em nghĩ tới là anh…

Từ khi yêu anh cũng là lúc trái tim em nhận ra mình không cần bất kỳ ai trong cuộc sống của em nữa, chỉ cần có anh mà thôi và em muốn nắm lấy tay anh đi suốt cuộc đời này. Nhưng nếu cuộc sống là một phép tính đơn giản thì tốt biết mấy anh nhỉ? để hôm nay em không phải ngồi đây để viết lên những dòng chữ này với một tâm trạng đau khổ như vậy đâu anh à. Cuộc sống luôn là thế, luôn thay đổi kéo theo con người cũng thay đổi và anh cũng thế.

Đến hôm nay, em phải buông tay thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh. Và giờ đây em tự nhủ với lòng mình rằng em đã sẵn sàng rồi, sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm được, đó là buông tay anh và ra đi.

Cảm giác mất mát này thật sự đau đớn, những giọt nước mắt mặn chát, cay nồng sộc lên sóng mũi như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim em. Anh có hiểu cho em không? Buông tay anh là để anh ra đi, anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em nữa. Em sẽ không bao giờ nhận được cái thiêng liêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người con gái khác đúng không?

Em buông tay anh để anh đi tìm hạnh phúc thật sự của mình. Nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng, mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tình cảm nơi anh. Em ngu ngốc quá phải không anh?

Yêu anh. Anh đâu biết đến những ước mơ, mong muốn của em, đúng hơn là anh không muốn biết, không quan tâm phải không anh? Thật sự em thấy chạnh lòng biết bao khi thấy sự quan tâm ai đó dành cho nhau mà mình không được như thế! Rồi em tự hỏi tại sao anh lại vô tâm, hờ hững với người mình yêu như vậy?

Em chưa đòi hỏi gì quá lớn lao ở anh. Em chỉ cần anh quan tâm em theo đúng nghĩa của từ này với những người đang yêu nhau thôi anh à. Em muốn anh làm lành ngay mỗi khi em giận. Muốn anh nhắn tin, điện thoại mỗi khi em mệt hay em làm một việc gì đó quan trọng để động viên em cố gắng thêm. Muốn anh có thể làm tất cả vì tình yêu chúng mình để thắp lên ngọn lửa ấm áp của trái tim, tất cả vì em muốn được tin rằng: “mình đang yêu và đươc yêu”. Nhưng anh đã để lại trong em nỗi buồn lo và thất vọng, tại sao hả anh? Vì tình yêu anh dành cho em không đủ lớn hay em chưa là gì để anh cần trong cuộc đời mình? Những gì anh đối với em khiến em cảm giác không yên lòng khi ở bên anh. Anh à! Tình yêu mà như vậy thì còn là gì yêu nữa, phải không anh?

Chúng ta đã yêu nhau nhưng cả hai chúng ta lại không làm cho người kia được hạnh phúc. Em đã hỏi tại sao như vậy cả ngàn lần, nhưng cuộc sống luôn là cuộc sống, có quá nhiều câu hỏi và quá ít câu trả lời. Nếu anh không thể nắm lấy tay em thêm một lần nào nữa thì sao lại không buông tay em ra? Vì thế em tự ra đi trước khi quá muộn, đó có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho cả em và anh.

Nhịp thời gian vẫn cứ trôi, em bị cuốn vào những công việc hàng ngày, đúng hơn em tự tạo sự bận rộn cho mình để không phải vướng bận đến những suy nghĩ vẫn vơ. Có những lúc em tự động viên mình rằng, cần gì phải nghĩ đến một người như anh. Cuộc đời còn bao nhiêu điều thú vị và mới mẻ cần ta khám phá, đâu chỉ có mỗi tình yêu. Nhưng những gì đến thì nó sẽ tự nhiên đến, như hết mùa hạ sẽ tới mùa thu vậy!

Hình ảnh anh lại đến trong suy nghĩ của em và bất chợt lúc nào đó, như lúc này đây em lại không làm chủ được con tim mình, nỗi nhớ về anh lại trỗi dậy cồn cào da diết se thắt trong lòng. Những mật ngọt mình cho nhau đó là những kí ức đẹp và những tổn thương mình cho nhau là những nốt trầm buồn.

Em không biết những kỷ niệm giữa chúng mình ôm giữ được bao nhiêu. Em không dám mong nó là nhiều nhưng hy vọng anh sẽ không quên một chút gì đó về em. Để làm gì ư? Để em còn thấy vui khi nghĩ về anh. Để khi gặp nhau vẫn còn thấy nên đối tốt với nhau. Ừ! Còn gặp nhau thì hãy cứ chào. Còn gặp nhau thì hãy cứ như thường. Còn gặp nhau thì hãy mỉm cười với nhau anh nhé. Em không giả vờ cao thượng khi chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc mới vì sâu tận trong đáy lòng em mong là hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh. Những gì khi yêu em anh chưa làm được hãy làm cho người đến sau anh nhé. 

Đừng nghĩ về em nhiều quá vì bây giờ mình là hai đường thẳng song song rồi. Dù rằng những lúc cô đơn em vẫn nhớ về anh, vẫn khóc, vẫn cười với những gì mà bây giờ em gọi bằng hai tiếng “kỉ niệm”. Đừng suy nghĩ quá nhiều về những việc đã qua. Nói không trách anh là em nói dối nhưng nếu sống mà chỉ hận thù, hờn trách nhau chỉ khiến lòng thêm nặng nề, mệt mỏi thôi, chi bằng mình hãy cố gắng hạn chế chạm vào sẽ tốt hơn anh à.

Tuy mình không còn bên nhau nữa nhưng em vẫn muốn một khoảnh khắc bất chợt nào đó, anh cũng sẽ nhớ tới nụ cười của em. Anh của em ngày xưa giờ đã mãi xa rồi. Em luôn cầu chúc anh sẽ hạnh phúc với cuộc sống hiện tại anh có! Yêu anh!

Mỹ Kiều (Khampha.vn)

Xin em chút dịu dàng

Anh bạn cũ mời họp mặt bạn bè. Bữa tiệc do chính tay vợ anh nấu. Khi bạn bè có mặt thì mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn chờ gia chủ tuyên bố khai mạc.

Mọi người không phải chờ đợi lâu vì nữ chủ nhân đã xuất hiện ngay sau đó với nụ cười trên môi. Trông chị thật tươi tắn, nhẹ nhõm. Anh bạn quàng vai vợ trịnh trọng giới thiệu: “Đây là nội tướng của mình. Nhờ có cô ấy mà cha con mình mới... béo tốt như vầy...”.

Trong suốt bữa tiệc, chị liên tục đứng lên đi lấy thêm cái này, cái kia, vui vẻ trả lời bạn bè. Nhìn vợ chồng gia chủ tung hứng, anh tin rằng họ rất hạnh phúc. Chị vợ của anh bạn dù đảm trách một cương vị quan trọng ở công ty nhưng vẫn chu toàn việc nhà và kiên quyết không thuê người giúp việc với lý do “làm việc nhà như tập thể dục, nó giúp cân bằng cuộc sống”
xin-em

Nhìn cách tổ chức cuộc sống của gia đình bạn, bất giác anh nghĩ đến gia đình mình. Phải chi... phải chi... em cũng giống như vợ bạn. Nghĩa là chỉ cần em nở nụ cười tươi, bớt cằn nhằn, nói chuyện ngọt ngào hơn một tí, bớt “đá thúng đụng nia” khi làm việc nhà hẳn cha con anh sẽ hạnh phúc lắm.

Vợ à, anh biết là em vất vả. Việc nước việc nhà hai vai, muốn chu toàn đâu phải dễ! Mà anh cũng không đòi hỏi em phải chu toàn bởi thời buổi này, việc ấy rất khó. Tuy nhiên, dịu dàng, mềm mỏng, hy sinh, chịu thương chịu khó vốn là thuộc tính của phụ nữ và đấy chính là chất keo kết dính gia đình. Mong em dù có vất vả vì chồng, vì con thì cũng đừng đánh mất nụ cười trên môi, tình yêu thương trong ánh mắt và những chăm sóc dịu dàng của đôi tay.

Điều đó đâu phải là quá khó nếu ta thật sự yêu thương gia đình mình, phải không em?
Theo Hoàng Minh (Người lao động)

Trái đất tròn

Thoạt nhìn cô bé, tôi đã giật mình. Có một sự giống nhau đến lạ kỳ giữa cô bé với ký ức xa xăm. Ngày đó tôi hai mươi, còn em mười bảy. Con đường đến ngôi trường trung học duy nhất trong vùng phải đi ngang nhà tôi.

Mỗi sáng, bên khung cửa sổ, tôi có thói quen chờ đợi một người. Chỉ khi nào người ấy đi ngang, tôi mới có thể yên tâm đạp xe ra chợ để phụ việc trong một tiệm sửa xe.

Tôi chưa bao giờ dám ngỏ lời cùng em bởi mặc cảm thân phận. Một anh thợ sửa xe làm sao có thể với tới con gái yêu của một nhà giáo được cả vùng kính trọng. Tôi chỉ biết giấu kín trong lòng tên tuổi và hình bóng một thời dấu yêu, cái thời mà chỉ cần một cơn mưa chiều bất chợt làm ướt áo người thương cũng khiến mình thao thức...
trai-dat


Năm tháng qua đi, cuộc sống bộn bề khiến đôi khi có cảm giác ký ức đã ngủ yên trong trái tim mình. Thế mà chiều nay, tất cả bỗng dội về như những con sóng tràn bờ khi bất chợt gặp lại hình bóng ấy trong buổi chiều mưa giăng. Linh cảm bùng lên, kỷ niệm ùa về. Tôi ngỡ ngàng đứng chôn chân khi nhận ra những nét thân quen của một vóc hình mà mình từng thầm yêu trộm nhớ. “Mẹ cháu ngày trước cũng ở Mai Thôn, ông bà ngoại làm nghề dạy học...”. Chỉ vậy thôi mà trái tim bỗng bồi hồi... Bỗng quên mất mình đã là chàng trai tóc bạc...

Đúng là trái đất tròn. Giờ mình sắp thành thông gia. Ngày mai tôi sẽ về nơi ấy gặp em. Không biết bây giờ em ra sao... Miệng muốn hỏi mà lòng không dám hỏi. Nhưng dù thế nào đi nữa thì mẹ của cô gái mà con tôi yêu thương hẳn cũng không phải tầm thường. Và cho dù năm tháng có để lại dấu vết trên gương mặt em thì chắc chắn tôi cũng sẽ nhận ra...
Theo Huy Hùng (Người lao động)

Tự làm khổ mình

Lâu ngày gặp lại, thấy Huyền bước xuống từ chiếc xe đời mới sang trọng, các bạn trong lớp tôi ai cũng tấm tắc khen cô bạn “có mắt nhìn xa trông rộng” khi kiên quyết yêu và lấy Tính dù gia đình ra sức ngăn cản. Bây giờ, họ rất giàu và thoạt trông có vẻ rất hạnh phúc. Tôi nói “thoạt trông” bởi trong lời nói, ánh mắt của Huyền vẫn có điều gì đó không vui.

Cho mọi người... sáng mắt

Ngày xưa, Huyền vốn là hoa khôi của trường, biết bao người theo đuổi tán tỉnh nhưng Huyền lại chọn Tính, chàng sinh viên nghèo học cùng khóa. Ngày ngày, người ta thấy Tính đạp chiếc xe cọc cạch đến trường, hết giờ học lại tất tả đi dạy kèm. Huyền kể nhà Tính ở một tỉnh miền Trung rất nghèo lại có đến 10 anh chị em. Rồi chuyện gia đình Huyền phản đối cô yêu Tính cũng được bạn bè bàn tán, thêu dệt. Mọi người còn đồn rằng lần Huyền đưa người yêu về ra mắt, ba cô đã nói như tạt nước vô mặt: “Bác không ưa những kẻ thấy nhà người ta khá giả thì bu vào, càng không gả con cho mấy thằng nghèo rớt mồng tơi”. Tính cúi gầm mặt lí nhí: “Dạ, cháu biết rồi...”.
tu-lam-kho

Không biết có phải vì bị xúc phạm nặng nề như vậy hay không mà Tính quyết chí vươn lên. Vốn cần cù, chịu thương chịu khó, anh đi làm, dành dụm tiền bạc rồi mở công ty riêng. Có của ăn, của để, anh và Huyền tổ chức đám cưới thật linh đình. Sau đám cưới ít lâu gặp lại, tôi hỏi: “Chắc bây giờ ông già đã vui vẻ chấp nhận con rể giỏi giang phải không?”. Huyền cười buồn: “Ba má thì khỏi phải nói rồi, chỉ có chồng mình là vẫn để bụng chuyện hồi trước. Vợ chồng vui vẻ thì thôi chứ có chuyện buồn phiền thì anh ấy lại lôi chuyện cũ ra để nặng nhẹ ba má mình. Tết nhất, giỗ quảy đã chẳng thèm về lại còn nói những câu rất khó nghe. Thú thật, mỗi lần như vậy, mình nản lắm và không biết có thể sống với nhau bao lâu nữa...”.

“Trả thù” mẹ chồng

Còn hoàn cảnh của cô Sáu, bạn của mẹ chồng tôi, cũng thật đáng thương. Thấy con trai tôi ôm cổ hôn bà nội, cô trầm trồ: “Nhìn cảnh gia đình chị thuận hòa, bà cháu quấn quýt mà tôi phát thèm”. Tôi ngạc nhiên: “Sao vậy cô, con thấy gia đình cô cũng đầm ấm lắm. Thằng cháu nội của cô kháu khỉnh quá mà?”. “Mẹ nó không cho nó đến gần bà, cháu ạ” - cô Sáu kể.

Con trai cô Sáu là tài xế xe tải đường dài. Mấy năm trước, anh quen một cô gái ở Bến Tre và giục ba mẹ đi cưới. Rủi sao trước ngày đi coi mắt con dâu tương lai, cô Sáu bị trượt chân té nên không đi được. Mọi người đi về khen cô gái lanh lợi, tháo vát nên cô Sáu cũng đồng ý. Ngày đám hỏi, khi vừa trông thấy con dâu, cô Sáu tá hỏa: Thì ra cô con dâu có đôi gò má rất cao mà theo cô Sáu, những người như vậy sẽ ăn hiếp chồng. Đám hỏi xong, cô lần lữa mãi không chọn ngày đám cưới, sau đó định bỏ luôn. Anh con trai hết năn nỉ lại làm eo khiến cuối cùng cô Sáu phải chấp nhận.

Cô con dâu biết chuyện nên để bụng. Vừa cưới xong, cô nằng nặc đòi ra riêng. Rồi vợ chồng họ sinh được thằng con trai bụ bẫm, con dâu cô Sáu không cho mẹ chồng bế mà lúc nào cũng giữ rịt con bên mình. Riết rồi, khi đã biết đi, thấy bà nội qua, thằng nhỏ chạy trốn. Bao nhiêu quần áo, bánh kẹo của bà nội mua, nàng dâu đều mang đi cho hết. “Nhiều khi tôi cũng muốn nói chuyện với nó để mẹ con giải tỏa nhưng nghĩ lại thấy nó nhỏ mà cư xử thế thì mình cũng chẳng hạ mình làm gì” - cô Sáu nói trong bực tức.

Sao cứ phải là em

Em đã gạt lòng mình mà quên đi anh chàng trai của thế giới ảo - Chàng trai có đôi mắt buồn như nước mùa thu lững lờ trôi, chàng trai khiến trái tim em rung lên những nhịp bồi hồi xao động như thuở yêu ban đầu... Dẫu rằng nó chẳng còn trong trẻo như cái mà người ta gọi là tinh khôi ấy nữa.

Chiều qua đốt sạch những tàn tro của kí ức vỡ vụn, ngồi bóc gỡ, tách bỏ từng yêu thương cho tháng ngày chông chênh cùng hạnh phúc.

Bàn tay em mỏi mệt, con tim em lạc lõng, trống rỗng với nỗi đau tồn tại đang hiện diện.

Em vẫn biết rằng mình làm sao có thể bình yên khi rời xa cái gọi là yêu thương đã trở nên quá quen thuộc.

Một chút hững hờ cũng làm em chạnh lòng trong nỗi khát khao chờ đợi của con tim lỗi nhịp... Một chút vu vơ cũng làm em chênh chao, chao đảo với cái gọi là tin, là yêu...
quen-anh

Khoảng cách ấy có bao xa mà em chẳng thể chạm nổi vào chút nồng nàn của nhớ mong, chút bồi hồi xao xuyến rung động của cái gọi là hạnh phúc khi yêu.

Em hôm qua đâu rồi? Em hôm nay ưu tư trăn trở trong sự hoài nghi cho cái kết thúc ngọt ngào của những yêu thương chắp nối.

Tự hỏi lòng mình anh có thật sự cần đến em như những yêu thương anh trao gửi... Tự hỏi lòng mình có thật sự đã sẵn sàng khi em cứ vội vã đi tìm hạnh phúc nơi cái ảo mộng do em và anh dựng lên khi cả hai còn quá nhiều điều vướng mắc trong lòng.

Chẳng biết rằng rồi liệu mai kia anh có còn yêu em như anh nói nữa không? Hay cũng như mọi người bước ra khỏi thế giới ảo để rồi tan vỡ, đau thương tiếp nối đau thương... cái hạnh phúc ngắn ngủi ấy chẳng đủ lấp đi khoảng trống diệu vợi của nỗi đau để lại.

Dạo này người ta hay chia tay như thế đó anh. Anh có thấy lo sợ khi nghĩ tới điều ấy không? Còn em thì đang cố thu mình lại trong mớ cảm xúc bừa bộn ấy... Em sợ hãi ngay cả trong giấc mơ khi hạnh phúc của em cũng mong manh như thế.

Bao đêm lang thang trên con ngõ vắng, bao đêm lặng thầm giấu nỗi nhớ vào đêm để tìm chút bình yên cho những nhớ thương day dứt đến cồn cào, bao đêm sương rơi ướt đẫm đôi vai để nguội lạnh những nhớ thương trong lòng đang trỗi dậy... Muốn chạy về nơi có anh lắm nhưng mịt mù con đường trước mặt. Muốn bên anh chỉ là trong giây phút thôi nhưng lại sợ lòng tham của mình trỗi dậy. Chiếm hữu anh cho riêng em?! Em không thể...

Nơi xa xôi ấy em biết bàn tay anh cũng chới với, cũng yếu đuối, cũng mong manh... đôi khi muốn ngã tựa vào ai đó.

Cứ hướng về nhau... Cứ nhìn về nhau để dối lòng...

Tại sao lại cứ phải như thế hả anh? Em cũng có trái tim mong manh như bao người con gái, cũng có trái tim biết rung động, biết chua xót cho cái gọi là tổn thương.

Chờ đợi sẽ hạnh phúc... Em đã chờ, đã đợi...

Sau bao yêu thương thăng trầm đã qua sao em vẫn chưa có anh? Sao bao nỗi xót xa nhớ thương đau đáu trong lòng mà sao… hạnh phúc ấy vẫn mong manh?
dutheviet@yahoo.com.vn (Khampha.vn)

Liệu anh có là người chồng tốt

Tôi năm nay 24 tuổi còn anh 27, cả hai khắc tuổi nhưng tôi cảm thấy anh tốt và quan tâm đến tôi nên tôi cũng mở lòng với anh. Anh là người đàn ông  kỹ tính, đảm đang và lanh lợi trong công việc bù lại những ưu điểm đó chính là sự không tâm lí trong anh, đôi khi anh không biết tôi muốn gì và cần gì vì có lẽ anh chỉ nghĩ đơn giản tình yêu là sự quan tâm của anh đối với tôi là đủ, nhưng anh không biết được xung quanh còn nhiều yếu tố để có thể tạo nên tình yêu bền vững. Điều tôi cần chính là sự tâm lý ở anh nhưng nhiều khi tôi cần tôi nói khéo để anh có thể hiểu được nhưng anh lại không hiểu ý tôi, đâu phải cái gì mình cũng nói toạc ra, chỉ cần anh để ý một chút là anh có thể hiểu được tôi, hiểu được con người tôi, nhưng anh không làm được.

Đôi khi tôi thấy hụt hẫng và thất vọng đến nỗi không muốn tiếp tục nữa nhưng tôi nghĩ anh vẫn thương mình, quan tâm mình, chỉ vì anh không tâm lý mà chia tay thì không đáng, vì anh không làm gì có lỗi với tôi cả. Nhiều khi tôi nghĩ thoáng hơn liệu có ai tốt hơn anh không, cho nên tôi cũng tiếp tục mối tình này. Mọi người thường nói tình yêu đầu bao giờ cũng đẹp và ngọt ngào, nhưng với tôi nó không đẹp gì cả, nói chuyện chỉ thấy toàn điểm bất đồng…
chong-tot

Khi đi chơi với bạn bè, tham gia các trò chơi, anh quá kỹ tính nên không nhiệt tình, tôi cũng cảm thấy không vui khi tham gia các trò chơi. Nhóm này là nhóm bạn của chị gái tôi, sau khi về nhà không chỉ riêng tôi cảm thấy anh không nhiệt tình mà mọi người đều thấy điều đó. Tôi cảm thấy buồn và suy nghĩ nhiều về mối tình này, liệu với bản chất thế anh có thay đổi được gì không? Đàn ông mà bóng loáng và nói nhiều quá liệu có tốt không? Chị tôi không hài lòng về điều này và chị thấy không được. Tôi cũng biết chuyện tình cảm là do chính bản thân tôi quyết định nhưng tôi cũng là một người chịu tác động từ phía gia đình nhiều, nhất là chị tôi, chắc chắn chị cũng muốn tốt cho tôi nên chị nói thế. Chị là người đứng ngoài cuộc nên sẽ thấy rõ hơn, và tôi cũng không muốn sau này có xảy ra chuyện gì thì chị lại mặc kệ tôi vì chị khuyên mà tôi không nghe.

Từ khi quen anh tôi cũng suy nghĩ nhiều, tôi cũng không biết liệu có thể đến được với nhau không. Tôi cảm thấy những điều tôi nói anh không cảm nhận được và không tinh ý cũng như hiểu ý tôi. Tôi thấy nhiều cặp mới yêu đều rất vui vẻ nhưng có lẽ tôi không may mắn như bao người khác. Liệu anh có phải là người chồng tương lai tốt của tôi không, anh có hợp với tôi không? Bây giờ tôi không biết phải như thế nào, tôi cũng không biết phải đi hướng nào nữa... tôi cảm thấy buồn quá!
thiensu512@gmail.com (Khampha.vn)

Khổ sở vì con chiều vợ ra mặt

Anh Tú lấy vợ đã được 6 năm. Hai anh chị đã có 2 bé trai kháu khỉnh, đáng yêu. Thế nhưng trong gia đình anh việc mẹ chồng có xung đột với con dâu xảy ra như cơm bữa chỉ vì anh không phải là người khéo “cầm cân nảy mực”.

Lúc anh chị mới lấy nhau, sợ chị ngại, trong bữa cơm có mặt bố mẹ chồng, anh vẫn thường chọn những miếng ngon gắp cho chị. Thế nhưng việc này ngay lập tức đã lọt vào tầm ngắm mẹ anh và nó chỉ chấm dứt khi mẹ anh nói bóng gió với con dâu: “Là dâu là con trong nhà không việc gì phải khách sáo, ăn uống phải tự nhiên”. Sau lần đó, anh đã phải rút kinh nghiệm và chú ý hơn trong mỗi bữa cơm.

Tuy nhiên anh lại không phải là một người đàn ông khéo léo trong cách cư xử giữa mẹ chồng và nàng dâu. Anh thường xuyên bênh chị ra mặt. Khi chị dạy con bằng những lời lẽ gắt gỏng, bị mẹ chồng góp ý thì anh lại nói đỡ cho chị và tỏ rõ thái độ khó chịu. Hay như lần chị bị sốt nhẹ, anh xin nghỉ việc cả ngày để chăm sóc vợ. Mẹ anh bị ốm cũng chưa lần nào anh săn sóc, thậm chí xin nghỉ việc để ở bên mẹ như thế. Bà chỉ còn biết ngậm ngùi khi nghĩ đến cảnh con trai yêu chiều vợ quá đà như vậy.

Cũng có lần hai vợ chồng anh xảy ra cãi vã, chị chửi anh là "con người ngu dốt", "loại đàn ông hèn mọn" ngay trước mặt mẹ chồng. Anh không nói câu gì, chỉ lầm bầm trong miệng nhưng rồi sau đó lại cười trừ để chị lên mặt lấn át. Mẹ anh can thiệp thì bị anh mắng té tát vì cho rằng: "Đó là chuyện riêng của hai vợ chồng, không liên quan tới mẹ". Mẹ anh chỉ còn biết nói với câu trước khi quay đi: “dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”.
chieu-vo

Nhà trồng được một cây hồng xiêm, trái rất ngọt. Anh thường xuyên hái mang giấm cho chín để gọt cho chị ăn. Nhiều lần mẹ anh nhìn thấy, chạnh lòng, thậm chí còn tỏ ra khó chịu bởi cậu con trai nuôi ăn học bao năm khôn lớn giờ lại đi phục vụ vợ chứ cũng chẳng bận tâm gì đến mẹ.

Trước đây khi chưa lấy vợ, anh cũng khá quan tâm đến mẹ. Mỗi tháng anh biếu mẹ dăm trăm ăn quà. Anh nhờ mấy cô bạn đồng nghiệp chọn giúp mẹ đôi dép, bộ quần áo… Nhưng từ ngày có chị, tình yêu ấy đã dành cho chị hoàn toàn. Anh không quan tâm nhiều đến cảm xúc của mẹ, không còn mỗi tháng dăm đồng quà biếu, không còn những món quà nhỏ gửi tặng mẹ. Chỉ thi thoảng con dâu có đi sắm quần áo thì chị nhớ tới mẹ và mua tặng.

Có những lúc mẹ anh phiền lòng nghĩ: "Con dù có lớn vẫn là cậu con trai bé bỏng của mẹ, và đi đến hết cuộc đời này, mẹ vẫn luôn dõi theo con".  Giá như anh quan tâm tới mẹ hơn, nhắc nhở vợ phải có những cư xử đúng cách và đặc biệt là đừng bao giờ quan tâm tới vợ thái quá trước mặt mẹ đẻ của mình thì chắc hẳn anh đã là một người đàn ông biết cách giữ gìn, bảo vệ tổ ấm của mình. Bởi vì dù sao, những người mẹ che chở, nâng đỡ, chăm sóc con cái đến khi trưởng thành, khôn lớn cũng chỉ mong con mình sống vui vẻ, biết nghĩ đến mẹ chỉ cần bằng một phần rất nhỏ công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ suốt cả một đời người.
Lệ Thu (Khampha.vn)

Đứa con ngoài giá thú

Mẹ là con gái duy nhất của bà ngoại. Bà có 4 người con và mẹ là người thứ ba trong gia đình. Tôi năm nay 14 tuổi, đang học lớp 6 tại một ngôi trường ở quê. Nơi đây không quá nghèo nhưng tôi vẫn cảm thấy mình quá thiệt thòi khi phải học tập ở nơi này.

Lúc nhỏ, tôi không biết gì nhưng khi lớn lên, tôi dần hiểu được mọi chuyện trong gia đình mình. Tôi được mọi người kể lại rằng, ông bà tôi đã chia tay nhau từ thuở còn rất trẻ, khi bà vừa mới sinh xong 4 người con thì ông bỏ về miền xuôi sinh sống. Sự ra đi của ông đã khiến gia đình tôi gặp quá nhiều vất vả... và có lẽ, sự vất vả đó, ở thế hệ tôi không thể cảm nhận được hết qua lời mẹ kể.

Mẹ tôi kể lại rằng, một mình bà phải nuôi 4 người con, các bác và mẹ tôi đều không được đi học mà ngày ngày phải đi làm đồi kiếm sống. Tôi cảm thấy khâm phục về đại gia đình của mình, vì trải qua biết bao sóng gió, gia đình chúng tôi vẫn yên ấm, hạnh phúc, các bác của tôi cũng đã có cuộc sống sung túc bên gia đình nhỏ của mình.

Nhưng chỉ có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy rất buồn, đó là tôi không có bố. Hay nói đúng hơn là tôi không được bố chính thức công nhận. Tôi cảm thấy rất buồn và không muốn nhắc đến điều này... nhưng nỗi buồn của tôi cũng không thể bằng một phần nhỏ nỗi đau mẹ phải gánh chịu để sinh ra tôi. Nỗi đau của mẹ là cả thể xác lẫn tinh thần mà chỉ khi lớn lên, tôi mới cảm nhận rõ nỗi đau ấy!

Tôi nhớ rằng, từ khi tôi bắt đầu nhận biết được cuộc sống, cứ có đứa trẻ nào nhìn thấy mẹ tôi, chúng lại khóc thé lên và không dám lại gần. Đó là điều khiến tôi lớn lên bao nhiêu thì trái tim tôi lại đau đớn bấy nhiêu. Cho đến bây giờ thì tôi đã biết rằng, trái tim mình đang chai lỳ với những nỗi đau tinh thần đó.
chuyen-gia-dinh


Dù tôi rất buồn lòng khi thấy mọi người đối xử với mẹ như vậy nhưng mẹ tôi vẫn luôn cười và tự hào về tôi lắm bởi, tôi luôn dẫn đầu khối về thành tích học tập. Mẹ không tiếc bất cứ thứ gì khi quyết định đầu tư vào học tập cho tôi, mẹ luôn nói rằng: "Chỉ cần con học giỏi và thương mẹ là mẹ hạnh phúc lắm rồi". Mỗi lần trò chuyện với hàng xóm láng giềng về tôi, ánh mắt mẹ lại ánh lên niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào. Tôi cảm thấy rất vui vì điều đó... nhưng đôi lúc lại nghĩ rằng, nếu tôi được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, hạnh phúc thì có lẽ tôi sẽ vui hơn nhiều.

Có một gia đình là ước mơ tận sâu trong trái tim tôi - điều mà từ bé đến giờ, tôi chưa dám nói cho ai nghe, kể cả mẹ và bà ngoại - hai người thân nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng thật không may khi tôi vừa 13 tuổi thì bà ngoại tôi lại qua đời. Tôi đã khóc ngất đi khi bà đã không còn trên cuộc đời này với mẹ con tôi nữa.

Bà ngoại và mẹ là hai người phụ nữ tôi yêu thương, ngưỡng mộ nhất. Mẹ thường nói: "Một tay bà nuôi con khôn lớn" vì khoảng thời gian sinh ra tôi, mẹ đang bị khủng hoảng tinh thần bởi nỗi đau cha tôi để lại. Giờ đây, khi tôi lớn lên một chút, có thể chia sẻ, giúp đỡ bà phần nào thì bà lại không còn trên cuộc đời này nữa.

Hằng đêm tôi vẫn nhớ và mơ thấy bà còn sống như ngày nào. Tôi thương bà vì cả cuộc đời, bà đã dành hết tất cả những gì đẹp đẽ nhất, giá trị nhất cho con cháu. Vậy mà tôi lại chưa thể báo đáp cho bà được bất cứ điều gì thì bà đã ra đi.

Tôi cảm thấy rất buồn khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình: một đứa con ngoài giá thú, không còn người bà tốt nhất trên đời... cũng may, tôi vẫn còn mẹ, người phụ nữ đã yêu thương, chăm sóc tôi hơn bất cứ báu vật nào trên đời này!
Tình Phạm (Khampha.vn)

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Nhớ tình cũ

Nhớ tình cũ

Anh nhớ em, nhớ những buổi chiều
Gió lạnh đìu hiu anh với em
Làn gió nhẹ làm tóc em bay
Anh với em cầm tay nhau hát
Khúc nhạc tình si, ôi khúc nhạc

Lòng rộn ràng theo nhịp tình ca
Anh bâng khuân mơ màng theo gió
Từng cơn nhẹ lướt thướt tình xa
Anh say em như tỉnh như mơ
Tim rung động luân chuyển theo đó.

Chiều hôm ấy làm anh nhớ mãi
Nhớ nụ cười nhớ tiếng em ca
Nhớ chiều mưa hạt rơi lanh ngắt
Tay trong tay thắt chặt tình ta
Mưa vẫn rơi, nhưng lòng không lạnh

Trái tim em thắp lên ngọn lửa
Truyền cho anh hơi ấm tình yêu
Buổi chiều nay trong lòng cô quạnh
Trời cứ mưa và gió cứ lay
Chiều thứ bảy màu hồng phôi phai.

Chôn vùi anh chiều dài nỗi nhớ
Công viên buồn cỏ xanh lá úa
Đưa buổi chiều vào cõi mộng xưa
Những kỷ niệm chỉ là dĩ vãng
Cho anh yêu chớ đừng quên lãng
Những tháng ngày và nỗi chờ mong.

Minh Phượng
nho-tinh-cu

Khi em nghĩ về anh

Khi em nghĩ về anh

Khi em nghĩ về anh
Mọi thứ như ngừng lại
Mây ngừng bay mê mải
Hoa ngừng nở ngát hương

Mưa nắng cứ thất thường
Nhớ anh thì sao biết?
Giữa dòng người mải miết
Em vẫn cứ mênh mang

Cuộc đời lắm trái ngang
Tình yêu lại muôn vẻ
Em vẫn luôn là kẻ
Vẽ ranh giới đôi ta

Nhung nhớ dù thiết tha
Cũng không sao nói được
Trái tim em nhu nhược
Mà rất đỗi cứng đầu

Em ngồi hứng buồn rầu
Đong từng giọt  kí ức
Hương tình đang rạo rực
Mà em bướng bỉnh hoài!

Em cứ thích mệt nhoài
Trong ghen tuông giận dỗi
Khi thấy mình có lỗi
Lại chẳng dám hé môi

Tình anh liệu có vơi
Khi tình em dang dở?
Khi lòng em trăn trở
Về tương lai mong manh

Khi em nghĩ về anh
Xung quanh là biển rộng
Con sóng – em – lồng lộng
Ôm mãi chiếc thuyền – anh.

Khi em nghĩ về anh
Tình yêu là ngọn lửa
Đốt cháy em- ngang ngạnh
Xây tình ta trong xanh.
khi-em

Em là người tình thứ mấy

Mùa đông lạnh với những cơn gió buốt, cái lạnh như cắt da thịt khiến trái tim đang bị tổn thương càng thêm đau đớn. Chính em, đang đau đớn vì mình đã lẻ loi, vì người em tin yêu đã thuộc về kẻ khác. Cảm giác ức nghẹn nơi cuống họng và bất lực vì sự chua ngoa của người đàn bà khác (không phải em), bất lực trước lòng tham của anh. Sự lưỡng lự trong anh khiến em đau đớn ra đi. Chia tay anh để lòng tự trọng của em còn nguyên vẹn. Một đứa con gái như em chưa bao giờ thất bại trong học hành thi cử, chưa bao giờ sống sai cái gọi là đạo lý... thế nên tình yêu với em thật thiêng liêng, tình yêu đó tuyêt đối thủy chung luôn hướng về anh và hi sinh tất cả. Chỉ vì anh – người em tin và yêu.

Nhưng niềm tin đã vụn vỡ khi em thấy sự thật mà bao người thấy. Em đã không nghe vì lòng em quá đỗi tin và thương yêu anh. Vậy mà ngày em hớn hở lên thăm anh, trên tay mang chiếc bánh chưng để bày cúng. Tết đến rồi em muốn anh thật bất ngờ vì đó là thành quả của em - chiếc bánh chưng chính tay em gói gém. Hạnh phúc ở đâu khi ngôi nhà mà chúng ta bao lần nói về tổ ấm mà anh và người tình thứ hai chung đụng.
em-la-nguoi-tinh


Em là người tình thứ mấy? Sự thật này sao em chấp nhận được. Đã từng lên kế hoạch cho một đám cưới, đã từng tha thứ khi anh và người cũ vẫn còn liên lạc... nào ngờ tất cả là dối trá từ anh. Cho dù anh đã giải thích ngàn lần, tình yêu anh dành cho em là duy nhất. Vì vẫn còn liên lạc công việc nên anh không thế cắt đứt. Em đã tin điều đó cả ngàn lần cho đến khi trái tim em như khô cứng. Em không còn là chính em. Sự vô tư, nhí nhảnh nay đâu rồi, em yêu trong nước mắt và ghen tuông. Đó là hi sinh cuối cùng cho anh. Quá đủ rồi. Tình yêu  em cho đi vô điều kiện và nhận lại những dối trá đớn đau. Một thời gian dài chịu đựng với em là quá sức. Em đã quá bất hiếu với mẹ cha khi chỉ sống vì anh.

Đau đớn! Em vô cùng đau đớn khi xa nhau, những nỗi nhớ về anh trong từng lời hát, từng con đường, kỷ niệm hiện về khiến em muốn tha thứ và về bên anh thêm lần nữa. Phút cứng rắn khi anh tìm kiếm, khi anh hát trong phone “Người yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ…”, anh khóc trong nước mắt vì em vì nỗi nhớ xa em, hay vì từ nay anh mất em vĩnh viễn. Không như ngàn lần trước đúng không anh? Em không quay về và thứ tha nữa. Anh như điên dại khi tìm được nơi ở mới của em, chỉ cầu xin gặp mặt lần cuối. Em trốn tránh vì sợ trái tim mình mềm yếu, em lạnh lùng để tan nát tim anh, để anh bỏ cuộc. Và ngày đó cũng đến, anh không tìm gặp mà nhắn tin anh lấy người phụ nữ khác để quên em, để ngăn nỗi nhớ về em và anh quá mệt mỏi với cuộc sống.  Hơn ai hết em hiểu tâm trạng đó, hiểu được cách tìm quên khi yêu một người khác. Và em cũng làm vậy, để không còn thời gian cho anh, không còn phút giây nào khổ sở vì nhớ anh.

Hãy bình yên với cuộc song mới không em, và em chắc chắn sẽ hạnh phúc. Em đã mạnh mẽ gấp ngàn lần. Giờ đây không nỗi đau nào em gục ngã cả vì với anh đó là nỗi đau quá lớn.

Vĩnh biệt anh, chồng yêu!

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Khoảnh khắc êm đềm

Khoảng lặng

Xin hãy để mẹ ngồi chốn ấy
Bên cầu ao cây khế những trưa hè
Xin hãy để hiên nhà lưu bóng mẹ
Con tìm về trong mỗi bước đi

Là bóng gầy trên vách những đêm khuya
Ru con ngủ những đêm nồng oi bức
Đôi tay mẹ nhịp nhàng đưa chiếc quạt
Cho con vào nhưng giấc mơ êm

Con thấy bên kia là thiên lý bên thềm
Là chùm khế bên ao con chờ mẹ hái
Là hương ổi trái mùa thơm đến vậy
Là mùa hồng mẹ giã cốm nếp xanh

Là cả cầu tre lắt lẻo ghập ghềnh
Quang gánh nặng trên đôi vai kĩu kịt
Những củ sắn vẫn đượm mùi khói bếp
Là cá rô đồng, rau cải nấu canh.

Là quả cà, rau má, nải chuối xanh
Là bữa ốc mẹ mò những ngày đông buốt
Là bồng bồng khoai bàn tay mẹ tước
Vẫn ngứa hoài đến tận hôm nay…

Là những chiều con chờ bóng mẹ gầy
Đổ dài nơi rặng tre đầu ngõ
Là bánh rán mỗi buổi chiều tan chợ
Ấm lòng bao nỗi trẻ thơ

Có lẽ lâu quê ngoại mẹ chưa về
Lá tre rụng mấy mùa, đò cắm sào lặng lẽ
Là ánh mắt của bà dưng dưng lệ
Nó vất vả một đời lặn lội đường xa..

Lo con thơ, ông bà nội tuổi già
Là bố ốm mẹ một mình gắng chở
Là cuộc sống trượt dài trong đói khổ
Sóng đời xô chân mẹ từng cơn.

Vẫn dang tay che trở lấy đàn con
Lén lau mắt thương những ngày đói lạnh
Chân đất, nón mê lo nồi cháo loãng
Vỗ về yên cái đói những ngày mưa

Và có những khi con đất khách trở về
Xa chốn thị thành về tường rêu mái cũ
Về với mẹ từng mũi kim sợi chỉ
Vá đời mình mong kín lại đời sau...

Những phút yên bình đáng quý biết bao
Cả đời mẹ kín những trang khó nhọc
Chỉ dấu chấm xuống dòng sang trang khác
Là khoảnh khắc trầm là một chút bình yên

Con chụp bao khoảnh khắc êm đềm
Nhưng với mẹ góc đời nào cũng dậy
Con chỉ bắt cái hữu hình giữa đời vẫn thấy
Nhưng cái vô hình về mẹ - là tâm

Chẳng thể xóa đi những khát vọng âm thầm
Chẳng thể hiểu những nỗi buồn sâu lắng
Chẳng thể thấy những điều thầm lặng
Xin ghi lại trong lòng đời mẹ vì con…

Mẹ là quê hương là kí ức tâm hồn
Là chốn tìm về mỗi khi con vấp ngã
Xin đừng để nỗi buồn trong mắt mẹ
Nghẹn lòng... mỗi bước... xa quê...

Đào Công Bộ
khoanh-khac

Những lời em muốn nói

Những lời em muốn nói

Bao ngày qua em thầm suy nghĩ
Cơ may nào cho em gặp lại anh
Mối tình đầu em đã để vụt mất
Giờ đớn đau nhận ra mất anh rồi!

Thời sinh viên em ngây ngô khờ khạo
Chưa biết rung động trước cái nhìn của anh
Em tự xây bức tường khoảng cách
Ngăn anh không thể gần em hơn.

Rồi từng ngày anh quan tâm, chăm sóc
Em nhận ra mình đã yêu anh
Nhưng anh ơi! Tình yêu và ý chí,
Giữa đôi bờ em lưỡng lự băn khoăn.

Em quyết tâm học cho kỳ được
Bỏ anh bơ vơ bên cạnh em
Trong thầm lặng anh vẫn cố gắng
Cho em cảm giác được yêu thương

Đáp lại tấm chân tình anh gửi
Em rụt rè, không quả quyết yêu anh
Vờ như em đã có người thầm nhớ
Em vô tình làm tổn thương anh

Anh tôn trọng điều em đã lựa chọn
Bước ra đi mà đôi mắt buồn
Em trông theo mà tim thắt lại
Tình duyên mình đã cắt ngang chừng

Dù vất vả với bộn bề công việc
Nhưng không phút giây nào em ngừng nhớ anh
Em tự trách cái tôi quá lớn
Không níu giữ những gì thương yêu

Trong đêm lạnh hay ngày mưa gió bão
Em ao ước được nhìn thấy anh
Người đã cho em biết tình yêu đích thực
Không ồn ào mà sâu lắng trong tim

 Trên con đường thu ngày xưa anh và em cùng bước
Bỏ qua sự hối hả của cuộc sống mưu sinh
Em chọn cho mình ghế đá quen thuộc
Như muốn giữ lại ký ức ngày xa xưa.

Em vẫn một mình đi, về trên lối cũ
Người có đôi còn em lẻ bước đi
Có lẽ duyên phận đôi ta chỉ đến vậy
Anh bước đi em mãi trông theo.

Ngồi một mình trông về nơi xa vắng
Nơi có anh -  người em đã chối từ
Cầu chúc anh hạnh phúc bên người mới
Người yêu anh hơn em đã yêu anh

Nếu có cơ hội dù nhỏ bé
Em vẫn mong được gặp anh một lần
Để nói ra điều em thực sự muốn
Anh chính là mối tình đầu của em

Em yêu anh hơn những gì em nói
Nhớ mong anh dù lúc vui,  buồn
Là người em muốn gửi tâm sự
Trao niềm tin suốt cuộc đời này!
em-yeu-anh

Nỗi nhớ riêng mình

Nỗi nhớ riêng mình
(Nguyễn Văn Lộc)

Nỗi buồn ta thăm thẳm tựa đêm đen
Dài nỗi nhớ và sâu dòng nước mắt
Tay ta với ánh sao, không nắm chặt
Ôi, Ngân Hà, Ô Thước có còn không?

Ta chờ ư?
Thuyền lần nữa sang sông?
Vẫn mong nhớ, dẫu biết là vô vọng
Chiều vẫn êm đềm, lòng ta sao có sóng?
Vỗ ngập bến bờ…
Xô vỡ cuộc tình tan…

Nỗi buồn ta
Cao tít đại ngàn
Níu cơn gió gửi niềm tin xa hút
Bà Nguyệt, Ông Tơ kết tình ta hẫng hụt
Cho nỗi buồn cứ gặm nhấm ngày đêm?

Đợi chờ ư?
Người đã phủ bức rèm?
Ngăn cách tình ta, đẩy ta vào ngõ cụt.

Ta vẫn hẹn đời mình trong xa hút,
Vẫn đợi chờ dẫu thuyền đã sang sông.
noi nho

Nhớ thương

Nhớ thương

Em đi về bên ấy
Trời đầy gió đầy mây
Anh đi về bên này
Đường đầy hoa đầy nắng
Một dòng sông xanh thẳm
Chảy mãi giữa đôi bờ

Nghe xa xa tiếng sấm động cơn mưa
Anh lo em đường trơn lạnh ướt
Thương bước chân em tảo tần mải miết
Như con cò lặn lội thâu đêm

Anh ước gì được đến bên em
Chẳng có dòng sông nào ngăn cách
Để cầm tay em dịu dàng tha thiết
Nói một lời yêu thương

Anh không vượt qua được dòng sông
Cũng không thể vượt qua nỗi nhớ
Ngày dài quá và đêm rộng quá
Biết bao giờ anh hết chơi vơi

Sông cứ chảy ra biển khơi
Em cứ chảy theo dòng đời vô tận
Anh cứ giữ một tình yêu thầm lặng
Mang nhớ thương khỏa lấp đôi bờ
Và mang em vào trong cả giấc mơ
nho-thuong

Ngày anh đến

Ngày anh đến

Em nằm mơ một ngày trời thôi nắng
Sóng thì thào lời của biển bao la
Ngọn gió nào trở về từ phía xa
Nghe trong gió vị nồng nàn của biển

Là một ngày tâm hồn em xao xuyến
Con tim đập vội những nhịp đắm say
Em tìm lại anh trong hơi ấm bàn tay
Trong ánh mắt có màu hoàng hôn tím

Là anh sau tháng ngày em mỏi kiếm
Trong triệu con người xa lạ không tên
Có bao giờ anh biết đêm từng đêm
Cõi lòng em chơi vơi trong nỗi nhớ

Những ngày không anh dài hơn vạn thuở
Cô đơn về trong giấc ngủ riêng em
Buồn tủi. Hân hoan. Mạnh mẽ. Yếu mềm
Sao anh hiểu thế nào là trống vắng

Anh có từng qua con đường đầy nắng
Trưa hè khẽ gọi một nửa xa xôi
Có từng ngoái nhìn chiếc bóng đơn côi
Lặng lẽ đi về mỏi mòn năm tháng

Ngày anh đến chắc bầu trời thôi nắng
Dẫu là mơ em vẫn thấy anh cười
Nghe trong gió tha thiết những lời
Lau khô mắt em hoàng hôn ấm áp…
ngay-anh-den

Gửi vợ

Gửi vợ

Anh viết cho em dòng thơ tâm sự
Vì anh là người hạnh phúc nhất đời
Anh ước gì được làm tàu bay nhỏ
Chở em bay đi khắp thế gian này…

Anh gặp em giữa mùa đông buốt giá
Nhìn em cười với ánh mắt hồn nhiên
Anh cảm nhận được điều gì hạnh phúc
Làm loạn nhịp trái tim hồng trong anh

Rồi một ngày nhận tin em gửi đến
Anh mở đọc mà cứ nghĩ là mơ
Anh đã hiểu qua đôi dòng tâm sự
Hình bóng anh có trong đôi mắt em

Rồi một chiều giữa mùa đông tuyết trắng
Đi bên em mà lòng không giá lạnh
Tâm hồn em làm tim anh ấm áp
Mặc mưa phùn giăng lối ngập đường đi

Đến bây giờ anh chắc em còn nhớ
Giây phút môi anh chạm môi em
Em gục đầu vào vai anh e thẹn
Nụ hôn đầu đẹp lắm phải không em?

Anh biết rằng đó là ngày định mệnh
Đã kết đôi tâm hồn hai chúng ta
Anh vui mừng vì tình yêu tìm được
Cảm ơn trời đã cho anh gặp em

Ngày cưới em đó là ngày hạnh phúc
Thoả mong ước bao nhiêu ngày chờ đợi
Anh biết rằng từ đây em sẽ mãi
Là vợ yêu ở trong trái tim anh

Em trao anh cả tình yêu tuổi trẻ
Cả cuộc đời bé nhỏ dành cho anh
Vì tình yêu em dành cho anh cả
Làm chồng em hạnh phúc quá em ơi

Hãy hứa rằng mãi yêu anh em nhé
Anh cũng hứa làm người chồng chung thuỷ
Để gia đình mãi luôn luôn bền chặt
Để em yêu anh yêu mãi muôn đời.
gui-vo

Người đàn ông đeo nhẫn

Người đàn ông đeo nhẫn

Nơi ấy mùa này nóng lắm phải không anh?
Cái nắng tháng năm vàng hoe cháy tóc
Em thương lắm cái trở mình nặng nhọc
Giấc ngủ vùi lăn lóc có tròn đâu…

Biển xa bờ nên sóng biển bạc màu
Em xa anh nên cồn cào… tim nhớ
Nghĩ về anh em nhói từng nhịp thở
Hạnh phúc ngọt ngào anh chắc…có tên em!

Gánh ưu phiền em tự chất nặng thêm
Chòng chành quá một miền kí ức
Trái tim non mềm tưởng vẹn nguyên trong ngực
Nào ngờ đâu…hằn xước tự bao giờ…!

Dẫu em biết rằng là thực chẳng phải mơ
Vẫn ngơ ngẩn trước đường tình ngược lối
Anh như nắng như mây cao xa vời vợi
Ngỡ gần thôi mà tít tận chân trời…

Đêm hạ nồng em tự rót đơn côi
Ngủ ngoan nhé! Người đàn ông đeo nhẫn
Đường tình không anh – em biết là số phận
Vẫn chấp nhận dại khờ nghiêng nỗi nhớ về... anh!
dan-ong-deo-nhan

Em chẳng hối tiếc đâu

em-chang-hoi-tiec
Em chẳng hối tiếc đâu

Khi một mình đối diện với nỗi cô đơn sầu muộn
Em nhớ anh và quên rằng ta từng đã chia tay
Cuộc đời suy cho cùng ra đúng chỉ là một vòng xoay
Chậm chạp quay cuồng rồi cuối cùng cũng về chung một đích

Thế thì tiếc gì đâu vài vòng luân hồi quả kiếp
Vạn năm dài em cũng xin đợi để yêu anh
Chỉ xin tình yêu kia đừng như quỳnh hoa nở về đêm quá đỗi mong manh
Không đẹp được đến ban mai cho người đời chiêm ngưỡng.

Hạnh phúc đơn giản chỉ là yêu, hiểu và hướng về nhau
Sao ta phải mải miết đi tìm bao điều vô nghĩa khác
Nếu có tình yêu dẫu mỗi chúng ta có là hạt cát trên sa mạc
Cũng sẽ hơn ngàn vì sao lẻ loi trên dải thiên hà.

Tình yêu không có nghĩa là ta luôn phải ở cạnh nhau
Vai kề vai, tay trong tay đến từng giây từng phút
Chỉ mong trong mỗi giấc mơ của anh, em luôn có mặt
Ý nghĩ đầu tiên khi anh thức giấc …cũng là em.

Xin đừng yêu em như một thói quen
Như vật dụng, như người thân, như những gì trong tầm tay với
Hãy yêu em khi cảm xúc khát khao, nhớ mong bùng cháy
Khi nỗi sợ mất nhau làm quặn thắt tim mình.

Tất cả  những gì em có và cần chỉ là một chữ tình
Không duyên phận, không kề cận, không công khai, không cần ai minh chứng
Em đánh đổi cả thế gian, cả vạn năm của kiếp này, kiếp trước
Để có thêm những ngày hạnh phúc ở bên anh.

Và anh ơi, có tình yêu rồi, em chẳng hối tiếc đâu!

Tìm sự "mới mẻ" bên tình mới

Anh – một chàng trai lịch lãm, ga lăng nhưng không kém phần hóm hỉnh, tôi quen anh trong một lần vào chơi nhà cô bạn thân. Lúc đó, tôi đang học lớp 12. Tôi yêu anh bằng cả sự ngưỡng mộ, tình yêu chân thành bởi anh một chàng sinh viên Kinh tế năm thứ hai điển trai, giỏi giang.

Tôi quyết tâm bằng được và thi đỗ vào trường đại học Kinh tế Quốc dân - ngôi trường anh đang theo học để được gần anh hơn. Ngày tôi vào đại học, anh đã sát cánh bên cạnh giúp tôi vượt qua rất nhiều rào cản, bỡ ngỡ khi lần đầu tiên xa gia đình. Anh không quên những ngày mưa gió chở tôi tới trường, không quên những buổi chiều cuối tuần đưa tôi đi chơi, không quên những bó hồng rực rỡ vào ngày lễ tình yêu, ngày phụ nữ hay ngày sinh nhật của tôi.

Tình yêu của chúng tôi gắn bó và đẹp đẽ như trong cổ tích, chỉ chờ ngày tôi ra trường anh sẽ làm đám cưới với tôi. Anh đi làm được 2 năm cũng là lúc tôi chuẩn bị ra trường. Anh vẫn đều đặn nhắn tin cho tôi, đưa tôi đi chơi vào cuối tuần và không quên những bó hoa ngày lễ.

Tuy nhiên công việc của anh càng ngày càng bận rộn, tôi cũng mải mê kiếm một công việc cho mình. Chúng tôi ít nhắn tin hơn, chỉ gặp nhau ngày cuối tuần. Tôi đả động việc cưới xin để chăm sóc anh tốt hơn nhưng lần nào anh cũng lần khất "còn trẻ phải phấn đấu", "chuyện đó để thêm một, hai năm nữa cho em thực sự chín chắn". Tôi nghe lời anh nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy bất an vô cùng.
chuyen-tinh-yeu

Những tin nhắn thưa thớt dần, anh thậm chí quên cả những bó hoa ngày lễ. Còn những ngày cuối tuần anh đi gặp gỡ bạn bè, cà phê, nhậu nhẹt. Dù chưa là vợ anh nhưng tôi đã phải dần quen với điều này. Tôi hiểu rằng có cáu giận cũng chỉ làm anh thêm chán nản và nhanh chóng làm tan cuộc tình tôi đã níu giữ nó  6, 7 năm nay.

Sau bao sự thúc ép từ phía gia đình, cuối cùng chúng tôi đã có một đám cưới. Những tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sẽ giúp anh thêm yêu thương tôi, bớt nhậu nhẹt, gặp gỡ bạn bè nhưng có lẽ tôi đã sai. Anh hiếm khi về sớm. Tối nào anh cũng bỏ mặc tôi tới 9h tối mới về tới nhà. Anh mệt mỏi, hay cáu giận khiến tôi vô cùng ức chế. Tôi cứ sống trong sự giam cầm của cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc cho đến một , cô bạn thân của tôi nhìn thấy anh bước ra từ ô tô cùng với một cô gái trẻ đẹp, xinh xắn. Tôi thực sự không tin vào điều này, không tin anh có bồ sớm như vậy! Tôi bình tĩnh, suy xét, móc nối những ngày anh trở về nhà muộn, anh cáu bẳn với tôi, thậm chí còn quên cả ngày sinh nhật tôi! Phải chăng anh đã đi với cô gái ấy ngay trong ngày sinh nhật tôi? Đầu óc tôi bấn loạn vô cùng... Phải chăng tôi đã sai lầm khi yêu anh ngần ấy năm để rồi nhận về một cuộc hôn nhân tẻ nhạt, không lối thoát.

Tôi từ từ theo dõi, tìm hiểu anh. Tôi được biết cô gái này anh quen được 2 năm khi anh tham gia lớp thể thao tại một câu lạc bộ. Tôi đã từng gặp cô ấy một lần khi cùng anh đi liên hoan với câu lạc bộ. Thế nhưng, tôi đã không thể ngờ mọi chuyện lại như thế. Anh đã lén lút gặp cô ta trước  khi chúng tôi cưới nhau. Tôi cười khẩy, nghĩ thầm bảo sao anh không mong chờ một đám cưới với tôi sớm hơn!

Anh vẫn về muộn còn tôi cũng đã quá thất vọng. Tôi nhắn cho anh một cái tin vô cùng nghiêm túc đủ để anh có mặt ở nhà sau nửa tiếng đồng hồ.

Anh về nhà, tôi gọi anh vào bàn uống nước nói chuyện. Tôi đi thẳng vào chủ đề của cô bồ anh đã thân thiết suốt 2 năm nay và sự dối lừa tôi. Anh không còn gì để chối cãi. Nắm lấy bàn tay tôi, anh thủ thỉ, nhẹ nhàng, cái cảm giác tôi đã mất từ lâu: “Anh biết anh là một thằng rất khốn nạn nhưng với em là cả một sự gắn bó, với cô ấy là sự mới mẻ”.

Tình yêu gần 7 năm trời của tôi đúng là một sự gắn bó nhưng tôi lại thua cái sự mới mẻ mà anh đang ngụy biện. Người tôi nổi gai ốc, khóc không thành tiếng, trái tim tôi tan nát thành từng mảnh vụn. Có lẽ, tôi đã sai khi nhìn nhận về con người ưa sự mới mẻ như anh hoặc cũng có thể cô bồ ấy hơn tôi về mọi mặt.

Giờ đây, tôi không biết nên làm gì? Chia tay với anh khi anh đang cố gắng từng ngày giữ lại tổ ấm đã bị chính anh phá tan hay sống trong sự lừa dối với chính bản thân rằng anh vẫn còn rất yêu mình?

Tại sao người phụ nữ phải hy sinh tất cả vì gia đình, còn người đàn ông vẫn cứ ngày ngày đi tìm sự mới mẻ?
Lệ Thu (Khampha.vn)

Em đã quá vội vàng

Anh! Em buồn lắm và tủi thân vô hạn. Có lẽ em đã sai rồi. Ước gì thời gian quay ngược trở lại em đã không làm thế.

Những ngày hè oi ả! Khoa bộ bỗng trở nên thênh thang. Mọi người ai cũng sống chậm hơn để chờ đón những cơn mưa xua tan đi cái nóng. Chỉ mình anh, vội vã, tất bật với hàng núi công việc không tên. Ai cũng mong những ngày hè qua nhanh, chỉ mình em không mong như thế. Sang thu rồi em sẽ phải xa anh thật sao?

Anh! Đã lâu rồi anh đã đi vào giấc mơ em từng đêm. Em cố gắng để xua đuổi hình ảnh anh ra khỏi tâm trí mình nhưng em không thể. Giá như anh đừng quan tâm đến em, giá như con tim em đừng nhạy cảm đa đoan đến thế. Có lẽ tình cảm anh dành cho em chỉ như một người anh dành cho em gái. Chắc anh nghĩ rằng em là một cô gái nhút nhát, ngốc nghếch nên anh hay quan tâm, bảo ban che chở cho em. Anh không biết rằng hàng ngày em vẫn phải gồng mình lên để lo toan cho cái gia đình nhỏ bé của mình, nhiều khi em thấy mệt mỏi vô cùng. Em mệt mỏi vì phải hoán đổi vị trí trong gia đình cho chồng mình. Em nhỏ bé, yếu đuối và cần sự che chở biết bao, vậy mà... Chỉ bên anh em mới trở về đúng vị trí của mình.
voi-vang

Em còn nhớ lần đầu tiên em đứng trên bục giảng, non nớt, ngượng ngùng... Một mình em phải đảm đương biết bao vai trò: Làm vợ, làm mẹ, làm học trò, làm chuyên môn, và lo liệu xây cất căn nhà nhỏ bé của mình nữa. Em cảm thấy mình như kiệt sức. Có lẽ vì vậy mà lần đầu tiên giảng bài em đã không thành công. Thủ trưởng đã phê bình em không tập trung chuyên môn, và em đã bật khóc. Em thấy tủi thân, ước gì thủ trưởng hiểu được tình cảnh của em khi đó. Trong lúc em cảm thấy mệt mỏi nhất, hụt hẫng nhất, anh đã đến động viên em, tiếp thêm sức mạnh cho em. Chỉ là những câu động viên bình thường thôi mà sao em cảm động đến thế.

Em dần dần bất đầu so sánh chồng mình với anh. Ở đời, mọi sự so sánh đều khập khiễng... Anh đi viện, em không thể đến thăm anh, cũng không gọi điện hỏi thăm anh, vậy mà anh lại gọi điện cho em trước. Chỉ một câu bông đùa của anh: “Em không xuống thăm anh à! Anh nhớ em quá” cũng làm em vui sướng hân hoan dẫu biết rằng tâm anh trong sáng. Những câu hỏi quan tâm của anh về gia đình, chuyên môn, dẫu bình thường thôi nhưng nó đã tiếp thêm sức mạnh để em nuôi ảo vọng. Dẫu em biêt chẳng để làm gì. Ngày ngày em chắp nối lại những mảnh vụn để tự an ủi rằng mình vẫn được yêu. Có lẽ đó là phép thắng lợi tinh thần kiểu AQ, để tự động viên mình thôi anh ạ.

Mỗi sớm đi làm điều đầu tiên là em nhìn quanh nhà xe xem có thấy xe của anh không. Em chờ đợi cả ngày chỉ để anh hỏi thăm em một câu, chỉ vậy thôi cũng đủ làm em vui rồi. Em thấy thương cho bản thân mình anh ạ.

Đêm qua em lại mơ về anh! Trong giấc mơ anh dịu dàng và quan tâm đến em biết mấy. Giật mình tỉnh dậy trái tim em thổn thức nhói đau:

“Em bóp nghẹt trái tim mình gửi nỗi nhớ về anh

Anh rất gần thôi mà sao xa em thế

Em  đã yêu anh - cái điều không thể

Lỗi nhịp trái tim rồi em biết phải làm sao”

Em dại khờ không làm chủ được con tim, em mở máy và nhắn cho anh một tin nhắn vu vơ từ một số lạ để rồi em ân hận mãi không thôi. Em sợ anh sẽ rời xa em, không bao giờ nói chuyện với em nữa. Em vội nhắn lại để chứng tỏ mình nhầm máy, nhưng rồi sáng nay anh đã không nhìn mặt em nữa. Có thể anh đã đoán ra. Em buồn và ân hận lắm. Ước gì em kìm nén được bản thân, giá như mình trở lại được như xưa!

Hình như trời sắp có bão anh ạ. Mấy hôm nay thời tiết oi nồng, hình như mùa mưa lại sắp đến...
Độc giả giấu tên (Khampha.vn)

Tôi đã nói dối anh quá nhiều

Tôi năm nay 39 tuổi, đã ly hôn và có 2 con, một trai một gái. Tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân tồi tệ suốt 11 năm. Chồng cũ của tôi thường xuyên say xỉn, về nhà đập phá đồ đạc và chửi mắng vợ con. Không kiếm ra tiền nhưng anh ta còn thường xuyên miệt thị tôi là người ít học, bán hàng tạp hóa. Cho dù thế tôi vẫn cố gắng nhịn nhục vì các con. Cú hích cuối cùng khiến tôi buộc phải ly hôn là anh ta đã đánh con trai chỉ vì cháu đã lên tiếng gọi bố là “đồ say xỉn”.

Cuộc sống của ba mẹ con không hề tệ như tôi tưởng tượng. Chúng tôi khá vui vẻ. Tuy về mặt tình cảm riêng tôi luôn cô đơn nhưng tôi rất sợ đàn ông. Tôi không tin tưởng họ cũng như sợ làm tổn thương các con. Vì thế, tôi lên một trang web hò hẹn trực tuyến và tìm được một người đàn ông tâm đầu ý hợp.

Chúng tôi đã thường xuyên chat với nhau, sau đó nhắn tin, gọi điện, tâm sự mọi điều trong cuộc sống. Anh ấy hơn tôi 3 tuổi, đã ly hôn, có hai con trai và sống ở Đà Nẵng. Hiện anh ấy đang nuôi một đứa. Anh ấy trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Ngày nào không được trò chuyện với anh ấy, tôi cảm thấy trống vắng và hụt hẫng. Anh ấy rất thông minh, dịu dàng và rất hiểu tôi.
noi-doi

Sau một năm chat chít, anh ấy đã ngỏ lời yêu tôi và muốn gặp tôi ngoài đời thực. Nhưng tôi lại hoảng sợ. Bởi vì tôi đang giữ mối quan hệ “hồn Trương Ba, da hàng thịt”. Tôi đã nói dối với anh ấy quá nhiều điều. Tôi đã nói sai tuổi, sai số con và gửi ảnh em gái của tôi cho anh ấy. Đối với anh ấy, tôi 35 tuổi, ly hôn và có một con gái. Em gái của tôi khá xinh đẹp, trẻ trung nên tôi đã gửi ảnh em gái tôi để anh ấy xem mặt. Đó là cô gái da trắng, tóc dài, cười tươi và điệu đà. Còn thực chất, tôi có làn da dám nắng, ít cười và cắt tóc tém. Tác phong của tôi cũng không phải dịu dàng mà giản dị, xuề xòa. Điều tôi còn chút hy vọng là anh ấy chưa bao giờ tán tụng về vẻ ngoài của tôi mà chỉ luôn nói rằng anh ấy thích sự chân thành của tôi, tính cách và tâm hồn tôi.

Anh ấy nói tháng 7 sẽ đến gặp tôi. Tôi thực sự rất hoảng sợ. Tôi rất yêu anh ấy, chưa người đàn ông nào khiến tôi cảm thấy rung động và khao khát như vậy. Nhưng tôi rất sợ mất anh ấy khi biết chuyện. Cả tháng nay tôi đã không ngủ khi nghĩ đến ngày tôi sẽ không còn nhận được nhắn tin, email và các cuộc điện thoại đầy tình yêu thương mà anh ấy dành cho tôi. Liệu như anh ấy có thực sự thích những thứ bên trong tôi hay chỉ thích tôi ở bề ngoài? Liệu như khi nhìn thấy tôi anh ấy có thay đổi? Liệu như tôi có nên từ chối gặp anh ấy và mãi mãi nuôi mối quan hệ như thế này? Tôi có thể làm gì để không mất anh ấy?

Minh Anh (Hà Nội
Một mối quan hệ chân thành bao giờ cũng phải bắt đầu từ những điều chân thực. Tôi hiểu, có thể khởi đầu, chị không xác định đây là mối quan hệ nghiêm túc, đáng tin cậy nên chị đã đưa ra những thông tin giả để “hoàn hảo” hơn trong mắt một người bạn ảo. Cũng có thể, sau một cuộc hôn nhân tệ bạc, phải chịu đựng sự coi thường của chồng cũ, chị cũng cảm thấy tự ti hơn, khiến chị không nhận ra giá trị riêng của mình. Nên chị muốn có một hình ảnh khác, để được tán tụng, khen ngợi.

Nhưng khi hai người thật sự tâm đầu ý hợp thì chị lại không thể mở lời để nói về sự lừa dối của mình.

Chị không giống như cô gái trong ảnh, nhiều tuổi hơn và nuôi cả hai đứa con. Cho dù không nói ra nhưng đa số đàn ông vẫn yêu bằng mắt. Vì thế, chuyện tình yêu của chị như lâu đài xây trên cát, rất dễ lún, nứt và đổ vỡ. Cách tốt nhất là nói thật với anh ấy về câu chuyện của chị. Về việc vì sao chị đưa thông tin giả lên mạng, vì chị sợ mất anh ấy nên chần chừ không dám nói thật…

Tơ Hồng không dám chắc một lời khẳng định về phản ứng của người đàn ông đó khi biết rõ thật sự chị là ai. Có thể anh ấy quý trọng tâm hồn chị nên sau cú sốc, buồn (vì dù sao anh ấy đã có một mường tượng về người con gái anh ấy thích), sau đó, anh ấy cũng sẽ nhớ những phút tâm tình với chị mà nối lại quan hệ. Điều đó sẽ chứng tỏ anh ấy yêu chị, yêu tâm hồn và trái tim chị. Tình yêu của chị càng được khẳng định. Chị vẫn không nên mất hy vọng.

Còn tệ hơn là anh ấy sẽ hoàn toàn thất vọng, cho rằng chị đã lừa dối anh ấy nên hòan tòan cắt đứt liên lạc. Rất khó bênh vực cho chị và oán trách anh ấy trong trong trường hợp này vì anh ấy đã ghi sâu hình ảnh chị trong tim, không thể dễ dàng gạt bỏ nó khỏi bộ nhớ của mình. Cho dù đau khổ, chị vẫn phải đối mặt.

Chắc sẽ mất rất lâu để chị tìm được một người khiến chị rung động như vậu. Nhưng chị nên nhớ, hãy bắt đầu một mối quan hệ bằng sự chung thực. Cho dù làm hàng, cho dù màu mè thế nào cũng không thể từ bỏ con người thực của mình. Càng giấu diếm thì khi sự thật được phơi bày, sự tổn thương càng sâu sắc. Còn khi tìm được người yêu con người thật của mình, tình yêu cũng càng bền chặt.

Thân!

Tơ Hồng
Theo Dân Việt

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Tình mơ

Tình mơ

Anh đến trong đời em như một giấc mơ
Như câu thơ vang lên từ tiềm thức
Như giây phút xuất thần không lặp lại
Như ảo ảnh, khói sương, bong bóng, cầu vồng

Em từ lâu đã muốn chôn kín trong lòng
Những ước vọng, khát khao, đam mê, cảm hứng
Những mối tình trái ngang, những buồn vui, say đắm
Những khoảng khắc vinh quang, những trải nghiệm ngọt ngào.

Anh là người đàn ông đến sau
Xóa hết những buồn đau kiếp trước
Khi cảm xúc  bùng lên thiêu đốt
Bao chênh lệch, đắn đo sẽ theo gió bay đi.

Em có mãi chỉ là người đàn bà yêu
Ngồi im lặng giữa căn phòng cô quạnh
Miệt mài vẽ những trái tim vô định
Những trái tim như ánh mắt anh nhìn?
tinh-mo

Ngày tháng trôi

Ngày tháng trôi

Ngày nối ngày, ngày qua quá nhanh
Hoàng hôn cách bình minh mấy lả
Thế giới già đi, mọi sự cũng đổi thay
Sao Hôm nở chưa kịp tàn Sao Mai đã mọc

Và ngày qua lại tiếp đến ngày qua.

Câu thơ viết tặng anh lẽ nào dành cho người khác
Bài hát ngày xưa giờ đã không ai hát nữa rồi
Em gắng sức  nhưng làm sao giữ nổi
Những tia sáng của vầng dương khi bóng tối đến tìm?

Lời yêu thương rơi giữa tận cùng lặng im
Anh không nói như là không có gì để nói
Tình nhạt phai tình là hình sương bóng khói
Em luôn phải giữ gìn những cái quá mong manh!?

Anh rất gần mà dường như anh đang ở rất xa em
Em cảm thấy nhưng lại không muốn hiểu
Tình yêu muộn mằn, bao dung và vụng dại
Em phải làm gì để có thể có được anh?

Có những điều không thể cứ đợi mong
Có những ước mơ, ngoài anh không ai hiểu được.
Cứ cố nói những điều vô nghĩa nhất.
Em sợ mất mình khi đang để mất anh.

Lặng lẽ giấu mình vào trong lặng im
Đành tìm sự sẻ chia của mây bay, gió thổi
Tiếng thở dài của đêm cũng là lời an ủi
Hãy đừng buồn…

Ngày qua… rồi ngày cũng sẽ qua.
ngay-thang-troi

Chiều thứ bảy

Chiều thứ bảy

Cám ơn một chiều thứ bảy
Đã đưa em đến với anh
Một chiều có hoa và gió
Đưa hương hòa trong men say.

Người ta có chiều thứ bảy
Để thương, để nhớ, để yêu
Anh có một chiều thứ bảy
Để có anh và có em.

Vẫn nhớ những chiều thứ bảy
“Cắt cơm” rồi lại “bơm xe”
Vất vả mà sao vui thế
Những chiều thứ bảy đi, về

Anh lại có chiều thứ bảy
Đằm trong sắc nắng sắc hoa
Một chiều bình yên, êm ả
Một chiều… một chiều cho ta.
chieu-thu-bay

Nỗi đau của em

Ngồi một mình giữa quán kem Lặng ngày mưa thật buồn. Những dòng ký ức cứ miên man theo từng kỉ niệm trôi về khoảng không vô định. Em của hôm nay không có anh kề bên như mọi ngày. Em của đêm man mác nỗi nhớ cồn cào hình ảnh anh trong tim. Em lật giở lại từng trang ký ức, nơi có anh nơi có tình yêu chúng mình. Có tiếng anh ấm áp ngọt ngào, có vòng tay ôm từ phía sau nồng nàn và hạnh phúc, có nụ cười chúng mình giòn tan không gợn ưu tư. Mọi thứ giờ chỉ còn là hoài niệm hun hút, xa xăm. Hôm nay có lẽ là vừa tròn một năm mình quen nhau đó anh, quen nhau tình cờ mà thành duyên nhưng chẳng có phận. Và cũng là ngày em chính thức mất anh. Em nhấp một ngụm cà phê đen mà em cố tình gọi không đường để cảm nhận vị đắng của nó từng chút từng chút một.

Ngày cuối cùng mình gặp nhau là ngày ngày nào nhỉ? Ừ hình như cũng tròn hai tháng rồi, cái ngày mà mọi thứ dưới chân em sụt lún, niềm tin chợt vỡ òa thành những giọt nước rơi xuống nền đất lạnh băng khi nghe anh nói anh sẽ cưới vợ mà người đó lại là người yêu cũ của anh. Tim em như vỡ vụn ra, ánh mắt ráo hoảnh và vô hồn nhìn anh, nhìn người mà em đã yêu suốt gần một năm qua. Em như không muốn tin vào sự thật ấy. Hai tháng nữa anh cưới. Vậy mà anh đã lừa dối em lừa dối một tình yêu không quá dài nhưng không hề ngắn. Vậy là em đã mất anh...

Có những buổi chiều lộng gió, em một mình trên cây cầu ấy, nơi mà mình đã hò hẹn lần đầu gắng tìm lại chút mong manh hình bóng anh. Nơi có những chiếc khóa tình yêu hoen rỉ, những câu nói yêu thương của những cập đôi nào đó “Yêu nhau mãi mãi”.

Có những ngày thênh thang nắng em lang thang công viên, nơi anh và em đã đi qua, tất cả còn y nguyên như ngày đó nhưng giờ chỉ còn bóng em.
noi-dau

Có những ngày trời mưa như trút nước, em mặc kệ dòng người hối hả ngược xuôi để về với tổ ấm tránh những giọt nước mưa lạnh lẽo, còn em đạp xe chầm chậm để mình tràn ngập trong mưa, để mưa cuốn trôi đi những muộn phiền em đang chất chứa.

Em biết giờ này anh đang hạnh phúc bên người vợ mới cưới, anh cười rạng rỡ tay trong tay với người con gái đó. Em đã dặn lòng mình đừng nghĩ tới nữa nhưng sao em không làm được, từng giọt lệ mặn chát chua xót cho em, kẻ thua cuộc khờ dại vẫn tin có ngày anh quay lại. Em chưa bao giờ oán hận anh, hay đúng hơn em không thể oán hận anh. Dù vết thương anh xuyên vào trái tim em lớn tới nỗi em không còn cảm giác gì nữa. Em đã lâu lắm rồi không nhắn tin qua số máy đó, em đã thuộc làu dù không tra danh bạ, nhưng từ hôm nay em sẽ xóa tên “Ông già yêu” khỏi danh sách. Xóa những dòng tin nhắn 1 năm qua em vẫn giữ. Xóa cả những bức hình mình đã có với nhau. Em buông tay vì nơi kia anh đã đi về hướng khác. Em chẳng còn tiếc nuối một bàn tay đã buông mình từ lâu. Định mệnh cho em gặp anh, yêu anh nhưng lại tước đoạt anh khỏi tình yêu của em. Những tháng ngày vừa qua em đã sống lặng lẽ, không đi đâu, không làm gì cả, hằng ngày vẫn vào facebook để xem anh đang làm gì nhưng mình đã unfriend từ lâu. Có lẽ em nên dừng lại, và quay đầu đi về hướng khác, nơi có những ánh nắng ấm áp luôn chào đón em hơn là lặng lẽ trong màn đêm và nhốt mình trong những kí ức.

Em đang bắt đầu lại, đứng lên và đi tiếp, sau những thất bại luôn có những vòng nguyệt quế cho người chiến thắng. Có lẽ ngoài kia sẽ có người thay anh yêu em, sẽ không lặng lẽ bỏ em lại với những nỗi đau và sẽ nắm tay em đi hết một con đường tình yêu, sẽ là người em gọi là chồng yêu và cũng hạnh phúc khi bước lên xe hoa như chị ấy hôm nay vậy. Thời gian sẽ hôi xóa hết tất cả những mảnh vỡ anh đã vô tình ghim vào tim em. Sẽ chẳng còn “Bà già”  ngốc nghếch nào khờ dại tin anh ngày nào nữa. Em cũng mong người nơi ấy sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình anh nhé!

Chào anh nhé “Nỗi đau của em”!
socolabuon.hoai92@gmail.com (Khampha.vn)

Đánh ghen cho bồ nhí của chồng

Ngày Trung đặt vấn đề yêu tôi, ba tôi trầm ngâm: “Vợ chồng ngang tuổi đã khó vì đàn bà sinh nở, cực nhọc nên mau già lắm; đằng này bây lớn hơn nó cả chục tuổi, coi sao được? Lấy nó về; mươi, mười lăm năm nữa, nó bỏ bây theo con khác trẻ hơn; chừng đó chỉ có nước chổng mông mà khóc thôi con à...”.

Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó vì ở hàng xóm cũng có vài cặp vợ chồng như vậy. Chị vợ chỉ lớn hơn một vài tuổi nhưng anh chồng cũng sinh tật mèo chuột rồi về nhà chê vợ già, vợ xấu. Còn tôi, khi đó đã 34 tuổi. Anh nhỏ hơn tôi 10 tuổi, cái khoảng cách 10 năm ấy không đứng yên mà ngày càng dài thêm theo năm tháng theo dự báo của nhiều người. Thậm chí có người bảo tôi: “Yêu đương gì, chẳng qua người ta muốn có cái hộ khẩu thành phố nên cố bám lấy cô”.

Tôi đem tất cả những điều đó nói với Trung, anh cười: “Miệng thế gian mà em, hơi đâu để ý làm gì? Anh sẽ cho họ thấy...”. Vậy là chúng tôi ra phường đăng ký kết hôn. Một đám cưới tươm tất được tổ chức ở nhà ba má tôi; sau đó tôi theo anh về quê ra mắt họ hàng; cũng đãi đằng, tiệc tùng rình rang.

Chúng tôi không ăn cơm trước kẻng nhưng 8 tháng sau đã sinh cháu đầu lòng. Một đứa con gái. Ba tôi dù không vui về cuộc hôn nhân của chúng tôi nhưng khi cháu ra đời, ông cụ rất mừng. Ông bảo rằng, có con tức là có thêm một sợi dây để gắn kết vợ chồng. Rồi ông hỏi tôi có muốn ra riêng không, nếu muốn ông sẽ cho tiền mua một căn chung cư trả góp. Tôi ngần ngừ nhưng sau đó cũng quyết định dọn ra ở riêng cho Trung được thoải mái. Vậy là ba má cho tôi 20 cây vàng, cộng với khoản tiền dành dụm mấy năm mở đại lý thuốc tây, tôi mua một căn nhà nho nhỏ trong hẻm chứ không mua chung cư như ý định ban đầu.

Từ ngày sinh con rồi ra riêng, công việc làm ăn của tôi càng thêm thuận lợi. Anh xin nghỉ việc ở công ty chăn nuôi để toàn tâm lo việc làm ăn. Những lúc rảnh rỗi vợ chồng ngồi trò chuyện, anh hay nịnh tôi: “Đúng là anh tốt phước nên mới gặp em. Phen này mọi người cứ chống mắt lên mà coi”. Tôi bảo anh: “Người ta càng nói, mình càng phải cố giữ gìn. Anh không được chủ quan đâu đấy”. Anh cười, ôm hôn tôi thật lâu.

Rồi tôi sinh cháu thứ hai. Lại là một cô công chúa. Thật lòng mà nói, đối với tôi, có con đã là một hồng phúc; tôi không đòi hỏi trai hay gái, chỉ biết tình yêu của mình đã đơm hoa, kết trái và có thêm những mối dây để thắt chặt.

Quầy thuốc của tôi bây giờ đã thành một cửa hàng thuốc tây hoành tráng theo đúng tiêu chuẩn của ngành y tế. Tôi phải thuê thêm người để buôn bán, trông nom. Có lần anh bảo tôi: “Hay là em cũng xin nghỉ việc luôn đi? Bây giờ thì cần gì biên chế nhà nước nữa mà em nắm níu? Mấy đồng lương ba cọc, ba đồng đó không bằng tiền lãi một ngày mình thu được ở nhà thuốc”. Nhưng tôi không nghe vì dù sao, dược sĩ chính là nghề tôi yêu thích, chọn lựa ngay từ khi còn bé xíu. Tôi bảo anh: “Chuyện đó để sau này tính, bây giờ em vẫn thu xếp được mà”.

Tôi lại thuê thêm người giúp việc để nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng; cơm canh lúc nào cũng nóng sốt để anh yên tâm. Cho đến một tối nọ, bé út nhà tôi trong khi xem hoạt hình Tom và Jerry chợt la lên: “Hí.. hí... Coi hai đứa nó hun nhau y như ba hun cô Hiền”. Tôi giật phắt người, còn anh thì lúng túng phát vào mông con: “Nói bậy nói bạ, ba đánh đòn bây giờ”. Con bé gân cổ cãi: “Thì con thấy con mới nói chớ bộ”.
danh-ghen

Tôi dỗ con bé đi ngủ rồi hỏi anh. Thoạt đầu anh chối bai bải, nhưng sau đó thú nhận: “Đùa tí thôi mà”. Hôm sau tôi cho Hiền nghỉ việc. Từ đó, tôi để mắt tới Trung nhiều hơn. Tôi thuê người giúp việc lớn tuổi để phòng ngừa trường hợp đáng tiếc như vừa rồi. Dù sao thì tôi thấy mình cũng có lỗi khi quá lơ là, mất cảnh giác bởi Hiền chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.

Cửa hàng thuốc của tôi có 4 nhân viên. Trong đó có Ngân là sáng sủa nhất. Ngân quê ở miền Trung, vào Sài Gòn học trung cấp, ra trường đi làm một thời gian thì nghỉ việc đi làm phục vụ cho một quán ăn. Tôi gặp Ngân trong một lần đi ăn với gia đình. Thấy cô nhanh nhẹn, lễ phép, mặt mũi lại sáng sủa, nhất là khi biết Ngân từng học ngành dược nên tôi rủ cô bé về bán hàng cho mình.

Đó là sai lầm tiếp theo trong đời tôi. Chỉ 3 tháng sau, trong một lần đột ngột về nhà lấy đồ bỏ quên, tôi bắt gặp tại trận Trung và con bé đang quấn lấy nhau trong nhà tắm. Họ tranh thủ gặp nhau trong lúc bà giúp việc đi chợ. Tôi điếng người. Hèn gì lúc vừa trông thấy tôi về, mấy cô nhân viên đã có thái độ là lạ. Họ cố ngăn tôi lại bằng cách rủ tôi ăn bánh, uống nước mía dù tôi nói là mình đang gấp...

Thoạt đầu, tôi định đuổi cả hai nhưng nghĩ lại, tôi chỉ đuổi một mình Ngân. Chiến tranh lạnh giữa tôi và Trung chính thức bùng nổ khi anh bảo tôi: “Em đừng có mà... Thử đốt đuốc đi tìm xem có ai được như tôi không? Em nhìn lại mình đi, vừa già, vừa xấu lại chẳng biết chiều chồng...”. Tôi há hốc nhìn anh. Ra là vậy. Ra là sau 10 năm chung sống, trong mắt anh, tôi đã trở thành một kẻ vừa xấu, vừa già, vừa lãnh cảm.

Anh đánh giá tôi như vậy không phải vì tôi không thể đáp ứng yêu cầu bình thường của anh mà là vì tôi không thể làm theo những gì anh muốn giống như trong phim tươi mát. Anh mua phim về chiếu và bắt tôi coi “để học hỏi cách chiều chồng”. Thú thật, có lúc tôi nghĩ, anh có bị làm sao không? Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời ba tôi nói ngày trước và nhớ đến khoảng cách 10 năm giữa hai vợ chồng. Không lẽ điều ba tôi nói đã ứng nghiệm?

Tôi soi gương. Tóc tôi vẫn đen mượt nhưng trên trán và dưới khóe mắt đã có vài nếp nhăn. Da cổ đã hơi chùng xuống. Bắp tay, chân đã mềm đi ít nhiều dù tôi rất ý thức việc tập thể dục và ăn uống hằng ngày. Tôi quyết định “thuận theo ý chồng”, nghĩa là anh bảo làm gì, tôi làm nấy dù có lúc tôi tởm lợm muốn ói.

Nhưng rồi, mọi thứ lại đảo lộn khi tôi tình cờ phát hiện anh hẹn hò với một cô gái khác. Họ đã ăn nằm với nhau trong những lần anh về miền Tây giao hàng hoặc trong những lần tôi theo công ty đi làm công tác xã hội, anh ở nhà một mình. Tôi âm thầm kiểm tra tiền bạc và thấy thất thoát một khoản rất lớn.

Anh làm gì với số tiền đó? Ngoài cô gái kia, anh còn có ai khác hay không? Nếu anh chỉ mới quen cô ta sau khi tôi đuổi Ngân thì cũng không thể xài nhiều tiền như thế. “Tôi không biết. Nếu cô bảo tôi lấy thì cứ đuổi tôi ra khỏi nhà đi”- anh cao giọng thách thức khi tôi tra hỏi.

Và không chờ tôi đuổi, anh đã dọn quần áo ra khỏi nhà. Hai đứa nhỏ thấy ba xách đồ đạc theo thì vô tư hỏi: “Ba đi theo cô Hiền hả?”. Anh lườm con: “Nói bậy nói bạ”.

Vậy rồi anh phóng xe đi.

... Mấy hôm trước có một cô gái gọi điện cho tôi khóc lóc: “Ảnh bỏ em đi theo con khác rồi”. Ra là một trong những cô bồ của Trung vừa bị bỏ rơi. Tôi bảo cô ta: “Thì cũng giống như lúc trước ảnh bỏ chị chạy theo em thôi mà, oan ức gì mà khóc kể?”. Nhưng cô ta vẫn tấm tức khóc và bảo rằng Trung đã lấy hết vòng, vàng, tiền bạc của mình. Nghe đâu anh ta đang ở quận 12... Cô gái muốn tôi “hợp tác” với cô ta để đi bắt Trung về.

Trời ạ, tôi nghe mà không còn tin vào tai mình nữa. Chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Danh chính ngôn thuận tôi vẫn là vợ Trung. Có người vợ nào như tôi không? Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho... bồ nhí của chồng mình?
Theo Huệ Minh (Người lao động)

Đừng bao giờ như chị, em nhé

Đang nằm ngủ, có âm thanh gì đó kêu làm Hiền tỉnh giấc. Đã ba giờ chiều, Hiền chợt nhận ra là có người đang khóc, ai lại khóc vào giờ này ấy nhỉ? Lật chiếc chăn sang một bên, Hiền mở cửa phòng, đó là tiếng khóc của chị Nga. "Có bao giờ mình thấy chị ta khóc đâu nhỉ?" - Hiền nghĩ bụng. Cửa phòng Nga mở, xóm trọ hình như chẳng có ai ngoài Hiền ở nhà, cô vội chạy sang.

- Chị Nga chị có chuyện gì đấy ạ? Anh Đức đâu mà lại có mỗi mình chị ở nhà? Gia đình chị có chuyện gì à? -  Hiền lúng túng hỏi.

- Anh… Đức… anh ấy… bỏ chị đi rồi em ơi! Anh ấy còn lấy cả chiếc laptop của chị nữa! - Chị Nga vừa nói vừ khóc nấc lên.

- Sao anh ấy lại bỏ ấy lại bỏ chị? Sáng nay em còn thấy hai anh chị đi với nhau cơ mà? Chị gọi điện cho anh ấy chưa?

- Chị gọi rồi... thuê bao rồi! Anh ta tắt máy, chị biết tìm anh ta ở đâu đây?

- Chị bình tĩnh lại đi, anh chị có chuyện gì vậy?

- Mấy ngày nay chị hay bị đau bụng, ăn thức ăn vào toàn lại toàn bị ói ra ngoài, anh Đức thấy vậy nên bảo chị đi khám. Sáng nay lúc em gặp là hai anh chị chuẩn bị đi tới bệnh viện, nhưng khi khám xong bác sĩ lại bảo là chị không bị sao về đường ruột cả, ông bảo chị bị những triệu chứng như thế là vì chị có thai. Cả chị và anh Đức đều bất ngờ. Thấy chị lo lắng, anh ấy bảo chị ngồi đợi anh ta đi mua nước, chị đợi mãi không thấy anh ấy trở lại nên chị đi về phòng nào ngờ như thế này đây. Những đồ vật cần thiết anh ấy đã mang hết đi rồi nhưng chị không ngờ anh ta còn lấy luôn cả chiếc laptop của chị nữa! Chị phải làm sao bây giờ? Bác sĩ bảo cái thai được gần một tháng rồi.

Nhìn nét mặt của chị, Hiền cảm thấy thương cho những người phụ nữ như chị. Chuyện sống thử, rồi người đàn ông “quất ngựa truy phong” Hiền đã được nghe nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.
dung-bao-gio

 - Thôi chị ơi, anh ta đi thì cũng đã đi rồi. Nếu muốn liên lạc thì anh ta đã không tắt điện thoại. Chị phải mạnh mẽ lên, chứ nhìn bộ dạng này của chị chắc anh ta mừng lắm đấy. Chị phải thật bình tĩnh thì mới nghĩ được cách giải quyết... À mà chị ơi, nhà anh ta thì sao? Chị biết nhà anh ấy chứ? - Một ý tưởng lóe sáng trong đầu Hiền.

- Nhà anh ta à, anh ta chưa một lần dẫn chị về nhà, dù anh chị sống với nhau đã hơn một năm. Chỉ có những đứa con gái dại dột như chị mới sẵn sàng ngủ với một người đàn ông chưa một lần dẫn chị về nhà. Cũng chỉ vì cái gọi là tình yêu, vì chị yêu anh ta quá nên mới thế em à! Và kết quả mà chị nhận được từ cái gọi là tình yêu đó là máy tính bị mất, đứa con chưa một lần được gọi ba đã bị bỏ rơi.  - Chị lại khóc nấc nên.

- Chị ơi, giờ chị có buồn, có khóc, có than vãn, có lo sợ, có chửi rủa anh ta thì anh ta cũng đâu có quay về  với chị, còn đứa con của chị nữa, chị tính sao?

- Chị chưa biết được. Chắc chị phải bỏ nó thôi, chị không thể sinh nó ra được, chị còn phải học, chị không muốn để cha mẹ chị biết. Nếu cha mẹ chị biết chuyện này, họ giết chị mất.

- Được rồi, cái thai hãy còn nhỏ, chị đừng lo lắng quá, chị hỏi những người bạn thân của chị xem họ có cách giải quyết như thế nào. Chị nghỉ đi nhé, đừng suy nghĩ nhiều quá, em về phòng đây.- Hiền nói như để trấn an chị.

Đóng cửa phòng lại, Hiền vẫn nghe thấy tiếng khóc của chị. Cô nhớ lại lúc chị Nga chuyển phòng lên dãy trọ này, mọi người ai cũng yêu quý chị vì chị là một người khá hòa đồng, thân thiện. Chỉ từ khi chị rủ bạn trai về sống cùng thì mấy chị em không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng càng sống lâu, anh chị ấy lại càng coi thường mọi người xung quanh. Buổi trưa mọi người ngủ thì hai người chuyện trò, đùa trêu nhau, thỉnh thoảng có người đi qua còn bắt gặp những cảnh chướng tai gai mắt. Hay những  buổi tối, phòng cô bạn Hương bên cạnh còn nghe được những tiếng rên rỉ của hai người khiến Hương phải ôm gối sang phòng cô ngủ. Vì thế nên nói tới chuyện tình yêu của hai người ấy, trong xóm trọ ai cũng khó chịu. Hiền cũng không phải là ngoại lệ nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này Hiền thấy thương chị nhiều hơn, cùng là con gái với nhau, Hiền hiểu tình yêu với người phụ nữ quan trọng như thế nào, chỉ khác Hiền không sống thử như chị Nga, đơn giản vì Hiền không muốn mạo hiểm.

Mấy ngày sau đó, Hiền mới gặp lại Nga. Trông chị ấy xơ xác hơn nhiều, da mặt tái xanh, người thì gầy hơn nhiều so với trước, mới có mấy ngày mà nhìn chị già đi nhiều quá.

- Chị bỏ đứa bé rồi Hiền à! Chị cũng chuyển xóm trọ luôn rồi, hôm nay chị về đây dọn ít đồ đạc còn lại. Chị không thích sống cuộc sống bị mọi người để ý, chị muốn sống một cuộc sống bình lặng hơn, em ở lại nhớ học tập thật tốt nhé, cám ơn em đã động viên chị thật nhiều. Cho chị gửi lời hỏi thăm mọi người trong xóm trọ, không biết bao giờ chị em mình mới có dịp tâm sự cùng nhau nữa!

Có một điều nữa chị muốn  nói với em: “Đừng bao giờ như chị em nhé”.

Hiền khẽ gật đầu: “Cố lên nha chị!".

- Chị sẽ cố em à, cuộc đời còn dài mà, chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại. Hẹn gặp em một ngày gần nhất! - Chị cười nhưng nước mắt rơm rớm nơi khóe mi.
Lê Trang (Khampha.vn)

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Nỗi nhớ mang tên anh

Nỗi nhớ mang tên anh!
ta-yeu-nhau


Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ
Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ
Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ
Bóng anh ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa

Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua
Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca
Em nhớ mãi, bài thơ em đã viết
Em nhớ anh, một chút, được không anh?

Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim anh
Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế
Nhưng em biết, niềm tin em có thể
Đợi chờ anh, là hạnh phúc của em

Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem
Thành giấc mơ, anh và em ngày tới
Nỗi nhớ chiều không anh, sao chới với
Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên

Gió đầu mùa, mặc ấm nhé, đừng quên
Đừng quên xoa tay, mỗi khi thấy lạnh
Đừng ngồi một mình, lúc buồn hiu quạnh
Gửi tặng anh, khăn gió ấm bình yên

Em sẽ để, cảm xúc đến tự nhiên
Sống thật lòng mình, như em đã có
Biết đâu vào ngày đẹp trời nào đó
Có một người bất chợt nhớ tới em?

Bông Pha Lê

Gửi người yêu của chồng chị

Gửi người yêu của chồng chị!
nguoi-yeu


Người em yêu nay thuộc vòng tay chị
Nhưng tâm hồn vẫn ở mãi nơi em
Quá khứ một thời chị chẳng muốn ghen
Nhưng cũng thấy trong lòng mình ấm ức

Chị cũng như em, yêu anh là thực
Từ đáy lòng mình và rung cảm con tim
Nhiều khi buồn ôm gối khóc cả đêm
Vì anh ấy gọi tên em trong mộng

Vì gia đình vì con chị gượng sống
Không để hờn ghen che mất cả linh hồn
Anh thường ngồi buồn vào mỗi lúc hoàng hôn
Chị nghĩ rằng anh đang nhớ về em khi ấy

Hai người khi xưa yêu nhau nhiều đến vậy
Sao không giữ tình mình mà để vuột mất nhau?
Em để đau buồn cho kẻ đến sau
Chị không trách em nhưng thấy đời tàn nhẫn

Gạt nước mắt rơi mỉm cười cho số phận
Anh ấy yêu em chẳng phải yêu mình…
Chị cũng một thời hoa mộng tươi xinh
Bao kẻ đón đưa nhưng tuyệt tình không chịu

Nào có ngờ đâu nợ tình bám víu
Chị lại yêu anh say đắm điên cuồng
Cưới nhau rồi chị cảm thấy buồn hơn
Khi anh ấy không mặn mà bên chị

Không phải thánh nhân… chị đem lòng ích kỷ
Chị cũng hờn ghen bóng gió xa vời
Đêm lạnh lùng hai đứa ngoảnh hai nơi
Cũng đã bao phen chị viết đơn ly dị

Nhìn con ngủ say chị đau lòng không ký
Rồi vo tròn vứt đống rác cho qua
Anh ấy vẫn làm tròn bổn phận của người cha
Chỉ có điều không làm chồng bên chị

Chị phải làm sao? Em tự mình suy nghĩ…
Mong em trả anh về nơi mái ấm thương yêu
Để anh ấy cùng con cùng chị sớm chiều
Để chị có một gia đình trọn vẹn