vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Tôi liệu có thay thế được người mẹ đẻ của con anh, hay sẽ như bao người đàn bà tầm thường khác? Giờ yêu thì thế, liệu sau này có bảo đảm điều đó nữa hay không?

Tôi đang yêu tha thiết người đàn ông ly thân vợ. Trước khi yêu nhau, chúng tôi là anh em tốt, tình cảnh gia đình anh, tôi biết khá rõ. Anh và vợ ly thân gần một năm, có con nhỏ chưa đầy 2 tuổi. Mâu thuẫn vợ chồng gay gắt, không thể hàn gắn từ rất lâu, họ trình bày với hai bên gia đình rồi dắt nhau ra tòa, tòa giải hòa rồi xử ly thân, chờ con 2 tuổi sẽ thụ lý tiếp. Thời gian này, anh chị lằng nhằng vì quyền nuôi con, anh muốn nuôi vì kinh tế tốt hơn, và cũng yêu thương con hơn chị, đây là sự thật.

Tôi chưa lập gia đình, công việc ổn định, chấp nhận hết tất cả để đến với anh. Cái tôi làm được cho anh lúc này chỉ là những nụ cười, sự chia sẻ, lắng nghe và chờ đợi, chị ấy có lẽ biết đến sự tồn tại của tôi. Chị không ồn ào, chỉ đơn giản gọi cho tôi khi thấy số điện thoại lưu trong máy anh, hỏi vu vơ cốt để muốn biết rằng tôi là ai, ở đâu. Tôi nghĩ chắc chắn chị biết, khi mà trước mặt chị, anh vẫn nhìn tôi âu yếm, đầy lo lắng và quan tâm, chị nói với anh lời bóng gió “Anh nhìn người ta say đắm quá”.

Đối với anh, con cái là lẽ sống, con không theo, không bú, không chơi, không ngủ với mẹ. Cháu ngủ với anh, bởi chị thường có xu hướng nặng tay. Đó là lý do vợ chồng anh khó mà hàn gắn. Dạo này, tôi thấy chị bắt đầu thay đổi, ăn nói dịu dàng, đáng yêu hơn với anh, hay nấu cơm nhà, thường xuyên lấy con để kiếm cớ muốn anh về sớm. Anh rất yêu con, nên nghe tới con thì y như rằng không còn biết gì. Nhiều lần tôi bị bỏ rơi dọc đường với lý do “Anh ơi, tay con bỏng nặng”, hay “Anh ơi, con sốt rất nặng, khóc nhiều và không chịu ngủ”. Lúc về đến nhà tôi luôn nhận được câu trả lời “Con không sao đâu, em đừng lo nhé”.

Tôi liệu có thay thế được người mẹ đẻ của con anh, hay sẽ như bao người đàn bà tầm thường khác? Giờ yêu thì thế, liệu sau này có bảo đảm điều đó nữa hay không? Đó là sự nghi kỵ của nhiều người, và của bản thân dù rằng tôi không hề muốn vấy nước lên đôi mắt ngây thơ đó. Tôi quay quắt suy nghĩ, trách, giận mình. Tôi cố thần thánh hóa mình mà nghĩ rằng nên trả anh về gia đình, khi vợ anh đang cố gắng thay đổi từng ngày, khi con cần cả cha lẫn mẹ, mà vốn dĩ chẳng có điều gì chắc chắn rằng tôi sẽ làm tốt hơn bổn phận, trách nhiệm của một người mẹ hơn chị ấy.

Tôi đang yêu một người ly thân, người đời khắt khe sẽ cho rằng tôi đang phạm luật hôn nhân gia đình. Rồi tôi tiếp tục nghĩ, anh sẽ hạnh phúc không khi tôi cố đẩy anh đi, như tôi đây, tôi có hạnh phúc không khi mất anh? Tình yêu kỳ lạ lắm, không ép buộc được. Tôi lại chê trách mình, rồi nghĩ đường nào cho kẻ như tôi?

Tôi chỉ biết im lặng khi anh nói 3 tháng nữa tất cả thủ tục hoàn tất, không bao giờ có chuyện anh và chị quay về với nhau, vì nếu có thể cả hai đã hàn gắn từ lâu lắm rồi, không phải đợi đến bây giờ. Tôi nên xa anh phải không? Trong 3 tháng tới, tôi có nên xa để cho anh, cho chị, và cho tôi một cơ hội? Dù rằng nghĩ đến thôi tôi đã nghe thắt tim. Nhưng bản thân mạnh mẽ mà, tôi làm được thôi, phải không các bạn?

Phương

Tôi đưa cho vợ trung bình một tháng 5-10 triệu đồng, nhưng lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ vợ lấy tiền đi bao trai trẻ.

Tôi có vợ và hai con, sống ở quận nội thành Hà Nội. Tôi đi công tác xa nhà một tháng mới ở nhà một tuần, như vậy tính mức sinh hoạt trong gia đình tôi khoảng 3 triệu đồng một người một tháng. Vợ tôi lương khoảng 7 triệu đồng/tháng, đứa lớn học đại học một tháng cả tiền học và tiêu vặt khoảng 1 triệu đồng.

Hiện tại cháu đã ra trường khoảng 6 tháng nay, không phải chu cấp nữa. Đứa bé học cấp 2 nên phải học thêm nhiều, tiền đóng ở trường, học thêm tổng khoảng 5 đến 7 triệu tùy theo tháng. Cháu học tiếng Anh ở trung tâm nước ngoài nên cũng tốn. Gia đình tôi không phải thuê nhà. Tôi đưa cho vợ trung bình một tháng từ 5 đến 10 triệu đồng nhưng lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ vợ lấy tiền đi bao trai trẻ.

Tôi đưa tiền cho vợ như thế có nhiều quá không? Mong nhận được sự góp ý của các bạn độc giả. Trân trọng cảm ơn!

Hưng

Anh đề nghị ly thân trước nhưng tôi không chịu. Tôi tăng cường chủ động chuyện ấy hàng đêm, lúc anh đáp ứng, lúc anh như người bất lực, tôi phát khóc vì thấy mình còn không giữ được cả thân xác chồng.

Vợ chồng tôi kết hôn được 18 năm, có một trai, một gái, các cháu đang học cấp 3, học tốt và ngoan ngoãn, lễ phép. Chồng tôi cao ráo, đẹp trai, phong độ, kiếm tiền giỏi, có vị trí xã hội, ra đường nhiều người nể, hơn cả là anh sống tình cảm, trách nhiệm với hai bên nội ngoại, rất yêu các con. Trước đây tôi thấy coi thường khi đọc trên diễn đàn những bà vợ tâm sự về chồng đến với người thứ ba thì yêu thương, chiều chuộng, nhưng khi bị vợ phát hiện chẳng khác gì mèo cụp đuôi, than khóc, xin lỗi, thậm chí đổ hết lỗi là tại người thứ ba.

Tôi nói với anh không muốn có người chồng hèn nhát như thế, nếu yêu ai anh phải ly hôn tôi trước rồi mới đến với người ta. Lúc đó, anh chỉ cười và bảo tôi những ông chồng đó chỉ lợi dụng người thứ ba thôi. Nhiều lúc tôi mâu thuẫn với bản thân, thấy bất an với cuộc hôn nhân của mình. Tuy anh yêu thương, chăm lo cho các con, nhưng dường như không yêu tôi. Chồng chỉ giao tiếp ngắn gọn về tình hình các con, anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của vợ, không nói lời yêu thương, chuyện ấy chỉ giống như nghĩa vụ.

Tôi thấy buồn chán, cô đơn với cuộc sống, rồi lại nghĩ cuộc sống gây dựng đến ngày hôm nay bao người mơ ước, nên lại tiếp tục. Nhiều lần góp ý anh chỉ thay đổi một hai ngày rồi đâu vào đấy. Có lần cãi nhau căng thẳng, anh nói cảm xúc phải đến tự nhiên, anh thương em và đã cố gắng, lần khác anh nói khi kết hôn không yêu tôi mà do bố mẹ anh sắp đặt (bố tôi là bạn thân của bố anh), cứ nghĩ sau hôn nhân sẽ nảy sinh tình yêu, anh xin lỗi và nói tôi cho thêm thời gian. Nếu không sống được với nhau coi như không có duyên phận nữa, anh vẫn có trách nhiệm với tôi và các con. Khi anh nói thế, tôi lại lo sợ nỗi cô đơn và xin anh ở lại. Tiền lương anh vẫn đưa hết cho tôi, giấy tờ nhà đất tài sản tôi yêu cầu đứng tên anh cũng đồng ý.

Sự đời thật trớ trêu, anh đã yêu người khác và thừa nhận điều đó, không giấu diếm. Tôi không biết cô ta hơn mình ở điểm gì nhưng có lẽ phải yêu lắm anh mới sẵn sàng bỏ vợ con như vậy bởi anh vốn là người thận trọng, làm gì cũng nghĩ trước sau. Với linh cảm khác lạ của người vợ, tôi thuê thám tử tìm hiểu, cài phần mềm gián điệp trên điện thoại, máy tính của chồng, chưa nhận được kết quả anh đã chủ động nói muốn ly hôn.

Tôi đau đớn lắm nhưng nghĩ nhất quyết không để anh đến với người khác được. Đau hơn khi người thứ ba của anh đang có gia đình, con trai 5 tuổi, mới ly thân chứ chưa ly hôn, chắc gì cô ta sẽ đến với anh? Cô ta cũng có học, giàu có, địa vị xã hội. Tôi khuyên anh vì con, chưa đứa nào vào đại học, rồi tình nghĩa vợ chồng ngần ấy năm, xã hội nhìn vào, đàm tiếu. Anh chỉ im lặng, nói sẽ suy nghĩ. Nhiều lúc tôi gào lên vì sao anh yêu cô ta, anh vẫn không nói gì. Liệu có phải cô ta trẻ, đẹp hơn tôi?

Anh tâm sự với bạn yêu con người cô ta, tâm hồn và tính cách. Anh tìm được người phù hợp với mình, không muốn bỏ lỡ cơ hội. Tôi nói chuyện với nhà chồng, bố mẹ chồng đã can ngăn, yêu cầu họp gia đình, cả nhà chồng xúm vào nói anh. Tôi cũng nói chuyện với bố mẹ đẻ, bố tôi gọi anh về, vì nổi giận nên cụ nói quá lời. Anh kiên nhẫn, chỉ im lặng với bài cũ: Cho con suy nghĩ. Tôi lên gặp sếp tổng và anh bạn thân nhất của anh nhờ can ngăn, nhưng chồng tôi đã nói với anh bạn: “Mỗi nhà mỗi cảnh, ông sống hạnh phúc, không sống trong gia đình tôi nên không hiểu”. Bạn anh lại khuyên tôi cứ bình tĩnh, từ từ giải quyết, nếu không được cũng phải để anh ấy ra đi.

Tôi nhận ra từ đó cuộc sống rất căng thẳng, anh chỉ im lìm như cái bóng. Anh đề nghị ly thân trước nhưng tôi không chịu. Tôi tăng cường chủ động chuyện ấy hàng đêm, lúc anh đáp ứng, lúc anh như người bất lực, tôi phát khóc vì thấy mình còn không giữ được cả thân xác chồng. Biết anh vẫn yêu con, tôi và con gái cùng soạn thảo cho anh tối hậu thư: nếu ly hôn các con không nhìn mặt anh nữa. Lần này có tác dụng, anh khóc vì đau khổ. Sau rồi chính các con lại thương bố, chúng nói chuyện với anh.

Sáu tháng qua, chúng tôi không thể giải quyết việc ly hôn. Tôi tuyên bố anh sẽ tay trắng đến với cô ta, vì tài sản tôi đang nắm giữ hết cho các con. Anh nói tôi cứ giữ lại, anh sẽ chu cấp thêm cho các con hàng tháng vì vẫn kiếm được tiền. Nếu chồng tôi không còn tài sản gì thì có chắc cô kia vẫn sẵn sàng đến với anh không? Họ còn nói muốn có con với nhau.

Tôi sống quá mệt mỏi, anh không cáu giận, vẫn giữ thái độ bình thường, vẫn về nhà, nhưng ánh mắt anh ngày càng lạnh lùng. Anh nói đã nhiều tuổi, từng trải, quyết định không phải nhất thời, vội vàng. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ. Xin nhờ các bạn giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.

Nga

Trong đêm tân hôn tôi biết mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Phụ nữ không yêu không thể nào làm được chuyện đó. Cảm giác trống rỗng khi đang đối diện với chuyện ý nghĩa như thế thật tàn nhẫn.

Tôi không vượt qua được cảm xúc của mình, đầu chuyện, giữa chuyện và cuối chuyện đều thế cả. Tôi không giữ vững lập trường đến phút chót lại kết hôn chẳng phải vì yêu. Tôi hơn anh gần như mọi mặt, anh chỉ hơn tôi tuổi và một lần kết hôn. Tử vi đã nói tôi phải kết hôn với một người từng có gia đình không thì vài ngày cũng ly hôn. Tôi không chọn người từng có gia đình nhưng tự nhiên lại gặp thế.

Trong đêm tân hôn tôi biết mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Phụ nữ không yêu không thể nào làm được chuyện đó. Cảm giác trống rỗng khi đang đối diện với chuyện ý nghĩa như thế thật tàn nhẫn với bản thân. Tôi nghĩ cả hai phạm sai lầm khi biết không dung hòa được mà cố kết hôn. Nói thì đáng hận cho anh nhưng tôi bắt đầu so bì và nghĩ anh không bằng mình, có một đời vợ thì tôi sao chỉ có mình anh.

Hôn nhân của tôi là sự trả thù cho những thúc giục xung quanh, những lời hỏi ra hỏi vào, còn anh chắc cũng muốn cưới được người vợ còn độc thân, lại hoạt bát trong giao tiếp chứ phụ nữ có yêu hay không hẳn đàn ông cũng cảm nhận được. Sau khi đã kết hôn cho giống người ta, tôi bắt đầu thích sống ngang ngạnh, thách thức xem ai dám làm gì mình.

Tôi có quyền đổ lỗi chứ sao, sau giờ làm tôi cùng mấy người nam đồng nghiệp đi uống rượu đến tận khuya mới về. Tôi từ chối những đòi hỏi của anh. Anh lớn tiếng, tôi cũng lớn tiếng không kém, anh quăng một cái ly tôi quăng đến 2 cái. Tôi đang muốn ly hôn mà mọi người cứ như không biết. Ai cũng bảo nên kết hôn rồi không hợp thì ly hôn cũng được, tôi đang không hợp đây mà.

Anh dừng trước khi đến đỉnh điểm của mâu thuẫn, tôi lại cố đẩy cho kịch tính lên cao, thấy mình như một người ác vậy. Tôi nghĩ đến ngoại tình cho mọi chuyện được cân xứng nhưng nghĩ anh vô tội, trước miệng lưỡi người đời nếu có gì thì tôi phải ly hôn trước. Hôm rồi tôi về nhà sớm, thấy anh đang nấu đông xương, bảo của người bạn đi Nha Trang về cho mấy gói rau nấu ăn cho mát. Tôi càng thấy bực mình, giống như đang bị lung lạc phải vào một guồng như người ta bảo sống dần dần sẽ có cảm tình.

Tôi không có thiện ý phát triển thêm tình cảm, chỉ muốn chuyện trở nên tồi tệ rồi chia tay nhưng lại không muốn nói ra, muốn anh đoán được ý này. Lỗi một phần do anh, trước khi kết hôn tôi đã bảo anh đừng đến nhà, đừng gặp bố mẹ tôi nữa để ông bà khỏi gán ghép nhưng anh bất chấp không nghe. Nhìn thẳng vấn đề anh đã thấy được điểm yếu của bố mẹ tôi là đang muốn tôi kết hôn nên anh kết thân ông bà hơn cả tôi nữa, không phải có lỗi của anh sao?

Tôi đã cảnh báo trước nhưng mọi người nói là lo cho hạnh phúc của tôi, tôi cũng muốn mọi người chứng kiến mình được hạnh phúc như thế nào. Lúc này tôi lại sợ có con mọi chuyện sẽ trở nên khó xử, tôi bực mình, tức anh mà cũng nghĩ cho anh, chẳng lẽ mới kết hôn lần 2 được 3 tháng mà phải ly hôn? Quả thực tôi cũng sợ làm như thế anh bức quá sẽ làm liều điều gì đó, ít ra cũng phải sống được một năm đã, sao mà thấy quãng thời gian dài hun hút, vô tận. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, sống ra sao nữa.

Trâm

Cặp bồ với sếp cũ, một thời gian sếp chuyển công tác, sếp mới về tôi lại tìm cách gần gũi. Tôi ăn diện, hở hang hơn để gây sự chú ý, sếp cũng tỏ ra nghiêm khắc nhưng vì tôi tấn công mạnh nên dần dà sếp mềm lòng, rồi chuyện gì đến lại đến.

Tôi và anh kết hôn hơn chục năm, có với nhau một trai, một gái, hai vợ chồng công ăn việc làm ổn định trong cơ quan nhà nước. Gia đình nội ngoại tuy không giàu có nhưng kinh tế tạm ổn, vợ chồng cứ vậy làm ăn, thậm chí bố mẹ còn giúp đỡ gia đình tôi nhiều thứ cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi cảm thấy mãn nguyện và thật hạnh phúc, gia đình như vậy là niềm hạnh phúc, ước ao của nhiều người.

Trớ trêu thay gia đình ngày càng có nhiều chuyện không lành gây ảnh hưởng đến hạnh phúc, chồng mải chơi, không vì trai gái, cờ bạc mà là nghiện hút. Gia đình hai bên khuyên bảo nhiều lần nhưng anh không từ bỏ được, vẫn lén lút tiêm chích. Nói vậy mọi người lại hỏi làm cơ quan nhà nước sao không bị đuổi việc? Là vì gia đình tôi có mối quan hệ nên mọi việc chồng làm vẫn được cơ quan “chiếu cố”.

Tôi nhiều lần khuyên không được, thậm chí còn ly thân nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Đáng lẽ ra trong gia đình như vậy tôi là người mẹ phải biết hy sinh, gồng mình lên vì hai đứa con còn nhỏ để dạy bảo chúng nên người, phải làm gương cho các con học tập, để sau này trở thành con ngoan trò giỏi, vậy mà tôi lại không nghĩ như thế. Phần vì ích kỷ cá nhân, phần vì tức chồng, tôi mù quáng lao vào các cuộc tình vụng trộm, gây xáo trộn hạnh phúc của nhiều gia đình. Chồng biết nhưng không ngăn cản được, tôi lẳng lơ với cả sếp mình, và những người làm ăn bên ngoài. Xin nói thêm tôi không có gì nổi trội, sắc đẹp cũng bình thường nếu không nói là xấu.

Tôi biết những việc mình làm có lỗi với chồng con rất lớn, có lỗi với những bà vợ mà tôi đã cặp bồ với chồng họ, vậy mà suy nghĩ đó không thắng nổi những hành động của bản thân. Tôi lao vào yêu họ như con thiêu thân, con tôi để cho bà ngoại chăm sóc, học hành của con tôi cũng chẳng quan tâm nên kết quả kém. Tôi tranh thủ mọi lúc để được gần bồ, để được yêu chiều, bù đắp những gì chồng không mang lại.

Đầu tiên tôi cặp bồ với sếp cũ, được một thời gian sếp chuyển công tác, sếp mới về tôi lại tìm cách gần gũi. Tôi ăn diện, hở hang hơn để gây sự chú ý, sếp cũng tỏ ra nghiêm khắc, không có tính trăng hoa nhưng vì tôi tấn công như vậy nên dần dà qua các cuộc trò chuyện bằng email và cử chỉ hành động của mình, sếp đã mềm lòng. Cái gì đến sẽ đến, rồi cũng chỉ được thời gian không lâu sếp bắt đầu tránh tiếp xúc với tôi, các cuộc hẹn hò không còn nữa. Có lúc tôi suy nghĩ hay sếp thử vậy để xem tôi phản ứng thế nào, hoặc sếp thấy tôi như vậy mà cảm thấy ghê sợ, coi thường, khinh bỉ mà sếp lặng lẽ rút lui?

Tôi biết vậy nên cũng không níu kéo, lại cặp với một đối tác bên ngoài, lúc đầu được anh yêu chiều, mua nhiều quà có giá trị tặng, rồi lại chỉ được thời gian, tình cảm giữa chúng tôi phai dần. Điều tiếng về tôi trong cơ quan, hàng xóm mọi người đều biết cả nhưng họ chỉ xì xèo chỗ nọ chỗ kia mà chẳng ai thật lòng tâm sự, chia sẻ để tôi sớm nhận ra những sai lầm.

Sau vài lần cặp bồ tôi mới thấm thía đàn ông chỉ lợi dụng những người dễ dãi như tôi để thử cảm giác lạ, giải quyết nhu cầu sinh lý, những lời nói ngon ngọt chỉ là viển vông, hão huyền. Những món quà họ tặng cũng chẳng có ý nghĩa gì bởi họ bỏ đồng tiền để tặng những thứ đó, cuối cùng chỉ cần đạt được mong muốn chứ chẳng phải yêu gì tôi.

Tôi cảm thấy những việc làm của mình không xứng đáng làm một người vợ, người mẹ trong gia đình và thật nhục nhã. Tôi thấy hối hận vô cùng, mặc dù nhìn nhận lại cũng muộn nhưng muốn viết lên tâm sự này để những ai đã và đang có ý tưởng ngoại tình hãy nhìn nhận lại, đừng tự đẩy mình vào ngõ cụt, phải biết trân trọng những gì mình đang có, biết hy sinh bản thân để chăm sóc gia đình, con cái mình trưởng thành, đó là điều hạnh phúc nhất.

Hoài

Tôi như thiêu thân lao vào lửa để rồi bị thương, bỏng rát mà vết bỏng này mãi không thể thành sẹo, ngày càng loang ra đau đớn. Anh là ngọt ngào, hạnh phúc nhưng cũng là niềm đau bất tận.


20 mươi năm cho một cuộc tình có phải quá dài? Tôi biết nó vẫn chưa kết thúc, anh chưa bao giờ của riêng tôi và mãi mãi thuộc về người khác. Bao lần tôi muốn xóa hình ảnh của anh, không muốn liên lạc, vứt bỏ số điện thoại rồi lại tìm, lại liên lạc.

Tôi như con thú bị thương trong chính cái bẫy của mình, không sao thoát ra được, để rồi cuối cùng tất cả chỉ còn lại niềm đau câm lặng. Cảm giác buốt nhói tủi thân, đau đớn, uất nghẹn không thành lời khi thấy tình cảm của mình bị rẻ rúng. Anh có yêu tôi hay chỉ là tôi không thể thiếu anh trong đời?

Tôi như thiêu thân lao vào lửa để rồi bị thương, bỏng rát mà vết bỏng này mãi không thể thành sẹo, ngày càng loang ra đau đớn. Anh là ngọt ngào, hạnh phúc nhưng cũng là niềm đau bất tận. Tôi mong chờ gì ở anh? Tôi giận anh? Giận vì cái gì?

Đôi khi giận mình giận người, tôi muốn lao ra, muốn hét lên, đập phá tất cả mọi rào cản, mọi ngăn cách để chạy đến bên anh. Rồi tất cả đều phải kìm nén trong câm lặng, dồn xuống nơi sâu nhất của tâm hồn, ở đó chỉ có mình tôi cảm nhận sự cuồng dại, nỗi khát khao cháy bỏng. Tôi nhấn mình trong nỗi nhớ, cô đơn và những kỷ niệm một thời bên nhau.

Ngày đó anh với tôi là bầu trời rực rỡ sắc màu, ở bên anh tôi là con bé ngây thơ hồn nhiên được bao bọc, thoải mái làm những gì mình thích, được yêu anh và anh yêu lại. Bầu trời của tôi có cả những mảng màu đen tối nhưng không biết sợ khi có anh ở bên, để rồi mảng màu đen ấy cứ lớn dần không còn thấy nhau nữa.

Từ đó bóng tối là bạn đồng hành trong cuộc tình của chúng tôi trong suốt 20 năm. Tôi ước ao được nắm tay anh một lần bước ra ánh sáng, để tận hưởng sự ấm áp và rực rỡ của ánh sáng muôn màu, cảm nhận cuộc sống mới tươi đẹp làm sao. Nhưng ước mơ nhỏ nhoi như vậy vẫn mãi chỉ là ước mơ, điều ước giản dị nhưng không bao giờ có thể thành hiện thực.

Đến giờ khi đã có vợ, tôi vẫn ao ước được ở cùng người đó dù cuộc sống gia đình hiện tại vẫn hạnh phúc. Tôi không biết làm thế nào khi tình yêu dành cho người bạn trai đó luôn tồn tại.


Năm nay tôi 31 tuổi, có vợ và một con nhưng vẫn không quên được người bạn trai thời đi học. Ba năm học cao đẳng tôi và người đó học chung lớp, cùng thuê phòng trọ ở gần trường.

Tôi không biết mình đã yêu người cùng giới nhưng sống gần nhau tôi nảy sinh tình cảm với người đó. Suốt những năm tháng sống chung, tôi luôn là người chủ động thể hiện tình cảm rồi quan hệ với nhau. Tình cảm ngày càng mặn nồng khiến tôi không thể quên được.

Đến giờ khi đã có vợ, tôi vẫn ao ước được ở cùng người đó dù cuộc sống gia đình hiện tại vẫn hạnh phúc. Tôi không biết làm thể nào khi tình yêu dành cho người bạn trai đó luôn tồn tại.

Tôi băn khoăn và suy nghĩ nhiều, không biết mình phải làm gì và làm thế nào, cũng chẳng biết mình thuộc giới nào. Mong mọi người chia sẻ giúp tôi thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Xin cảm ơn.

Huân

Trong thời gian xa nhau, em yêu một người làm cùng, đau đớn hơn lại có thai với anh ta. Nói chuyện với tôi, em khóc rất nhiều, phải chăng đó chỉ là nước mắt cá sấu?


Tôi và em năm nay đều 22 tuổi, yêu nhau được hơn 2 năm. Khi đến với tôi, em không còn trinh trắng, tôi bỏ qua và yêu đến tận giờ. Tôi yêu thương và tin tưởng em rất nhiều, vậy mà chuyện đời không thể ngờ được.

Đợt này vì công việc chúng tôi xa nhau hơn 2 tháng rồi. Mấy ngày trước em nói lời chia tay mà không rõ lý do, tôi níu kéo nhưng vẫn không được. Có chia tay tôi cũng muốn biết vì sao nên quyết định đến chỗ làm gặp mặt em lần cuối.

Có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng được trong thời gian xa nhau, em yêu một người làm cùng, đau đớn hơn lại có thai với anh ta. Nói chuyện với tôi, em khóc rất nhiều, phải chăng đó chỉ là nước mắt cá sấu?

Lúc đó tôi như người điên, muốn giết chết anh ta, khi bình tĩnh lại tôi nghĩ em không đáng để tôi phải như vậy, và chúc em hạnh phúc. Không biết tôi làm như vậy có đúng không, giờ đây em làm tôi mất niềm tin về mọi thứ.

Tùng


Thấy người ta chưa có vợ, ngoại hình đẹp mà lấy mình thì quá thiệt thòi cho họ quá. Tôi không dám làm điều đó mặc dù anh đã làm trái tim tôi biết yêu trở lại. Liệu tôi có tìm được một người sẽ yêu và chấp nhận tôi không?

Tôi 27 tuổi, lập gia đình cách đây 5 năm, mọi người khen ngợi tôi xinh đẹp và ngoan ngoãn. Khi chưa lấy chồng có nhiều người muốn theo đuổi nhưng bản thân muốn lấy người phải tôn trọng và yêu mình, không cần đẹp trai bởi sợ nhăng nhít bên ngoài, với lại đẹp không thể mài ra ăn được nên tôi quyết định đến với anh.

Chúng tôi cưới nhau và sống rất hạnh phúc, rồi 3 năm trôi qua vẫn không thể có con. Cả hai đi kiểm tra phát hiện anh vô sinh, dù vậy vợ chồng vẫn động viên nhau đi làm, để dành tiền thụ tinh ống nghiệm. Thật không may, anh đi làm xa nhà mấy tháng mới về một lần và trong một đợt rét đậm anh bị viêm phổi cấp, mãi mãi ra đi để lại tôi với nỗi đau quá lớn. Tôi mất 3 năm mới thăng bằng lại cuộc sống, đi học nghề để kiếm cho mình công việc ổn định hơn (trước khi lấy nhau tôi buôn bán quần áo, khi anh mất tôi thôi không bán nữa).

Thời gian trôi thật nhanh, ngoảnh lại nhìn mọi việc đã qua, tôi thấy mình càng cô đơn, cần một ai đó để tâm sự, sẻ chia những mệt nhọc trong cuộc sống hàng ngày dù hình ảnh của chồng vẫn ngự trị trong tim. Tôi cô đơn, lạnh lẽo nhưng nghĩ mình quen với ai đó chắc anh ở nơi xa sẽ buồn lắm. Có những người quen biết và rất quý mến muốn giới thiệu cho tôi, người có hoàn cảnh giống lại quá nhiều tuổi, người chưa có gia đình cũng già, người bằng tuổi chưa ràng buộc gì họ lại chưa hề biết về tôi từng một đời chồng.

Rồi lần đầu tiên gặp người ấy, tôi thật sự thấy tim mình xao xuyến, bên cạnh đó lại có nhiều mâu thuẫn, hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu: Liệu người ta có yêu mình không? Qua giới thiệu thế này có cái gì đó mang tính áp đặt? Rồi khi biết hết mọi chuyện về quá khứ mình, chuyện gì sẽ xảy ra? Điều quan trọng tôi không muốn lừa gạt, thấy người ta chưa có vợ, ngoại hình đẹp mà lấy mình thì quá thiệt thòi cho họ, tôi không dám làm điều đó mặc dù anh đã làm trái tim tôi biết yêu trở lại. Liệu tôi có tìm được một người sẽ yêu và chấp nhận tôi không? Hạnh phúc có đến với tôi lần nữa?

Tuyết


Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.

"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: “Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à”. Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?

Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.

Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an “Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ”.

Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói “Làm vợ anh nhé” lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.

Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.

Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.

Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.

Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.

Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.

Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.

Thu

Từ khi yêu tôi đã cho em nghỉ việc vì thu nhập của bản thân rất tốt, nói chung về kinh tế vợ chẳng phải suy nghĩ gì. Vợ thích bất cứ thứ gì cũng có từ xe ôtô cho đến việc muốn sang Mỹ sinh con tôi cũng chiều lòng, miễn là em vui.


Tôi 36 tuổi, cuộc đời khá đặc biệt, cũng có phần may mắn. Trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống và sẽ hoàn hảo nếu như không có sự cố trớ trêu về hạnh phúc gia đình, về hai chữ “tình yêu”.

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo Thanh Hóa, 12 tuổi phải sống lang thang ở Hạ Long thơ mộng, làm đủ nghề tự kiếm sống và đi học. Xong đại học ở Hà Nội tôi vào Nam lập nghiệp, xin vào làm việc tại một trường đại học tư thục. Tôi phát huy rất tốt khả năng của mình và có một vị trí không thể tốt hơn. Thật may mắn vì tôi có rất nhiều mối quan hệ tốt ở các cơ quan liên quan, từ trung ương đến địa phương, tôi làm được những dự án lớn, rất thành công.

Bản thân thấy mình khá may mắn bởi dường như đã có mọi thứ, từ tiền bạc và những mối quan hệ quan trọng khi chưa đầy 30 tuổi. Chính sự may mắn đó khiến tôi luôn hướng tới đạo đức, nhân cách, hiếu thảo với cha mẹ, chân thành với bạn bè, sống tốt với mọi người. Tôi hài hòa, cực kỳ hài hước, đã làm được vài điều nho nhỏ đáng kể như làm đường nhựa cho làng quê, xây nhà thờ, lo cho bố mẹ có cuộc sống khá đầy đủ. Ở quê dường như ai cũng quý vì tôi hiếu thảo nhân từ, giúp được rất nhiều người từ xin việc làm cho đến kinh tế.

Tôi trải qua vài mối tình không duyên phận, rồi đến một ngày đẹp trời, gặp nàng qua mai mối, chính thức yêu nhau sau lần gặp duyên phận lần đầu tiên ấy. Thật lòng cho đến giờ tôi vẫn yêu nàng hơn cả bản thân, vô cùng hạnh phúc vì nàng nói “Em thật sự viên mãn và hạnh phúc khi có anh”.

Chúng tôi tiến tới hôn nhân sau một năm tìm hiểu, rồi sinh được bé gái như thiên thần. Tôi yêu vợ nhiều hơn bởi em phải vất vả vì con gái rất hiếu động, không có ôsin nên em hay bị stress. Từ khi yêu tôi đã cho em nghỉ việc vì thu nhập của bản thân rất tốt, nói chung về kinh tế vợ chẳng phải suy nghĩ gì, thích bất cứ thứ gì cũng có từ xe ôtô cho đến việc muốn sang Mỹ sinh con tôi cũng chiều lòng, miễn là em vui. Tôi chưa bao giờ giữ tiền, có bao nhiêu đều đưa hết cho em vì muốn vợ yên tâm mọi thứ. Phải nói rằng có rất nhiều người đã ganh tị với chúng tôi vì hạnh phúc gia đình trọn vẹn.

Sẽ rất hoàn hảo nếu vợ tôi không lãnh cảm sau sinh, tôi bị cấm vận kể cả chuyện ôm hôn. Lúc đầu nghĩ chắc vợ bị stress bởi nuôi con, song càng ngày càng tệ hơn. Thời gian dài một năm, 2 năm, thật sự không ổn, chúng tôi đã nói chuyện này một cách nghiêm túc và thẳng thắn nhưng không hề được cải thiện. Tôi thật sự rất bức xúc khi đang tuổi sung mãn nhất. Vợ tôi là người rất thông minh và hiểu biết, tại sao em không điều chỉnh, không giữ gìn những gì đang có?

Chúng tôi đã xảy ra cãi vã, có lẽ đỉnh điểm nhất từ khi vợ đi làm. Cô ấy cấm vận tôi hoàn toàn rồi lại có những biểu hiện khác trong các mối quan hệ. Hiện giờ vợ vẫn rất đoan trang, tôi tin và tôn trọng cô ấy. Vài tháng nay chúng tôi lại rơi vào tình trạng nghiêm trọng, vợ làm đơn ly hôn rồi ký sẵn.

Tôi không muốn ly hôn vì còn yêu vợ rất nhiều, quan trọng tôi thương con gái bé nhỏ. Vợ sẽ chẳng bao giờ tìm được người tử tế và yêu nhiều như tôi. Tôi đang cố làm tất cả mọi điều có thể để giữ lại gia đình, nhưng tuyệt vọng vì em bảo tôi đừng níu kéo làm gì, em chưa từng yêu tôi, chỉ thấy tôi tử tế và an toàn nên mới lấy làm chồng thôi.

Em đã lừa dối tôi hay vẫn đang tìm kiếm cái gọi là tình yêu của mình? Phải chăng tôi chưa đủ tốt để được hưởng hạnh phúc của chính mình? Tôi đã ra ngoài ở được một tuần, không đêm nào ngủ được, chẳng biết điều gì đang đến với gia đình mình. Nếu ly hôn với em tôi có thể tìm cho mình một cô gái trẻ trung xinh đẹp, điều này thật dễ bởi bản thân rất tự tin trong mọi lĩnh vực, nhưng tôi không muốn vì quá yêu vợ con.

36 tuổi, 24 năm tự lập và trải nghiệm cuộc đời đã tôi luyện cho tôi thành người đàn ông cực kỳ bản lĩnh, vậy mà tôi tự khóc một mình. Tôi phải làm gì đây, sống thế nào nữa mới kiến em hài lòng?
                                                                                                                                        Mạnh

Hôm đó nghe anh báo sẽ đi làm về trễ, chị chở con vào siêu thị ăn tối, sẵn mua ít đồ dùng cho cả nhà. Hai mẹ con thong thả ăn uống, nhởn nhơ ở khu vui chơi trẻ em chứ không bị hối về như những lần có anh đi cùng.



Cảm giác thoải mái khiến chị vừa thương vừa giận cái tính “già trước tuổi” của chồng. Chị vui vẻ gọi cho anh: “Anh gần về chưa? Có ăn thêm gì không, để em mua?” và chợt khựng lại trước giọng làu bàu của anh: “Thôi khỏi đi, ăn ở ngoài cho rẻ ”.

Ra tới bãi xe, chị mới hay trời đang mưa tầm tã. Loay hoay mở cốp xe mãi không được, nhớ lúc chiều con trai có leo lên xe vọc phá mấy nút bấm nên chị đổ lỗi cho thằng bé. Rồi chị lại nhớ ra còn cái ví trong cốp. Nỗi lo sợ chạy dọc sống lưng, chị lập cập gọi cho chồng. Anh bực bội: “Gì mà gọi hoài vậy? Về tới nhà rồi nè”... Anh phải chạy đến siêu thị chở con về trước, chị đưa xe vào tiệm sửa. Khi người thợ mở được cái cốp xe, chị bủn rủn tay chân vì cái ví đã biến mất. Toàn bộ giấy tờ tùy thân của chị, cả thẻ bảo hiểm y tế của con đều nằm trong đó.

Hộc tốc trở lại siêu thị rồi ra công an phường để làm giấy báo mất, chị về đến nhà đã gần 21g. Anh chặn chị ngay cổng: “Trong ví có tiền không?”, “Chỉ còn một ít. Em đã lấy gần hết tiền ra bỏ vào túi quần nên không nghĩ sẽ bị cạy cốp”. Anh hậm hực nhắc lại những câu như “đã dặn rồi”, “lần sau nhớ” trong lúc chị lo chuẩn bị mền gối cho con ngủ, đầu váng vất vì dầm mưa.

Chật vật làm lại các loại giấy tờ chưa được bao lâu thì một đêm khác, khi chạy vào bệnh viện chăm em gái mới sinh, chị bị chặn cướp xe. Xui rủi là hôm đó chị đi xe của anh vì lúc đi vội vã, thấy xe anh dựng bên ngoài. Dù đã chuẩn bị tinh thần anh sẽ tỏ ra xót “của” trước, nhưng chị vẫn hụt hẫng khi thấy chồng chẳng tỏ ra lo lắng gì cho “người”. Trong khi người thân và bạn bè của chị, ai nghe chị kể lại nỗi khiếp đảm lúc năm, sáu tên choai choai vây lấy chị trên đoạn đường vắng, câu đầu tiên là hỏi chị có sao không?

Ừ thì chị chẳng có sao, nên anh chỉ tiếc cái xe mới mua gần 30 triệu. Cả anh và chị dường như đều thấy chiếc xe bị mất vẫn lẩn khuất đâu đó trong nhà mình, trong những mâu thuẫn nhỏ không liên quan nhưng phát sinh hàng ngày, trong những “câu chuyện cảnh giác” quanh bàn nhậu của anh, trong cả cái phòng ngủ từ lâu đã hiếm khi nồng đượm gối chăn... Cố nghĩ anh vì trải qua một tuổi thơ nghèo khó nên luôn coi nặng “của” hơn “người”, nhưng chị vẫn không khỏi chạnh lòng...

Chị nhìn chồng ngáy vô tư, bất giác nghĩ: “Có ai ly hôn chỉ vì một chiếc xe không?”.

Theo Thái An
PNO

Không ít bậc phụ huynh trẻ ngày nay phải đối diện với một thực tế là ngày ngày tâm sự chuyện tình yêu với đứa con mới học tiểu học để từng bước định hướng và gỡ rối tơ lòng.

Một bức thư tình để trong ngăn bàn của cô bé lớp 2 đã bị lộ, cô giáo hốt hoảng khi phát hiện học trò của mình viết thư… tỏ tình với cậu bạn trai cùng lớp.  Nội dung bức thư là: “Em luôn nghĩ về anh. Em yêu anh nhưng anh không quan tâm đến em nên em rất đau khổ. Em quyết định không yêu anh nữa, em sẽ yêu con bác bảo vệ…”.

Mới đây, một trang tin điện tử đã đăng tải bài viết về một cô bé 12 tuổi đã tự viết giấy hứa hôn rất chỉn chu, lời lẽ và các điều khoản đều cực kỳ rõ ràng: “1: Không chia tay; 2: Không được ngoại tình; 3: Không được quan hệ tình cảm với người nam/nữ nào khác; 4: Không được nặng lời với người vợ/chồng; 5: Luôn yêu và quý trọng tình cảm của nhau” Kết thúc là cả hai bé cùng cam kết: “Nếu phạm một trong những điều sau đây phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật và bồi thường 1 tỉ đồng”

Hoang mang về những lá thư tình gây sốc của con trẻ, một phụ huynh đã chia sẻ: “Con trai tôi cũng học lớp 4, giữa học kỳ 1 cũng đã hỏi tôi chuyện về tình yêu. Một hôm hai mẹ con đang xem phim con trai tôi hỏi rằng: Mẹ ơi! Ngày xưa mẹ yêu bố mẹ có hỏi và xin ý kiến bà ngoại không? Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tình hỏi lại con. “Sao con lại hỏi vậy? Chắc con thích bạn gái nào có phải không?” Nó sợ tôi nên chối, hai ngày sau tôi suy nghĩ và nói với con: Ngày xưa mẹ yêu bố mẹ phải xin phép và hỏi ý kiến của ông bà ngoại đấy. Nó nói, “Sao mẹ hỏi”. Tôi đáp: thì để người lớn có kinh nghiệm sẽ chỉ cho mẹ. Tôi hỏi vặn một hồi thì nó nói trong lớp con có một bạn thích một bạn gái khác lớp, cùng khối 4. Bạn gái ấy học cũng giỏi, cũng đẹp gái, nhà cũng có xe hơi...”.

Bình tĩnh khi hệ lụy “gõ cửa”

Tiến sĩ Nguyễn Thị Kim Quý, Trung tâm Hỗ trợ tâm lý trẻ em cho biết, hiện có tới 1/3 số cuộc gọi tới đường dây tư vấn và hỗ trợ trẻ em là của trẻ vị thành niên hỏi về vấn đề tình dục, tình yêu. Một cô bé gọi đến đường dây tư vấn thắc mắc chuyện chậm kinh đã hai tháng.

“Cháu bị từ năm học lớp 5 và thường có đều đặn hàng tháng. Nhưng hai tháng nay, cháu không thấy ra nữa, cháu bị sao hả cô?”. Gặng hỏi, cô bé mới ấp úng: “Buổi trưa, bạn ấy (một bạn trai bằng tuổi, học cùng khối) rủ cháu ngủ tại nhà bạn ấy vì cũng gần trường. Chúng cháu làm như vậy mấy tháng rồi có sao đâu hả cô?”.

Và những câu hỏi ấy luôn được bà khuyên là phải nói thật với mẹ, tuy nhiên không phải trường hợp nào cũng được ổn thỏa bởi nhiều bé quá sợ hãi, không dám bộc bạch với mẹ. Không ít trường hợp bà không thể liên lạc được với gia đình và để lại trong bà những day dứt khôn nguôi…

Theo Trung tâm Nghiên cứu Giới, Gia đình & Môi trường Phát triển, năm 2008, Việt Nam là một trong ba nước có tỷ lệ nạo phá thai cao nhất thế giới. Thống kê của Hội Kế hoạch hóa Gia đình Việt Nam cho thấy, trẻ vị thành niên chiếm 20 phần trăm số ca nạo phá thai trong cả nước, 5 % sản phụ sinh con dưới 18 tuổi.

Trước đây, các ca nạo phá thai của trẻ vị thành niên chủ yếu ở độ tuổi 16-18. Nay con số này xuống đến 13-14, thậm chí 11-12 tuổi. Thế nên, Tiến sĩ Nguyễn Thị Kim Quý đã khuyên, hơn bao giờ hết, phụ huynh phải luôn bình tĩnh làm bạn với con mình trước khi quá muộn.

Theo chuyên gia tâm lý Huỳnh Văn Sơn- trường ĐH Sư phạm TP.HCM: Những bức thư và tình cảm của trẻ em trước khi dậy thì chỉ là những hành động cảm tính khi gửi cho một người nào đó. Đó chưa thể là tình cảm, cũng chưa hẳn là rung động giới tính.

Cha mẹ cần cảm thông, đừng làm quá. Tốt nhất các bậc cha mẹ nên tận dụng cơ hội ấy để khuyến khích trẻ hoàn thiện mình. Tuyệt đối không được áp dụng mọi sự cấm đoán hay mắng chửi chỉ làm cho trẻ căng thẳng, sống khép mình và không có tác dụng giáo dục nữa.

Theo Hà My
PLVN

Tôi yêu một cô bạn học cùng trường khi gặp lại sau 10 năm xa cách. Ngày xưa tôi cũng để ý cô ấy nhưng nhát không dám mở lời. Lần gặp lại này, cả hai đều đã chín chắn nên quyết định tính chuyện nghiêm túc. Hai bên cha mẹ cũng đã chấp nhận. Cuối năm nay chúng tôi cưới.



Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hôn nhân của mình, tuy nhiên, có một rắc rối nhỏ đã xảy ra. Vừa rồi, sau lễ đính hôn, chúng tôi đi du lịch cùng nhau. Một hôm cô ấy mệt không theo đoàn đi tham quan mà ở lại phòng, tôi cũng ở lại để chăm sóc. Có điều kiện ở riêng với nhau, tôi không kềm chế được nên định “tạm ứng”. Thoạt đầu cô ấy không bằng lòng nhưng cuối cùng cũng chìu ý tôi. Thế nhưng không hiểu sao khi chưa vào cuộc tôi háo hức bấy nhiêu thì khi nhập cuộc lại bối rối, hậu đậu bấy nhiêu. Nói nôm na là... thất bại ê chề, chẳng mần ăn được gì.

Bực mình nhất là lúc đó thì thế nhưng khi ngủ nửa đêm thức giấc thì thằng nhỏ lại rạo rực trỗi dậy. Lúc cần thì không lên, lúc lên lại không cần. Sau khi đi du lịch về tới nay tôi chẳng dám thử nữa vì sợ lại thất bại thảm hại. Tôi 28 tuổi, cao 1,72m; nặng 65 ký, chẳng có bệnh tật gì. Có khi nào tôi bị... bất lực không? (lehung...@gmail.com)

Bạn thân mến,

Bất lực hay không thì sau này mới biết chứ bây giờ, nửa đêm thằng nhỏ vẫn giương oai diễu võ thì chẳng có gì phải lo lắng. Cái chuyện gối chăn tưởng dễ mà không dễ chút nào. Nó cũng đòi hỏi phải hội đủ điều kiện “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” thì mới thăng hoa. Còn cứ lụp chụp, vừa ăn vụng, vừa canh chủ nhà thì không thất bại mới lạ!

Trong trường hợp của bạn cũng vậy. Bảo đảm là lúc đó, bạn vừa hành sự vừa... run; mắt thì lấm la lấm lét vì đủ thứ sợ trên đời. Thêm vào đó, đối tác cũng không phải tự giác “giao nộp vũ khí” nên đòi hỏi bạn phải “dụng công” thật nhiều thì mới có thể chiếm lĩnh trận địa. Tâm trí bị phân tán vì đủ thứ lý do thì làm sao có thể chỉ huy các “cơ quan, ban ngành” đánh nhanh, thắng lớn?

Một chi tiết quan trọng khác đã góp phần làm cho bạn... chưa đánh đã thua. Đó là tính nhút nhát của bạn. Cách nay 10 năm, nó đã làm cho bạn đánh mất thời cơ có được người mình yêu thầm yêu trộm nhớ. Điều đó xem ra cũng chưa được khắc phục mấy dù bạn đã được trui rèn qua 10 năm sương gió!

Chính vì có nhiều yếu tố bất lợi như vậy nên chuyện “lúc cần không lên, lúc lên lại không cần” cũng dễ hiểu. Đây là vấn đề hoàn toàn thuộc về yếu tố tâm lý, bạn nên tập trung khắc phục. Hãy tự tin, mạnh mẽ lên. Bạn 28 tuổi, cao 1,72m; nặng 65 ký, chẳng có bệnh tật chi thì quả là niềm mơ ước của nhiều bậc nữ nhi, hà cớ gì bạn lại tự ti, mặc cảm? Tốt nhất là từ giờ đến lúc cưới, bạn đừng cố gắng thử lại làm gì, cứ chờ sau khi cưới, “địch” hoàn toàn thuộc về ta thì thoải mái bày binh, bố trận.

Ngoài ra, bạn nên làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi điều độ. Tập thể dục thể thao, giải trí lành mạnh để có một sức khỏe thể chất và tinh thần sung mãn cũng là điều nên làm. Mọi chuyện sẽ ổn, cuộc sống tươi đẹp đang chờ bạn phía trước.
Theo Vũ Kim Khôi
NLĐ

Chú thím tôi như vừa trút được gánh nặng, thở dài kể chuyện con gái đã chính thức đuổi cổ thằng chồng ra khỏi cái nhà trọ dưới Hà Nội.

Nhớ ngày con Nhung mang bầu đã tủi thân vì thằng chồng lười rồi, cho đến lúc vào viện sinh cũng bị ấm ức, như người ta thì vào mà động viên vợ, ít nhất cũng biết hỏi xem vợ muốn ăn gì... cần gì để chồng đưa, đằng này nó cắm mặt vào cái điện thoại bắn chíu chíu đến mê mệt. Mẹ vợ góp ý thì nó làu bàu: “Ai chả phải đẻ, làm như có mỗi vợ con mang bầu ấy”.

Lại được bà mẹ chồng cũng cứ cưng nựng con trai, lúc nào cũng coi nó như là ông giời con nhà mình. Nhung phải chịu đựng mãi cái tính chây ỳ ấy của chồng cho đến lần vào ngày nghỉ, Nhung đưa con về ngoại chơi, lâu rồi không về thăm ông bà vậy mà thằng chồng cũng không về theo, trong khi đó mẹ chồng đùng đùng gọi điện nói một thôi một hồi: “Mày đi như thế ai nấu nướng cho con tao ăn, ai chăm sóc nó”. Bà thương con trai từ bé có biết vào bếp nấu nướng gì đâu, giờ lại ra quán xá mất vệ sinh...

Nhung ngỡ ngàng: “Con còn bận con nhỏ, chồng con bằng ngần ấy rồi mà không tự lo nổi cho bản thân thì theo mẹ có được hay không?”. “Mày lại còn cãi à? Nó có ra quán, có đi nhà nghỉ thì cũng đừng trách nhé”.

Nhung chỉ cười nhạt: “Mẹ cho anh ấy tiền ạ?”. Bởi tay ấy hiện công ăn việc làm không có, mà toàn muốn làm bố thiên hạ, động việc gì cũng chê vất với lương không xứng tầm, chỉ được đôi ba tháng là bỏ. Ở nhà kêu tìm việc nhưng chỉ chúi mũi vào chơi cờ với lướt diễn đàn chém gió, mặc kệ có vợ lo.

Sau đó bà thông gia gọi điện đến làm um xùm lên nói chú thím tôi không biết dạy con. Bà ấy kể lể nhiếc móc từng chuyện nhỏ xíu một, nói như bắn liên thanh, thím tôi bật loa cho cả nhà nghe, rồi chỉ nhẹ nhàng nói ngắn gọn: “Chúng tôi sẽ dạy cháu”. Chán cái ngữ ấy quá rồi nên chắc chú thím tôi cũng chẳng tiếc, muốn ra sao thì ra, tùy con gái. Và cái Nhung quyết định đá thằng vô công rồi nghề.

Thằng ấy giở mặt, quay ra mắng chửi con bé, rủa chú thím tôi là cái loại bị cụt giống, thất đức nên chỉ đẻ được ba đứa con gái, chị cái Nhung cũng chỉ đẻ được hai đứa con gái, chị thứ hai của Nhung thì mãi chẳng sinh được con. “Rốt cuộc cũng tịt giống, thằng chồng ruồng bỏ, nhà mày lại có nòi bỏ chồng thôi”. Động vào nỗi đau của chú thím khiến họ không thể nào quên mà tha thứ nổi.

Ít lâu sau ông bà thông gia đến nhà chú thím xin lỗi: “Nó trẻ người, nóng tính nói khi chưa kịp suy nghĩ. Chúng tôi cũng chưa rõ chuyện đã trách nhầm con dâu”.

Chú tôi thủng thẳng: “Đó là chuyện riêng chúng nó tự quyết thôi. Còn nói thật, sau những câu rủa xả nhà tôi mà nó còn vác mặt về đây được thì tôi cũng phục lắm”.

Thằng đấy biết không thể cứu vãn nên được thể đến nhà trọ chửi cho hả: “Loại mày mà bỏ tao thì chỉ lấy được loài lang sói”. Nó định xông vào đánh con bé, Nhung nhanh hơn gọi được hai ông anh họ cao to lực lưỡng đến “nắn gân”, thằng chồng chùn bước, bỏ đi.

Giờ Nhung cho con đi học, không phải hầu hạ thêm một đứa lớn xác nữa nên nhàn hẳn, lại đỡ căng thẳng. Nghe đâu tên ấy không chịu được nhiệt nên đã về quê với mẹ rồi.


                                                                                                                                           TSL

Em năm nay 24 tuổi. Khoảng nửa năm nay em gặp và yêu người yêu em bây giờ. Cô ấy không đẹp nhưng rất thú vị. Chính vì vậy mà em yêu say đắm và nghĩ sẽ cưới làm vợ. Mỗi khi có dịp gần nhau, lòng em rất rạo rực và chỉ muốn hái trái cấm.



Thế nhưng người yêu em rất kiên quyết, . Cô ấy chỉ cho phép “đi vòng vòng bên ngoài”, mà như vậy thì rất khó chịu. Với những người yêu trước đây, em không hề có cảm giác ham muốn đó. Có phải là em bị “biến thái” hay không?

Em nghe nói có những bài tập làm giảm ham muốn ở đàn ông. Có đúng vậy không? Hãy giúp em điều chỉnh tâm trạng và ham muốn mỗi khi ở cạnh người yêu bởi “sức người có hạn”, nếu tình hình không cải thiện thì có khi em hoặc là trở thành kẻ tội đồ, hoặc là bị người yêu giận bỏ... (trungvan...@gmail.com)

Bạn thân mến,

Bạn có bao giờ thấy hai thỏi nam châm khác cực mà đẩy nhau không? Chắc chắn là không. Do vậy chuyện trai gái gần gũi rồi phát sinh tình cảm, ham muốn là hết sức bình thường tại sao lại cho là biến thái? Có biến thái hay không là cách thức các bạn hành xử với nhau: Biết mình được phép làm gì và không được làm gì, làm như thế nào, làm khi nào và ở đâu?...

Nói như vậy để bạn dẹp bỏ suy nghĩ rằng mình là người không bình thường khi phát sinh ham muốn với người yêu. Thật lòng mà nói, nếu ở cạnh một người mình yêu quý, muốn chung sống mà thiết bị máy móc cứ “đơ” ra thì mới đáng lo ngại và phải cần đến “các quyền trợ giúp” khác như bác sĩ, nhà tâm lý, thuốc men...

Mà người yêu của bạn cũng “ác”, thà không cho làm gì cả chứ cái kiểu cho đi vòng vòng thì khổ lắm. Điều đó chứng tỏ cô ấy cũng có cảm giác ham muốn được dâng tặng cho người yêu điều tuyệt vời nhất của cảm xúc yêu đương. Thế nhưng cô ấy cũng còn đủ tỉnh táo để biết dừng lại đúng lúc. Bởi thật ra cái “khoảng cách địa lý” nơi đó rất mong manh. Chỉ cần vượt quá giới hạn một chút thì có thể sẽ để lại hậu quả khó lường.

Nếu các bạn đã chuẩn bị đầy đủ về mặt tình cảm, điều kiện để xây dựng tổ ấm thì nên “cưới quách cho xong”. Còn nếu như mọi thứ chưa sẵn sàng thì đành phải khuyên các bạn cẩn thận củi lửa vì “ba mươi chưa phải là Tết”, biết đâu khi có được cái mình tò mò muốn biết thì sự háo hức không còn. Khi ấy, có khi tình yêu lại đổ vỡ.

Trước mắt, để tạm thời đối phó với tình trạng “trái đất nóng lên” mỗi khi các bạn ở bên nhau thì tốt nhất là không nên dắt nhau đến chỗ kín đáo, không người; không nên có những sự gần gũi quá đáng về mặt thể xác có thể dẫn đến tình trạng “mất kiểm soát”. Thay vì đến chỗ vắng vẻ thì các bạn nên đưa nhau đi xem phim, ca nhạc, thi đấu thể thao...

Điều cuối cùng muốn nói với bạn là chẳng có bài tập nào để “trị” cái bản năng ấy của con người. Mà đó có phải bệnh tật gì đâu mà phải chữa trị? Bản năng tính dục của con người còn có vai trò can thiệp của ý thức: Nếu bạn suy nghĩ nghiêm túc, trân trọng người yêu, biết nhận ra những giá trị của tổ ấm và những tổn thương khó lành khi có nghi kỵ, rạn nứt... thì chắc chắn bạn sẽ tự điều chỉnh hành vi của mình cho phù hợp.

Nhắc bạn thêm một điều là tuyệt đối không lạm dụng bia rượu, chất kích thích, phim ảnh mát mẻ... vì những thứ ấy có khi làm gia tăng tình trạng mất kiểm soát của ý thức.

                                                                                                            Theo Vũ Kim Khôi
                                                                                                                                  NLĐ

Hẹn hò có thể là một trải nghiệm ngọt ngào, nhưng cũng đầy bất trắc và thất vọng. Một khi đã ly hôn, bạn sẽ thấy cuộc sống của mình không còn như ở tuổi hai mươi, mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng đừng quá lo sợ.



Đừng coi đó là trò trẻ con

Là một bà mẹ đơn thân, bạn muốn biết con mình nghĩ gì khi mẹ chúng bắt đầu gặp gỡ người khác. Sẽ không cần phải giới thiệu các con với một người đàn ông xa lạ, nếu bạn không tin rằng anh ấy có thể bảo vệ bạn và bọn trẻ. Với bạn, để nói chia tay thực sự rất khó khăn, nhưng sẽ còn khó hơn cho bọn trẻ nếu chúng lỡ yêu quý anh ta. Vì vậy, hãy tìm hiểu rõ về anh chàng đó và cả tương lai của anh ấy, bởi vì bạn cần phải bảo vệ chính mình và gia đình.

Đảm bảo rằng anh ấy hòa hợp với bạn

Để viết tiếp một trang khác của cuộc đời, hãy tìm một người có cùng sở thích và mối quan tâm. Nếu anh ta cũng nuôi con giống bạn, nhiều khi đó lại là sự phù hợp. Sẽ rất khó khăn cho cả hai để được ở bên nhau khi mỗi người đều là những bậc cha mẹ đơn thân bận rộn và đang nỗ lực cân bằng mọi thứ trong cuộc sống, nhưng hãy nhớ rằng điều tốt đẹp rồi cũng đến với những ai biết chờ đợi. Chắc chắn các bạn sẽ có nhiều điểm tương đồng vì đều làm cha mẹ, sẽ biết thông cảm với nhau về những ưu tiên trong cuộc sống.

Mang theo tiền riêng của bạn

Không phải sự ga lăng đã bị lãng quên. Nhưng ngày nay có nhiều anh chàng muốn chia đôi sẻ nửa chi phí. Vì vậy hãy biết tùy cơ ứng biến và chuẩn bị sẵn cho trường hợp bạn trả một nửa hóa đơn.

Tự lái xe

Vào ngày hẹn hò đầu tiên, tốt nhất là nên gặp anh ta tại một địa điểm rõ ràng. Bạn nên tự mình lái xe đến điểm hẹn bởi vì nếu không thích anh ta, có thể bạn sẽ muốn về sớm. Việc làm chủ quyết định đi hay ở sẽ khiến bạn có tâm lý thoải mái trong suốt buổi hẹn.


                                                                                                                        May
                                                                                                                    Theo More

Một hôm anh đi nhậu về muộn, tôi đã cho con đi ngủ, vậy mà nghe tiếng anh mở cửa, cảm giác run sợ ấy tăng dần theo bước chân anh. Cũng may anh ra xem tivi chứ không vào giường nằm ngay, tôi biết mình đang sợ chồng.

Tôi 33 tuổi, chồng 35, có một con trai 5 tuổi, trong mắt mọi người tôi hạnh phúc, bản thân cũng tự thấy như thế. Tôi bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Vợ chồng tuy mới kết hôn 6 năm nhưng đã có thời gian dài yêu nhau, 15 năm cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn để có cuộc sống hiện tại, tuy không giàu có nhưng cũng đầy đủ, là niềm mơ ước của nhiều người. Có thể nói tôi là người phụ nữ sống nội tâm, khi còn là sinh viên rất năng động. Kết hôn tôi nghĩ chuyện kiếm tiền của đàn ông, còn phụ nữ chăm sóc gia đình, con cái nên tôi chọn làm việc trong một cơ quan nhà nước, lương ít nhưng có nhiều thời gian cho gia đình.

Tôi lúc nào cũng bằng lòng với hiện tại, con cái ngoan ngoãn, gia đình chồng thương yêu, chồng yêu vợ con và có trách nhiệm với gia đình. Tôi mãi ngủ quên trên cái gọi là hạnh phúc ấy cho đến một hôm, người bạn gọi điện báo tin chồng tôi có bồ. Tim tôi như muốn ngừng đập nhưng vẫn tươi cười và nói chắc bạn ấy nhầm chứ chồng mình chắc không có. Nói vậy nhưng một mặt mình âm thầm điều tra và không khó khăn mấy để biết đó là sự thật.

Người tình của anh là cô gái phục vụ bia ở quán nhậu, 20 tuổi, cô ấy khá đẹp, ăn mặc sexy. Từ khi quen cô ta đến lúc tôi biết chuyện là 2 năm. Anh thuê nhà, mua xe và bắt cô ta nghỉ làm ở nhà để anh chu cấp, hàng ngày chỉ đến đó vào giờ hành chính, còn lại thời gian anh ở nhà hoặc chở vợ con đi chơi, đi ăn. Đó là vỏ bọc hoàn hảo để gạt tôi. Tôi không biết mình có thể mạnh mẽ đến thế, mỗi khi nghĩ đến tim tôi đau nhói, nhưng không khóc.

Tôi hỏi, anh nói không có mặc dù đưa ra bằng chứng rõ ràng như hợp đồng anh thuê bao số điện thoại cho cô ta và những hình ảnh họ chụp cùng bạn bè. Anh nói tôi vu oan, đừng suy nghĩ lung tung rồi ảnh hưởng đến công việc của anh. Tôi đến gặp cô gái kia, khác với vẻ ngoài, cô ta khá run sợ, ăn nói có vẻ không có học vì phải cố gắng lắm tôi mới hiểu cô ta nói gì. Lúc đầu nói không biết chồng tôi là ai, lúc sau nói chỉ là anh em đi chơi, lúc thì nói không biết anh có vợ.

Tôi nhẹ nhàng nói chuyện, không quên dọa nếu còn tiếp tục sẽ không để yên rồi ra về. Tôi nhờ người điều tra, nhà cô ta nghèo, đông anh chị em, không ai được ăn học đàng hoàng, cha bỏ đi lấy vợ khác. Từ khi quen chồng tôi, anh chu cấp cho, mua xe cho mẹ, cho anh trai và cho cô ta, tuy chỉ là xe tay ga cũ nhưng cũng còn rất tốt. Có một vài lần bạn bè giới thiệu cho đại gia, cô ta đi gặp gỡ nhưng bị chồng tôi biết được nên thôi.

Sau lần gặp đó, có vài lần điện thoại nói chuyện, cô ta nghe chiều cũng sợ nên bỏ về quê sống nhưng tôi biết vẫn lén lút hẹn hò với anh. Về phía chồng, từ khi tôi biết chuyện, anh chưa hề xin lỗi một câu. Một lần anh nhắn tin nói không có chuyện đó, nếu có cũng bình thường vì đàn ông ai chẳng thế. Anh nói với bạn là đàn ông chỉ thích cơi nới chứ không ai ngu mà phá đi xây mới. Tôi nghĩ đến ly hôn nhưng nhìn con cái lại không nỡ, rồi nghĩ cô kia cũng không thật lòng, chỉ là cần tiền của chồng tôi mà thôi.

Tôi cố gắng chịu đựng, quyết định sẽ tha thứ vì xét cho cùng anh là người đàn ông tốt, có trách nhiệm với gia đình và rất yêu thương con. Hơn 2 tháng nay tôi không hề nhắc đến chuyện cũ, âm thầm theo dõi, thấy anh cũng muốn làm lành, làm gì đi đâu cũng nói và công khai tài chính cho tôi biết. Mọi việc gần như quay về như cũ tuy những cử chỉ chăm sóc nhau vẫn còn thấy gượng gạo.

Tôi vừa chăm sóc gia đình, vừa thay đổi bản thân, đi sắm sửa, spa, gặp gỡ bạn bè nhưng những điều đó cũng không làm bản thân vui hơn. Càng ngày tôi càng cảm thấy cô đơn, từ ngày xảy ra chuyện giờ tôi mới bắt đầu khóc, khi còn một mình hay đêm xuống là tôi khóc, sợ cảm giác cô đơn. Đêm đến chồng nằm bên cạnh, quay ra ôm tôi lại sợ, chân tay run rẩy, bủn rủn, tim đập mạnh, mặt nhắm nghiền, nằm im. Chồng cứ tưởng tôi ngủ say nên quay đi.

Tôi không biết sao lại vậy, thử ôm anh nhưng vẫn còn cảm giác sợ sệt ấy. Cho đến một hôm anh đi nhậu về muộn, tôi đã cho con đi ngủ vậy mà khi nghe tiếng anh mở cửa bước vào nhà, cảm giác run sợ ấy tăng dần theo bước chân anh. Cũng may anh ra xem tivi chứ không vào giường nằm ngay lúc ấy, tôi biết mình đang sợ chồng.

Giờ ngày nào tôi cũng khóc, có suy nghĩ bỏ đi, chắc do hết yêu chồng. Tôi bị tổn thương quá nhiều, muốn hai mẹ con vào Sài Gòn sống nhưng không có can đảm vì như vậy con sẽ khổ. Rồi không biết tôi có xin được việc không, nếu xin được liệu có đủ sức nuôi con? Với bằng cử nhân xã hội học của tôi, bạn bè cùng lớp sống ở Sài Gòn lương chỉ 4 triệu, làm sao mẹ con đủ sống, gia đình bạn bè ai cũng khó khăn sao giúp được. Từ ngày cưới nhau đến giờ tôi lén chồng tiết kiệm được mấy chục triệu, nhưng khi chồng cần tiền làm ăn tôi lại đưa hết cho anh, giờ chẳng có đồng nào ngoài một chỉ vàng mua từ mấy năm nay.

Nếu ly dị không bao giờ chồng và gia đình chồng đồng ý vì tôi đã nói chuyện với mẹ chồng để mẹ khuyên anh (tôi rất hợp với mẹ, hay tâm sự mọi chuyện). Giờ mang con đi để sống xa nhau một thời gian, lấy lại thăng bằng và yêu cầu anh chu cấp hàng tháng, chắc chắn không bao giờ anh chấp nhận vì rất yêu con.

Làm thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, chẳng lẽ tôi cứ vậy mà sống để con có đủ cha đủ mẹ trong khi tôi ngày càng thấy đau đớn và cô đơn. Tôi phải làm sao cho vẹn toàn đây?

Lam


Vợ cứ đi làm về đến nhà là nằm luôn, không dọn dẹp nhà cửa, quần áo nhiều khi ngâm mấy ngày không giặt. Có vài lần cãi nhau, cô ấy tự cho mình ngang bằng với chồng và không kém tôi chút nào trong từng câu nói.

Tôi và vợ xây dựng gia đình từ năm 2010 đến nay có một con và đứa thứ hai sắp ra đời. Mẹ tôi sống chung với vợ chồng tôi. Tôi làm cho vài công ty tư nhân, vợ làm cho công ty nhà nước, làm theo ca, lương hai vợ chồng đủ nuôi sống gia đình. Trước đây vợ từng lập gia đình và có một con riêng, hiện tại con riêng của vợ đang ở với chồng cũ cô ấy. Tôi lập gia đình lần đầu, chấp nhận lấy dù cô ấy đã có chồng con, vợ hơn tôi 3 tuổi. Sẽ không có gì đáng bàn nếu cách sống và cách suy nghĩ giống nhau.

Trước đây khi quen nhau cô ấy đã ly dị, tôi cảm thông và chia sẻ với hoàn cảnh éo le của vợ, từ đó đem lòng yêu, chúng tôi rất hợp nhau. Yêu được 6 tháng cô ấy đã có bầu 3 tháng, rồi phát sinh khá nhiều khúc mắc trong chuyện tình cảm và cách sống của mỗi người, nhưng tôi bỏ qua những điều đó và bỏ qua điều tiếng của người nhà, của xã hội để tiến tới hôn nhân. Cưới xong tôi lại càng bực dọc khi biết thêm nhiều điểm của vợ, cảm giác không hài lòng.

Vợ cứ đi làm về đến nhà là nằm luôn, không dọn dẹp nhà cửa, quần áo nhiều khi ngâm mấy ngày không giặt. Có vài lần cãi nhau, cô ấy tự cho mình là ngang bằng với chồng và không kém tôi chút nào trong từng câu nói. Nhiều lần tôi nghĩ đến việc ly hôn nhưng lại thương con nhỏ quá, không muốn nó khổ khi bố mẹ ly dị.

Tôi nghe lời khuyên của mẹ, không nên nóng tính, kiềm chế bản thân, nhưng càng kiếm chế tôi càng không muốn sống chung với vợ nữa. Sau khi sinh đứa con đầu, vợ nghỉ ở nhà 6 tháng nhưng gần như trong 6 tháng ấy và các tháng sau đó tôi là người thức đêm chăm con, pha sữa, tắm rửa vệ sinh cho con phần lớn là việc của tôi. Vợ ngoài việc cơm nước cho gia đình và lâu lâu dọn dẹp nhà thì việc của cô ấy là ngủ. Mọi việc như vậy khiến tôi rất căng thẳng.

Tôi luôn bực dọc mỗi khi về đến nhà, không muốn nhìn mặt vợ. Theo cách hiểu của mọi người thì vợ tôi có gọi là “đoảng” quá không? Việc chăm con cái cô ấy gần như ít lo và ỷ lại cho tôi hết. Từ việc chăm sóc đến tiền mua bỉm, mua sữa rồi những lần đi khám, tiền thuốc men vợ đều nhường lại cho tôi. Có lần khi không mang đủ tiền viện phí tôi vay 500 nghìn của cô ấy để thanh toán tiền đi viện cho con, sau đó vợ cũng phải đòi lại. Mọi việc chi tiêu trong gia đình là của tôi, cô ấy có nghĩa vụ chi tiền ăn, cơm nước trong nhà.

Tôi không rành lắm trong các chuyện chi tiêu nhưng thấy buồn khi không có điểm chung gì với vợ, tiền ai người ấy chi. Rồi một ngày đầu năm tôi biết tin vợ có thai đứa thứ 2, nghĩ thôi bỏ qua mọi việc cố sống tiếp vậy, nhưng rồi đâu lại vào đó, mọi chuyện vẫn như cũ. Tôi chẳng muốn về nhà, lại đi chơi thể thao đến 21-22h tối mới về tắm rửa ăn uống rồi đi ngủ. Sáng dậy tôi đưa con đi học, cho nó ăn sáng rồi mới đi làm, có khi nhờ mẹ đưa cháu đi học hộ.

Tôi không muốn sống chung với vợ nữa nhưng muốn ly dị bây giờ thì phải đợi con thứ 2 của tôi ra đời và được một tuổi mới được. Từ nay đến đó mỗi lần về nhà tôi cảm tưởng chui vào nơi đầy ức chế và bực dọc. Tôi rất cần một lời khuyên của mọi người. Xin cảm ơn.

Hoà Bình

Dù anh luôn phản bội, đối xử không tốt và cho dù tội lỗi của tôi là bị động thì bản thân vẫn là người chẳng ra gì. Tôi thề rằng đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hư hỏng nhưng vẫn lo sợ ngày nào đó chồng phát hiện ra tội lỗi này.

Tôi lấy chồng hơn chục năm, có hai con, nếp có tẻ có. Cuộc hôn nhân của chúng tôi là do gia đình chứ không phải do bản thân tự quyết. Chồng hơn tôi vài tuổi, làm nghề tự do. Phải thừa nhận anh cũng rất giỏi kiếm tiền dù bằng nhiều cách khác nhau. Tiền anh kiếm được chỉ phục vụ cho nhu cầu của bản thân anh. Kinh tế gia đình tôi ở mức khá. Từ hồi thanh niên tới giờ anh khá nổi tiếng chơi bời, rượu chè, gái gú, chỉ thiếu tội nghiện hút thôi. Anh sống như một đại gia.

Tôi rất ghen, không biết kiềm chế nên vợ chồng hay cãi nhau, nguyên nhân chính là anh bồ bịch. Anh nhiều lần đánh tôi thâm tím mặt mày, đã thế lại ăn nói thô lỗ, cục cằn, tục tĩu. Tôi từng nghĩ sở dĩ chồng hay đi gái vì tôi không biết chiều anh, do vậy thử thay đổi cách sống, chịu nhịn anh hơn, kể cả trong việc chăn gối tôi cũng chủ động, làm mới để đỡ nhàm chán cho anh. Nhưng mọi cố gắng chẳng thay đổi được mấy, anh vẫn chứng nào tật nấy, khiến tôi điên đầu đến mất ăn mất ngủ.

Chỉ cần vợ chồng cãi nhau nhỏ một chút là anh tỏ ra bất cần, bỏ nhà đi tối ngày rồi chuyển sang phòng khác chốt cửa ngủ riêng. Tôi rất hận chồng, biết chỉ vì yêu anh nên mới hận như vậy. Thế là chiến tranh lạnh lại xảy ra. Cách làm này anh dùng nhiều lần rồi và hầu như đa phần tôi đều phải làm lành trước vì nghĩ vợ nhịn chồng một tý cũng chẳng sao.

Sức chịu đựng của con người có giới hạn, tôi thấy mình cũng cần có lòng tự trọng. Tôi là phụ nữ, là con người, cũng cần được yêu thương, che chở. Rồi việc gì đến cũng đến, trong thời gian xảy ra chiến tranh lạnh gần đây, vô tình tôi gặp người đàn ông khác. Chẳng hiểu sao mà người đó biết hoàn cảnh của tôi mặc dù trước đó chúng tôi không hề quen biết. Suốt mấy tháng trời anh thăm hỏi, động viên, an ủi tôi với những lời lẽ thật ngọt ngào, ấm áp. Những lúc ấy tôi thấy mình thật vui sướng và có giá trị làm sao, trong đầu nghĩ: “Mình có đến nỗi nào đâu mà phải chịu khổ thế? Yêu chồng mà chồng có yêu đâu, thế thì cứ để người khác yêu vậy. Hơn nữa mình và anh chỉ qua lại với nhau bởi những dòng tin nhắn hay điện thoại thôi, có gặp nhau bao giờ đâu mà sợ”.

Người ta thường nói “Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai”, những lời nói ngọt ngào ấy cứ ngấm dần vào tôi lúc nào không hay. Cho đến một lần vô tình gặp gỡ, anh mời tôi đi uống nước, chẳng chút suy nghĩ kỹ, tôi liền đồng ý và bước lên xe. Thế nhưng anh không đưa tôi vào quán nước mà chạy xe thẳng vào khách sạn. Tôi giật mình sợ hãi, đòi xuống xe nhưng chiếc xe đã đâm thẳng vào chuồng đỗ. Chẳng còn cách nào khác tôi đành run rẩy bước theo.

Anh tiếp tục rót đường vào tai tôi, từ từ kéo vào phòng và rút trong túi ra một chiếc bao cao su. Tôi giật thót mình tự hỏi: “Tại sao vô tình gặp gỡ mà anh lại có sẵn đồ trong túi?”. Tôi lo sợ, cố vùng vẫy để thoát thân nhưng cũng chẳng được. Chỉ vì một phút nông nổi, yếu lòng tôi đã sa ngã. Từ lúc bước chân ra khỏi khách sạn, tôi thấy mình thật nhơ bẩn, xấu hổ.

Trước đây, ngày nào tôi cũng mạnh miệng nói chồng là kẻ trăng hoa, lẳng lơ, chẳng ra gì, vậy mà giờ đây tôi cũng thế, hóa ra giờ tôi lại chửi chính mình. Từ ngày đó đến nay, tôi trở nên trầm tính, không biết có ai nhìn thấy tôi ở khách sạn không nhưng tự nhiên ngại giao tiếp với mọi người, đặc biệt khi đối diện với chồng con tôi cảm thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng.

Sau lần đó, tôi tìm mọi cách né tránh, không còn bất cứ một giao tiếp nào với người ấy. Người ta thường nói có lần một sẽ có lần hai, với tôi thì không bởi nghĩ cái kim trong bọc mãi rồi cũng lòi ra. Mặt khác tôi không dám nghĩ mình sẽ trả đũa anh bằng cách ngoại tình bởi chồng là một người rất xấu tính. Anh cho rằng đàn ông có thể được năm thê bảy thiếp, nhưng gái chính chuyên chỉ có một chồng, anh nói sẵn sàng giết chết tôi rồi đi tù nếu bị phản bội.

Tôi biết trong hoàn cảnh của mình, dù anh luôn phản bội, đối xử không tốt với tôi và cho dù tội lỗi của tôi là bị động thì bản thân vẫn là người chẳng ra gì. Tôi quyết tâm thề rằng đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hư hỏng nhưng vẫn lo sợ nhỡ có một ngày nào đó chồng phát hiện ra tội lỗi này thì tôi phải làm sao. Con sẽ nghĩ về mẹ nó như thế nào? Mọi người xung quanh sẽ nhìn tôi với ánh mắt ra sao? Còn bố mẹ đẻ của tôi nữa, không biết họ sẽ phải giấu mặt đi đâu.

Đầu tôi như muốn nổ tung, không tài nào quên tội lỗi đó. Có lúc tôi định thú thật hết mọi chuyện với chồng để mong được tha thứ nhưng lại sợ, rồi tôi định tâm sự hết với người bạn thân nhưng cũng sợ. Tôi không muốn phải sống trong tâm trạng như này nữa nhưng không biết phải làm sao nên chỉ biết tìm đến mục Tâm sự này để mong được giúp đỡ. Hãy giúp tôi thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Xin cảm ơn rất nhiều.

Cô gái ấy lần đầu chống chọi trước miệng lưỡi thiên hạ đã không vượt qua được, trong một lúc tôi sơ suất không trông nom kỹ lưỡng, cô treo cổ tự vẫn ngay vị trí người vợ trước của cha quyên sinh năm nào. Trong đạo Phật gọi là nghiệp chướng.

'Em không muốn cướp chồng người khác'
Thời gian gần đây tôi đọc hai bài viết “Người tình muốn em giấu gia đình sinh con riêng cho anh” và “Người tình đã mua nhà để em sinh con”, muốn gửi đến tác giả bài viết này câu chuyện có thật về người yêu cũ của tôi. Gọi là người yêu cũ vì cô ấy đã mất ngót ngét hơn 30 năm rồi. Câu chuyện này xin bạn hãy coi như lời khuyên răn, lời cảnh báo để không phải gánh chịu cái bi kịch như người yêu tội nghiệp của tôi.

Người yêu tôi sinh thời rất xinh đẹp, thông minh, khéo léo, không chỉ vậy cô ấy còn giỏi giang từ việc nấu ăn, thêu thùa, cầm kỳ thi họa. Dường như ông trời khéo đúc nên một người con gái tài hoa hơn người để xứng đáng với câu “Chữ tài đi với chữ tai một vần”. Lúc đã yêu thương một thời gian dài và có ý định tính đến chuyện trăm năm, tôi được biết mẹ cô ấy làm lẽ cho cha. Cha cô ấy là một thương nhân thành đạt nhưng đào hoa, phong lưu có tiếng.

Năm xưa, mẹ cô sinh ra trong gia đình trung lưu, được dạy dỗ trong nền tảng gia giáo, khuôn phép, nhan sắc cũng thuộc dạng “sắc nước hương trời”, lại ăn học đàng hoàng, có khiếu ăn nói. Sau khi tốt nghiệp, mẹ cô làm thư ký ở một hãng buôn và gặp cha cô. Bị thu hút bởi người con gái duyên dáng, ông say đắm bà, dù lúc đó đã có một người vợ và con trai. Quen nhau sau thời gian dài, bà mang thai, ông vượt qua mọi định kiến xã hội, tình nghĩa vợ chồng, đạo lý làm người, nhất tâm bỏ vợ theo người tình.

Người vợ trong các gia đình khá giả ngày đó chỉ biết quán xuyến việc nhà cửa, cơm nước, chồng con, không phải đụng tay vào những công việc vất vả nên khi bị ruồng rẫy, bà vì đứa con trai mà quỳ lụy, van xin người chồng bội bạc đừng vứt bỏ gia đình, chấp nhận làm con sen, đứa ở dù chỉ để cho đứa con trai được sống no đủ trong gia đình sung túc, không phải bươn chải ngoài chợ đời. Mẹ cô dù cũng là người có lý lẽ, hiểu việc mình làm là sai trái nhưng vì tình yêu làm mê muội, hơn nữa vì bộ mặt của gia đình, sợ tai tiếng chửa hoang, bà cũng muốn tranh giành ông với người vợ trước, muốn ông bỏ vợ để đường đường chính chính cưới bà. Vì vậy, bà đã làm ngơ trước những hành động của ông.

Cha cô đối xử với người vợ trước vô cùng tàn nhẫn và ác độc. Ông sẵn sàng bỏ tiền ra mua nhà, xây dựng tổ ấm với người tình, cung phụng bao nhiêu vàng bạc châu báu, nữ trang quý giá, song lại để vợ con mặc áo quần rách rưới, ăn cơm thừa canh cặn, ngủ sát cạnh chuồng heo, chưa kể những lời mạt sát, lăng mạ, sỉ vả ông dành cho người vợ chính thất của mình.

Uất ức và tủi nhục, bà treo cổ tự tử ngay trên cột nhà trước bàn thờ gia tiên trong tiền đường. Đứa con trai cũng mất tích từ đó, nghe đâu bỏ trốn, lang bạt tha hương. Rồi mẹ cô cuối cùng cũng được đón rước về căn nhà đó nhưng không có lễ ăn hỏi, rồi suốt mấy chục năm, bà không có lấy một danh phận vì gia đình chồng nhất quyết phản đối, lên án kịch liệt. Bởi muốn con gái lớn lên bình yên, bà không hề cho cô biết tất cả những gì đã diễn ra trong mối quan hệ bất chính giữa bà và cha cô, cùng những điều hãi hùng đã diễn ra trong căn nhà này.

Rồi như lẽ tất nhiên, cha cô ngoại tình, có năm thê bảy thiếp bên ngoài, con cái vô thừa nhận nhiều không kể xiết. Ông không dám đối xử với bà như với người vợ trước đây là do thời gian ông ăn chơi, đàn đúm bên ngoài khiến công việc làm ăn thất bát, gia đình vợ đã giúp đỡ để vực dậy việc kinh doanh. Chứng nào tật nấy, bà là người phải đứng ra giải quyết cho các vụ ăn vạ đòi cha, hậu quả do việc chơi bời. Bà phải dùng tiền bạc của cải trong gia đình để bịt miệng các người tình của ông nhằm giữ gìn uy tín và danh dự cho ông làm ăn.

Tuy vậy, ông vẫn tỏ thái độ ghẻ lạnh, khinh thường bà, bao tháng ngày cay đắng, bao canh đêm khóc thầm, bà vẫn nhẫn nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt để cho cô có một gia đình êm ấm. Tất cả điều này tôi biết được khi dẫn cha mẹ đến thăm nhà chuẩn bị đám hỏi cho hai đứa.

Bà sau cùng đã kể câu chuyện đó với tôi như một lời giải thích về thân thế người con gái tôi yêu thương, mong muốn tôi hãy trở thành người đàn ông chân chính, rộng lượng, vị tha, đón nhận đứa con gái ngây thơ, trong sáng của bà, làm chỗ dựa tinh thần vững chãi, cho cô ấy một vòng tay che chở, bảo bọc, đừng lặp lại bi kịch của cuộc đời bà cho cô ấy. Tôi đã hứa nhưng cô ấy không có phước phần để hưởng thụ.

Sự việc xảy ra khi cha cô đã qua lại với một người phụ nữ, người đó là bạn thân của mẹ tôi. Khi chồng bà ta phát hiện đã cùng cha mẹ tôi đến bắt quả tang ông và người phụ nữ kia có quan hệ tình ái. Cha mẹ tôi ngay sau đó đã nhận ra người đàn ông chính là người sắp trở thành thông gia quý hóa của gia đình, lập tức hủy hôn của chúng tôi. Người yêu tôi vô cùng đau khổ khi biết sự thật về cha mình, càng đau đớn hơn là cha mẹ tôi ngăn cấm chuyện hai đứa.

Quả thật “Họa vô đơn chí”, từ chuyện tò mò về các mối quan hệ của cha, cô đã khám phá ra sự thật khủng khiếp, cha đã “tòm tem” với bạn thân của cô, một người đáng tuổi con mình. Tệ hại hơn, vì căm thù, cha cắt đứt viện trợ cho cô ta và tiếp tục dan díu với người mới nên cô bạn thân cay cú đã rêu rao chuyện cha cô khắp cơ quan. Chính điều này đã xảy ra lời qua tiếng lại. Vin vào cái cớ người yêu tôi làm mất hòa khí trong cơ quan, gây mất trật tự, một số đối thủ đã rỉ tai cấp trên khiến cô bị đình chỉ công tác một thời gian để ổn định chuyện gia đình. Đây là vết nhơ làm mọi kế hoạch và công việc của cô trì trệ.

Mọi xét tuyển lý lịch để học tập hay kết nạp đều bị gán mác mối quan hệ gia đình phức tạp. Đối với một người lâu nay sống dưới cái mác gia đình hạnh phúc và lễ nghĩa nên gặp phải cú sốc này, người yêu tôi càng suy sụp. Đã vậy, có kẻ ganh ghét bới móc chuyện mẹ cô giật chồng người, làm gia đình người ta tan nát, đẩy vợ con người ta vào đường cùng, kẻ bỏ mạng, kẻ biệt tích khiến người yêu tôi hoàn toàn ngã gục. Cô không ăn không uống, tiều tụy, xơ xác.

Cô gái ấy lần đầu chống chọi trước miệng lưỡi thiên hạ đã không vượt qua được, trong một lúc tôi sơ suất không trông nom kỹ lưỡng, cô đã treo cổ tự vẫn ngay tại vị trí người vợ trước của cha cô quyên sinh năm nào. Trong đạo Phật, điều này được gọi là nghiệp chướng.

Người mẹ sau khi mất con, ngày ngày quỳ dưới bàn thờ tổ tiên, ngay dưới vị trí treo cổ của cô con gái, tụng kinh niệm Phật. Nhưng người ta chỉ nghe tiếng mõ, còn đọc kinh, bà chỉ lẩm nhẩm ở trong miệng, vì hoàn toàn câm lặng. Từng con chữ lướt qua trên đôi mắt mờ đục vì cạn kiệt nước mắt, bà đọc từng chữ mà như nuốt hết vào tim, để lấp đầy khoảng trống về cô con gái thân yêu, nhưng chẳng biết đến bao giờ mới lấp cho hết được. Bà sống lầm lũi, lặng lẽ như cái bóng, mỗi khi đi ngang qua ngôi nhà xưa, nghe tiếng chuông mõ gõ đều đều, âm thanh đó như nhắc nhớ tôi về cái gọi là quy luật nhân quả. “Đời cha ăn mặn đời con khát nước” mà.

Qua câu chuyện này, tôi muốn nói với bạn tác giả là, thật vô lương tâm khi bạn chia sẻ cái niềm vui được người tình dâng tặng căn hộ, đồ dùng, được o bế, săn sóc mà dửng dưng trước tình trạng hôn nhân và đời sống vật chất của vợ con anh ta. Thật vô liêm sỉ khi bạn thể hiện học thức vậy mà điều đơn giản là đúng hay sai cũng không phân biệt được.

Thực tâm tôi không có ý trù dập đứa con chưa ra đời của bạn, nhưng may mắn nếu nó không phải con gái. Bạn có tưởng tượng đến một ngày con bạn sẽ gặp quả báo không? Nếu một ngày con bạn có chồng trở thành một người vợ bị chồng phản bội, đối xử tệ bạc, và thật đáng thương khi nó biết được rằng mẹ ngày xưa từng là kẻ phá hoại gia đình người khác, cũng cùng một hạng với người phụ nữ xấu xa cướp đoạt chồng nó bây giờ, nó sẽ hành xử với bạn thế nào, có lẽ bạn cũng tự có câu trả lời.

Mong bạn hãy hiểu rằng đàn ông đau khổ vì tình không giống như phụ nữ, bạn mới xa anh ấy có một tuần, bạn thấy anh như vậy nhưng sau hai tuần, nhiều tuần mọi chuyện sẽ khác. Vợ anh là thứ có sẵn, người ta thường chạy theo những ảo tưởng, phù phiếm, bởi những thứ đó là mơ ước, là những thứ không bao giờ có được, nên người ta mong muốn chiếm hữu, rồi có được bạn, anh ta sẽ bỏ rơi mẹ con bạn thôi. Nếu đã quyết định dứt khoát, hãy làm cho đến cùng, nhập nhằng trong những mối quan hệ chỉ làm nó rắc rối thêm thôi.

Việc của bạn bây giờ là nghĩ cho con, lẩn quẩn giữa việc tình cảm, sự nghiệp, gia đình, con cái, rồi bạn sẽ chẳng đi đến đâu. Hãy bỏ bớt một vài thứ để tập trung cho những thứ khác tốt hơn. Bạn hãy nói thật với gia đình, quay về bởi người tình của bạn chăm sóc khi bầu bì có bằng chính mẹ ruột không?

Tôi đã có vợ và con gái nên thấu hiểu về vấn đề này. Hãy rời xa người tình của bạn đi. Khi làm cha làm mẹ, khi con gái làm người thứ 3 xen vào cuộc sống gia đình của người khác, bạn có ủng hộ không? Nếu bạn muốn phản đối mà chính bạn còn là kẻ thứ 3 thì lấy tư cách gì để dạy con? Gia đình khi biết bạn dễ dãi, lầm lỡ đã đủ nhục nhã rồi, nếu còn mang tiếng con cái mình làm kẻ thứ 3, liệu họ còn có mặt mũi để đứng trên bục giảng, dạy bao thế hệ về cách làm người hay không, trong khi con em họ còn chưa dạy được?

Tôi vẫn luôn lấy câu chuyện trên làm tấm gương nhãn tiền cho con gái mình. Tính chất công việc khiến cháu phải tiếp xúc với rất nhiều đàn ông đã có gia đình, tôi dạy cháu hạnh phúc phải đánh đổi bằng sự mất mát, đau thương của người khác thì chẳng còn là hạnh phúc nữa đâu. Câu cuối cùng tôi muốn gửi đến bạn: “Điều ngọt ngào nhất không đến với đàn bà đa cảm. Điều tốt đẹp nhất không đến với đàn ông đa tình”. Thân chào.

Khánh Trình

Em chưa bao giờ có suy nghĩ giật anh từ tay chị, vì với công việc và những gì đang có hiện tại em có thể lo cho hai mẹ con một cuộc sống tốt. Em đến bên anh không phải vì sự giàu có hay địa vị, mà cảm nhận được tình cảm chân thành của anh.

Người tình đã mua nhà để em sinh con
Người tình muốn em giấu gia đình sinh con riêng cho anh
Sau khi gửi 2 bài viết "Người tình mua nhà để em sinh con" và "Người tình muốn em giấu gia đình sinh con riêng cho anh" em thật sự rất mong nhận được sự chia sẻ và giải quyết của các anh chị vì trong thời điểm này không tâm sự được cùng ai. Chân thành cảm ơn mọi người. Sau bài viết thứ nhất em định hướng cho mình nhưng mọi việc không như em nghĩ, một phần do em khá nhạy cảm và với tình hình của em hiện tại nên cũng nghe lời anh, dù sao vẫn tốt hơn cho con em. Mặc dù em mới có bầu gần 2 tháng nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ con cả.

Có người sẽ bảo em giữ con là có mục đích cướp chồng hay tài sản của người khác. Thật sự em chưa bao giờ có suy nghĩ ấy vì với công việc và những gì đang có hiện tại em vẫn có thể lo cho hai mẹ con một cuộc sống tốt. Em đến bên anh không phải vì sự giàu có hay địa vị, em biết mình cũng sai khi yêu người có gia đình nhưng cảm nhận được tình cảm chân thành của anh.

Em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cướp anh khỏi gia đình vì cũng biết gia đình cần anh, em là người đến sau nên không ý kiến nhiều. Em chưa bao giờ làm khó anh phải ở với em. Bé nhà anh em đã gặp, rất dễ thương, bé rất quý và khen em xinh thì làm sao em có thể làm gì để hại bé. Đôi lúc anh cũng chê vợ, em không phụ họa thêm, chỉ phân tích cho anh ấy hiểu tâm lý phụ nữ, chị ấy thế là đúng.

Có thể mọi người sẽ nghĩ em đang đi ăn xin một chút tình cảm. Nhưng với bọn em những giây phút bên nhau dù là ít song luôn vui vẻ và hạnh phúc, được sống với bản thân. Anh cũng không hứa hẹn bỏ vợ để lấy em mà luôn nghĩ cho em vì biết em yêu anh là thiệt thòi. Với tính cách của em, anh cũng không bao giờ nói điều ấy. Đúng là em trẻ hơn vợ anh, cũng có tài năng, có thể lo cho bản thân, với anh em rất quan trọng, em có thể làm khó bắt anh bỏ vợ nhưng em không thể tàn nhẫn với anh và vợ con anh.

Em đã xác định không có anh em sẽ tự nuôi con. Em biết chặng đường tiếp theo sẽ rất vất vả, con rất thiệt thòi. Em đã có những định hướng cho con, sẽ yêu thương bé bằng tất cả những gì mình có. Hiện tại có anh bên cạnh và em sẽ cố gắng chăm con cho tốt. Em mong các bạn đừng như em để rồi lại phải suy nghĩ nhiều và không may gặp phải người đàn ông Sở Khanh thì càng đau khổ hơn. Em rất cảm ơn vì đã nhận được chia sẻ, quan tâm của các bạn độc giả dành cho em.

Ngọc

Vô tình kiểm tra điện thoại của anh, tôi đọc được những tin nhắn của cô gái nào đó nhắn chửi anh lừa đảo. Sau đó anh thú nhận lúc tôi ở quê, còn đang đau khổ vì cái chết của bố, anh đã lén lút hẹn hò rồi đi nhà nghỉ với người ta mấy lần.

Tôi sinh ra tại miền biển phía Bắc trong một gia đình gia giáo. Bố là sĩ quan chỉ huy quân đội, mẹ là giáo viên, cả hai đều nghỉ hưu. Mấy anh em đều được học hành tử tế, tôi luôn tự hào về gia đình mặc dù không giàu có về vật chất nhưng lại giàu về tình cảm. Khi đi học tôi chưa có mối tình nào vì gia đình rất khắt khe, không cho yêu sớm. Tôi cũng hiểu và cố gắng học hành, sau khi bước chân vào giảng đường đại học cũng chỉ là những tình cảm kiểu thích thích chứ không phải tình yêu.

Ra trường đi làm được 2 năm tôi chính thức quen một người qua báo, bi kịch bắt đầu từ đây. Sau một thời gian nhắn tin, gọi điện, chúng tôi quyết định gặp nhau vì đều công tác tại Hà Nội, cách nhau hơn 10 km. Sau vài lần gặp, anh ngỏ lời yêu tôi. Anh là quân nhân, không có nhiều thời gian gặp nhau, một tuần gặp một lần, mỗi lần gặp được tính bằng tiếng. Tôi chấp nhận yêu, anh từng bảo ai dám yêu bộ đội là người đó rất dũng cảm vì bộ đội mang tiếng nghèo, không có nhiều thời gian dành cho gia đình.

Anh chỉ ra tất cả những điều bất lợi khi quyết định yêu bộ đội, tôi cũng biết nhưng tin sẽ làm được để có một gia đình như bố mẹ mình. Có lần anh kể mẹ bắt phải lấy người con gái bạn của mẹ nhưng anh không hề có tình cảm. Tôi nói chỉ cần anh quyết tâm và yêu tôi thì sẽ thuyết phục được bố mẹ.

Tình yêu của chúng tôi vượt qua những khó khăn, nhiều lúc muốn dừng lại vì những cãi vã về vấn đề tài chính, anh bảo đang trong giai đoạn khó khăn, tôi cũng chấp nhận. Sau đó tất cả những chi phí do tôi chi, tôi khá độc lập về tài chính và biết cách vun vén để có thể sống tốt ở thành phố này. Mặc dù không quá nhiều, đều trong khả năng chi tiêu của tôi nhưng trong một thời gian dài tôi không muốn mình chưa lập gia đình mà cái gì cũng đến tay.

Tôi không phải người thực dụng, không phải vì cái mác trai Hà Nội mà đâm đầu theo, mặc dù nhà anh ở ngoại thành Hà Nội, không khá giả gì, xác định yêu và lấy anh tôi sẽ là người trụ cột chứ không phải anh. Nhiều lần xuống chỗ tôi trong người anh không có đồng nào, trước khi về tôi cũng đưa anh tiền xăng xe. Biết bộ đội không có nhiều tiền tôi không trách, sợ anh tổn thương.

Rồi anh đi học lên, khó khăn chồng chất, tôi vẫn cố gắng duy trì tình cảm nhưng không tránh khỏi cãi vã. Dự định sau Tết anh tốt nghiệp chúng tôi sẽ thưa chuyện với bố mẹ 2 bên. Anh từng bảo: “Em là người tốt nhất đối với anh, không ai tốt bằng vì không chê anh nghèo”. Tôi đã rất hạnh phúc vì câu nói này, lấy đó làm động lực, chỉ mong những cố gắng của tôi sẽ được đền đáp bằng một đám cưới vì tôi cũng 27 tuổi rồi.

Những sóng gió bắt đầu trong lúc anh đi học, vì có nhiều thời gian rảnh rỗi lại sống trong môi trường tập thể toàn người đã lập gia đình, anh có nhiều thay đổi, vẫn quan tâm tôi như ngày trước nhưng đồng nghĩa với việc bắt đầu quen với nhiều người con gái khác, tán tỉnh họ. Tôi có lẽ vẫn là một con ngốc tin tưởng anh tuyệt đối nếu như gia đình không xảy ra biến cố, người bố tôi kính yêu nhất qua đời một cách đột ngột.

Lúc này tôi cần anh nhất ở bên cạnh thì anh lại không, lấy lý do là tôi tắt máy, đang đi đến nửa đường nhưng không biết địa chỉ để về mặc dù anh đã nhiều lần cầm giấy tờ của tôi, biết điện thoại cố định nhà tôi. Tôi rất giận và trách anh, sau đó 49 ngày bố, anh cũng về nhưng chỉ về tối hôm trước rồi sáng sớm hôm sau lại đi luôn.

Sau tang của bố, tôi đi làm bình thường, cứ cuối tuần lại về quê vì thế thời gian gặp nhau càng ít. Một lần vô tình kiểm tra điện thoại của anh tôi đọc được những tin nhắn của cô gái nào đó nhắn chửi anh là lừa dối, tôi nhanh chóng ghi được số và gọi điện cho cô ta. Sau khi biết anh đã lừa dối cô ta như thế nào, tôi quay ra hỏi, từ đầu anh còn chối bảo là của mấy anh trong phòng chứ không phải anh. Sau đó mới thú nhận lúc tôi ở quê, còn đang đau khổ vì cái chết của bố, anh đã lén lút hẹn hò rồi đi nhà nghỉ với người ta mấy lần.

Quá tức giận, tôi đã đuổi anh ra khỏi phòng vào lúc nửa đêm, mặc cho anh muốn đi đâu thì đi khi trong người không có đủ 50 nghìn đồng. Anh còn rất nhiều tin nhắn tình cảm với những cô gái khác, tôi biết và chỉ nhắc nhở anh, nhưng lần này quá sức chịu đựng. Anh nhắn tin xin lỗi, chỉ vì ham mê thể xác mà làm thế, trong thời gian quen nhau chúng tôi có vượt qua giới hạn chỉ một lần, nhưng không xảy ra lần thứ hai vì tôi không đồng ý việc quan hệ trước hôn nhân.

Tôi và anh không liên lạc một tháng sau đó, nhưng vì còn yêu rất nhiều, tôi đồng ý tha thứ. Chúng tôi quay lại với nhau cách đây 2 tuần, cố gắng không nhắc đến chuyện vừa rồi để cả hai ít bị tổn thương. Nhưng rồi mọi cố gắng của tôi đều tan thành mây khói khi cách đây 2 ngày, tôi chuẩn bị đi về thì anh gọi bảo mẹ bắt anh phải về dùng cơm với gia đình bạn mẹ, người sắp đặt cuộc hôn nhân cho anh với cô gái hơn tôi 2 tuổi kia.

Anh hỏi tôi phải làm thế nào vì không yêu chị ấy. Tôi bảo là không bao giờ đồng ý anh đi gặp người ta, còn xác định đến với tôi anh phải tự giải quyết cho dứt điểm, vì đây là vấn đề của riêng anh rồi, cuối cùng anh vẫn đi gặp. Tôi như chết lặng, buổi tối hôm ấy cố gọi điện nhưng anh không nghe máy, cả đêm hôm đó tôi không ngủ được.

Sáng hôm sau anh nhắn tin bảo tôi hãy quên anh đi, sau đó tắt máy. Tôi hận, sao anh lại đối xử với tôi như thế, bao nhiêu cố gắng tôi dành cho anh tan biến hết. Cả ngày hôm đó đi làm tôi chìm trong nước mắt, rốt cuộc tôi là gì của anh sau gần 2 năm yêu nhau. Chiều nay anh lại nhắn tin, tặng tôi một nỗi đau nữa, ngày kia đi đăng ký kết hôn với chị ấy. Anh phụ thuộc vào gia đình rất nhiều, khi ra trường bố mẹ sẽ quyết định việc anh làm ở đâu, tôi biết gia đình cô gái kia cũng góp phần vào quyết định việc làm của anh.

Tất cả mọi thứ sụp đổ dưới chân, hóa ra chỉ là chiến lợi phẩm của anh, anh chỉ cần tôi lúc khó khăn, còn lúc đủ lông đủ cánh sẵn sàng bỏ tôi để theo một người có tiềm lực kinh tế hơn. Tôi hận anh, hận cả bản thân vì quá yêu mà nhận ra điều này muộn. Phải làm sao để tiếp tục cuộc sống khi trong lòng đã có quá nhiều vết thương?

Hòa

Sâu Ciu Blog