vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:
Truyện Teen
Trái Tim Có Nắng
Girl Xinh Châu Á
Girl Xinh Việt Nam
Góc Của Teen
Wap Web
Góc Java
Góc iOs

    Tôi cưới vợ được gần 2 năm, cô ấy là công chức Nhà nước. Chúng tôi đã có một cậu con trai gần 8 tháng tuổi. Thời gian đầu sống với nhau không có chuyện gì xảy ra nhưng sau đó cô ấy bắt đầu xích mích với chồng và gia đình chồng.

Cô ấy sẵn sàng to tiếng với những anh em nhà tôi, cãi lại bố mẹ tôi... Đã nhiều lần rồi cả nhà khuyên thì vợ tôi nói “Tính tôi như vậy rồi không sửa được”. Tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn và nhận nuôi con trai. (Quang Huy)



Ly hôn chỉ là bước đường cùng




      Trong câu chuyện của bạn, tính cách bốc đồng, nóng nẩy và có phần bảo thủ của vợ đã đẩy hạnh phúc gia đình trở nên chênh vênh. Về chuyện này cũng có thể do nhiều nguyên nhân: Tính cách của cô ấy trời sinh ra đã như vậy; cô ấy có thể từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều; cũng không thể không kể đến có khi cô ấy mắc chứng bệnh gì đó về mặt tâm lý (căng thẳng do stress; dấu hiệu của tâm thần phân liệt...).


       Dù với nguyên nhân nào, do hai bạn đã có với nhau một mặt con, bạn nên nhìn nhận mọi việc khách quan rồi dần dạy bảo vợ. Nếu vì lối sống nhà mình khác biệt với lối sống của cô ấy thì cần hài hòa hai bên. Nếu như nguyên nhân chủ yếu do tính cách thì cần khuyên nhủ cô ấy kỹ càng. Bạn cũng nên lắng nghe những nhu cầu, nguyện vọng, những mong muốn và cả những điều phàn nàn của cô ấy để hiểu cô ấy, cần lựa những lúc vợ chồng vui vẻ để góp ý cho cô ấy nhận thức đúng sai ra sao.


      Trong tâm trạng bị ức chế như bạn, nghĩ đến chuyện ly hôn là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, ly hôn và những hệ lụy của nó cũng không hề nhỏ bé chút nào. Bạn còn cha mẹ, con trai. Việc đứa trẻ lớn lên khuyết đi sự nuôi dạy trực tiếp của người cha hay mẹ đều không tốt, chưa kể đến việc lập lại gia đình lần thứ hai với những mối quan hệ con anh, con tôi cũng đầy phức tạp.


      Bạn hãy thật bình tĩnh, nếu như vì còn yêu thương vợ con thì cách “trời không chịu đất, đất chịu trời” ở giai đoạn này cũng là biện pháp tốt. Sau đó, bạn và mọi người hãy kiên trì, bằng mọi biện pháp khuyên nhủ để cô ấy dần dần thay đổi.


     Cứ làm hết sức mình đi đã, cũng là thêm thời gian nuôi con cái lớn thêm hơn. Ly hôn để giải thoát cho nhau chỉ là bước đường cùng thôi bạn nhé.


Theo Tâm Tình

Tuổi trẻ Thủ đô

Anh nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ. Có lẽ trong anh vốn không có niềm tin với một cô gái như em nên ba tiếng: “Em yêu anh” mà em thốt ra với anh sẽ chỉ là một câu đùa hoặc một lời giả dối mà em đã từng nói với bao gã đàn ông trước đó. Anh không phải không tin vào tình yêu, mà cái chính, anh không tin vào em – một cô gái từng lên giường với gã đàn ông khác vì tiền.

Anh quay mặt bước đi và làm như không nghe thấy những lời em vừa nói. Anh chỉ gượng cười và nói rằng: “Anh không hợp để em yêu, vì anh không có nhiều tiền như những người đàn ông khác”. Câu nói của anh đã xát muối vào lòng em, vào vết thương rỉ máu từng ngày mà suốt thời gian qua em cố gắng che đậy bằng vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi. Không một ai để tin tưởng để em chia sẻ, không một ai đủ quan tâm, bao dung em để em cởi mở lòng mình. Chỉ có anh đã mang tới cho em tất cả những cảm giác đó nhưng anh lại không cho em cơ hội được gần anh, được kể với anh về những điều trong quá khứ, được chứng minh cho anh tin rằng, em yêu anh.

Lần đầu gặp anh em đã cảm thấy tim mình thật xốn xang. Cái ánh mắt anh nhìn em thật tình cảm. Nó khác hoàn toàn ánh nhìn của những gã đàn ông háo sắc đã từng nhìn chằm chằm vào em. Chỉ một giây phút ấy đã khiến em bao đêm mất ngủ. Em đã từng nghĩ rằng không bao giờ yêu. Bởi vì tình yêu không mang tới cho em tiền bạc – thứ em cần để đảm bảo cho cuộc sống của mình, của gia đình mình. Em biết, nếu em yêu thật lòng một ai đó, em sẽ được nếm trải cảm giác hạnh phúc nhưng cùng với đó cũng là những nỗi đau. Đó là điều tất yếu khi yêu, mà em thì sợ, sợ cái cảm giác tim mình đau đớn vì  một ai đó.

bo-nhi


Em chưa bao giờ biết rung động trước một người đàn ông nào đó dù cho em đã từng là người đàn bà của vài gã đàn ông. Đó không phải là tình yêu, nó chỉ là những cuộc đổi trác thể xác và tiền bạc. Nhưng em chưa bao giờ buồn vì không có một tình yêu, cho tới ngày em gặp anh. Em đã thực sự phải ngoái đầu nhìn lại những gì đã đi qua đòi mình. Em bắt đầu biết xót xa và ân hận, biết mơ mộng về một người đàn ông thay vì nghĩ đến tiền.

Em đã có những lần thẹn thùng khi vô tình bắt gặp ánh mắt anh trộm nhìn em. Chỉ thế thôi mà đêm về em mất ngủ. Em tưởng tượng có một ngày sánh bước bên anh như biết bao đôi tình nhân khác. Và rồi kết thúc những giấc mộng đó, em nhận ra rằng em đang tự làm đau mình. Em đâu xứng với anh. Một cô gái như em thì mơ một hạnh phúc yêu thương bên chồng thật quá khó khăn. Em đã tự nhúng tràm cho cuộc đời mình, giờ xóa bỏ cũng đâu phải dễ.

Em biết anh có tình cảm với em. Cái nhìn, đôi mắt, nụ cười và cách mà anh nói với em khiến em cảm nhận được điều đó. Chính nó đã làm cho em có động lực để dám một lần nói ra sự thật về tình cảm của mình. Nhưng cũng chính khi em muốn nắm lấy hạnh phúc thì anh lại giữ khoảng cách với em. Có lẽ anh đã biết sự thật, sự thật em là bồ nhí của sếp trước khi em kịp nói cho anh điều đó. Vậy là mọi thứ vỡ vụn…

Em trốn chạy anh, trốn chạy cái nhìn đầy khinh bỉ và thương hại của anh với em kể từ khi anh biết chuyện. Em không dám đối diện với anh khi mà tình yêu vừa mới được thắp lửa đã vội vã vụt tan như bong bóng xà phòng ngay trước mắt em. Em rời khỏi chỗ làm, nằm khóc hàng tuần ở nhà. Em đau đớn không phải vì không được anh yêu mà vì biết rằng em đã tạo ra trong lòng anh một vết tì không bao giờ xóa bỏ được nữa.

Em chỉ ước ao rằng, em có thể không có anh trong cuộc đời này nhưng giá em luôn là hình ảnh một cô gái trong trắng vô ngần. Em đã mất anh nhưng luôn được tự hào, được mỉm cười kiêu hãnh khi vô tình gặp lại anh đâu đó giữa cuộc đời này. Nhưng giờ em biết, anh sẽ mãi mãi nhìn em bằng một con mắt khác.

Em viết đơn xin nghỉ việc, không phải để trốn tránh gã đàn ông mà em từng là bồ nhí của anh ta. Em muốn bước sang một cuộc đời khác, muốn kết thúc những tháng ngày sống sai lầm bằng nỗi đau đầu tiên của tình yêu với anh. Em đã dũng cảm nói ra ba từ thiêng liêng ấy, chỉ tiếc là anh không cho em cơ hội để chứng minh nó… Em có thể đã sai lầm rất nhiều, nhưng yêu anh… là em nói thật.

Đây là câu chuyện thật của đời tôi. Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi cảm nhận được rõ tình yêu và hạnh phúc thực sự sau gần 7 năm kết hôn, tôi mới có thể bình tâm ngồi kể về chuyện gia đình mình.

Sóng gió bắt đầu nổi lên từ sau Tết năm ngoái, khi vợ phát hiện tôi có bồ nhí bên ngoài. Khỏi phải nói cô ấy đã gào khóc và lua loa lên như thế nào. Vợ tôi như biến thành con hổ bị điên, bị cắn xé... Bắt đầu rình rập tôi, kiểm soát giờ giấc và luôn kiểm tra tin nhắn, các cuộc gọi trong điện thoại.

Nói thêm một chút về người vợ. Từ lúc kết hôn đến khi sinh con, cô ấy chỉ ở nhà lo tề gia nội trợ. Không đi làm. Áp lực kinh tế đổ hết lên đôi vai tôi. Cô ấy chẳng hề bận tâm và không chịu hiểu rằng việc kiếm tiền mưu sinh thật không dễ dàng. Vậy mà đi làm thì đã mệt, cứ hễ về nhà là cô ấy luôn cau có, càm ràm, quát mắng chồng và con khiến tôi càng thêm ngột ngạt, bí bách. Và đây cũng là một trong nhiều nguyên nhân khiến tôi tìm kiếm niềm vui khác bên ngoài.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cuối tháng 2 năm ngoái. Vợ tôi rất bình tĩnh, kiên quyết, khuôn mặt buồn bã nói với tôi rằng, cô ấy sẽ bỏ đi xa một năm và để cho tôi sống thử với nhân tình biết đâu đây sẽ là cách hay, có thể giải thoát cho cuộc sống hôn nhân vốn rất nặng nề của chúng tôi. Tôi đã quá bất ngờ với quyết định của vợ mình và có phần nhẹ nhõm.

song-thu-voi-nhan-tinh

Từ đó, tôi và nhân tình đàng hoàng sống thử ngay tại ngôi nhà của tôi và giúp tôi chăm sóc cậu con trai 6 tuổi đang bắt đầu học lớp 1.

Đàng hoàng sống thử với nhân tình - 1

Đúng là hôn nhân cũng cần đến sự khoan dung và cả tha thứ (Ảnh minh họa)

Cuộc sống với “người vợ” mới cứ êm đềm trôi qua như vậy. Đã có lúc tôi như tưởng đây mới là cuộc sống vợ chồng mà tôi ao ước bấy lâu nay nếu như không có một ngày tôi bất ngờ xin nghỉ làm buổi chiều và về nhà sớm hơn thường lệ. Không khí trong nhà im ắng lạ thường, chỉ có tiếng cậu con trai khóc rất to trên phòng và tiếng cô vợ hờ chì chiết quát tháo. Chẳng thể tưởng tượng nổi người phụ nữ mà tôi tin tưởng, luôn ngọt ngào với tôi là vậy lại nói với cậu con trai của tôi những lời thật chẳng làm sao về tôi, về người vợ đã bỏ nhà đi.

Đêm đó tôi và cô nhân tình cãi nhau một trận ra trò và kết quả cô ấy cũng khăn gói rời khỏi nhà vào sáng hôm sau, chấm dứt những tháng ngày sống thử ngọt ngào. Vẻn vẹn chỉ có 6 tháng. Tôi lại bắt đầu cuộc sống gà trống nuôi con. Vừa phải làm tốt công việc, vừa chăm con, vừa lo đưa đón con đi học, rồi về nhà cơm nước dọn dẹp nhà cửa... Có trải qua mới thấy, những công việc tưởng chừng nhỏ hóa ra chẳng đơn giản chút nào. Công việc gia đình, chăm sóc con cái cũng mệt mỏi, áp lực chẳng kém công việc ngoài xã hội. Chính thời gian này tôi mới nhận ra, thì ra suốt 6 năm chung sống với người vợ của mình, tôi chưa hoàn thành vai trò của mình, chưa phải là người chồng, người cha tốt.

Đúng ngày cuối tháng 2 vừa rồi, tròn 1 năm tình nguyện ra đi để tôi tự do trải nghiệm sống thử với nhân tình, vợ tôi đã trở về, đúng như những gì cô ấy đã hứa. Tôi đã đón cô ấy bằng vòng tay ấm áp và cả những giọt nước mắt nhớ nhung, hạnh phúc và biết ơn. Tuyệt nhiên không một ai đề cập đến hai tiếng “ly hôn”. Đúng là hôn nhân cũng cần đến sự khoan dung và cả tha thứ. Với tôi cuộc sống chỉ mới thực sự bắt đầu.

Tôi liệu có thay thế được người mẹ đẻ của con anh, hay sẽ như bao người đàn bà tầm thường khác? Giờ yêu thì thế, liệu sau này có bảo đảm điều đó nữa hay không?

Tôi đang yêu tha thiết người đàn ông ly thân vợ. Trước khi yêu nhau, chúng tôi là anh em tốt, tình cảnh gia đình anh, tôi biết khá rõ. Anh và vợ ly thân gần một năm, có con nhỏ chưa đầy 2 tuổi. Mâu thuẫn vợ chồng gay gắt, không thể hàn gắn từ rất lâu, họ trình bày với hai bên gia đình rồi dắt nhau ra tòa, tòa giải hòa rồi xử ly thân, chờ con 2 tuổi sẽ thụ lý tiếp. Thời gian này, anh chị lằng nhằng vì quyền nuôi con, anh muốn nuôi vì kinh tế tốt hơn, và cũng yêu thương con hơn chị, đây là sự thật.

Tôi chưa lập gia đình, công việc ổn định, chấp nhận hết tất cả để đến với anh. Cái tôi làm được cho anh lúc này chỉ là những nụ cười, sự chia sẻ, lắng nghe và chờ đợi, chị ấy có lẽ biết đến sự tồn tại của tôi. Chị không ồn ào, chỉ đơn giản gọi cho tôi khi thấy số điện thoại lưu trong máy anh, hỏi vu vơ cốt để muốn biết rằng tôi là ai, ở đâu. Tôi nghĩ chắc chắn chị biết, khi mà trước mặt chị, anh vẫn nhìn tôi âu yếm, đầy lo lắng và quan tâm, chị nói với anh lời bóng gió “Anh nhìn người ta say đắm quá”.

Đối với anh, con cái là lẽ sống, con không theo, không bú, không chơi, không ngủ với mẹ. Cháu ngủ với anh, bởi chị thường có xu hướng nặng tay. Đó là lý do vợ chồng anh khó mà hàn gắn. Dạo này, tôi thấy chị bắt đầu thay đổi, ăn nói dịu dàng, đáng yêu hơn với anh, hay nấu cơm nhà, thường xuyên lấy con để kiếm cớ muốn anh về sớm. Anh rất yêu con, nên nghe tới con thì y như rằng không còn biết gì. Nhiều lần tôi bị bỏ rơi dọc đường với lý do “Anh ơi, tay con bỏng nặng”, hay “Anh ơi, con sốt rất nặng, khóc nhiều và không chịu ngủ”. Lúc về đến nhà tôi luôn nhận được câu trả lời “Con không sao đâu, em đừng lo nhé”.

Tôi liệu có thay thế được người mẹ đẻ của con anh, hay sẽ như bao người đàn bà tầm thường khác? Giờ yêu thì thế, liệu sau này có bảo đảm điều đó nữa hay không? Đó là sự nghi kỵ của nhiều người, và của bản thân dù rằng tôi không hề muốn vấy nước lên đôi mắt ngây thơ đó. Tôi quay quắt suy nghĩ, trách, giận mình. Tôi cố thần thánh hóa mình mà nghĩ rằng nên trả anh về gia đình, khi vợ anh đang cố gắng thay đổi từng ngày, khi con cần cả cha lẫn mẹ, mà vốn dĩ chẳng có điều gì chắc chắn rằng tôi sẽ làm tốt hơn bổn phận, trách nhiệm của một người mẹ hơn chị ấy.

Tôi đang yêu một người ly thân, người đời khắt khe sẽ cho rằng tôi đang phạm luật hôn nhân gia đình. Rồi tôi tiếp tục nghĩ, anh sẽ hạnh phúc không khi tôi cố đẩy anh đi, như tôi đây, tôi có hạnh phúc không khi mất anh? Tình yêu kỳ lạ lắm, không ép buộc được. Tôi lại chê trách mình, rồi nghĩ đường nào cho kẻ như tôi?

Tôi chỉ biết im lặng khi anh nói 3 tháng nữa tất cả thủ tục hoàn tất, không bao giờ có chuyện anh và chị quay về với nhau, vì nếu có thể cả hai đã hàn gắn từ lâu lắm rồi, không phải đợi đến bây giờ. Tôi nên xa anh phải không? Trong 3 tháng tới, tôi có nên xa để cho anh, cho chị, và cho tôi một cơ hội? Dù rằng nghĩ đến thôi tôi đã nghe thắt tim. Nhưng bản thân mạnh mẽ mà, tôi làm được thôi, phải không các bạn?

Phương

Tôi đưa cho vợ trung bình một tháng 5-10 triệu đồng, nhưng lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ vợ lấy tiền đi bao trai trẻ.

Tôi có vợ và hai con, sống ở quận nội thành Hà Nội. Tôi đi công tác xa nhà một tháng mới ở nhà một tuần, như vậy tính mức sinh hoạt trong gia đình tôi khoảng 3 triệu đồng một người một tháng. Vợ tôi lương khoảng 7 triệu đồng/tháng, đứa lớn học đại học một tháng cả tiền học và tiêu vặt khoảng 1 triệu đồng.

Hiện tại cháu đã ra trường khoảng 6 tháng nay, không phải chu cấp nữa. Đứa bé học cấp 2 nên phải học thêm nhiều, tiền đóng ở trường, học thêm tổng khoảng 5 đến 7 triệu tùy theo tháng. Cháu học tiếng Anh ở trung tâm nước ngoài nên cũng tốn. Gia đình tôi không phải thuê nhà. Tôi đưa cho vợ trung bình một tháng từ 5 đến 10 triệu đồng nhưng lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ vợ lấy tiền đi bao trai trẻ.

Tôi đưa tiền cho vợ như thế có nhiều quá không? Mong nhận được sự góp ý của các bạn độc giả. Trân trọng cảm ơn!

Hưng

Anh đề nghị ly thân trước nhưng tôi không chịu. Tôi tăng cường chủ động chuyện ấy hàng đêm, lúc anh đáp ứng, lúc anh như người bất lực, tôi phát khóc vì thấy mình còn không giữ được cả thân xác chồng.

Vợ chồng tôi kết hôn được 18 năm, có một trai, một gái, các cháu đang học cấp 3, học tốt và ngoan ngoãn, lễ phép. Chồng tôi cao ráo, đẹp trai, phong độ, kiếm tiền giỏi, có vị trí xã hội, ra đường nhiều người nể, hơn cả là anh sống tình cảm, trách nhiệm với hai bên nội ngoại, rất yêu các con. Trước đây tôi thấy coi thường khi đọc trên diễn đàn những bà vợ tâm sự về chồng đến với người thứ ba thì yêu thương, chiều chuộng, nhưng khi bị vợ phát hiện chẳng khác gì mèo cụp đuôi, than khóc, xin lỗi, thậm chí đổ hết lỗi là tại người thứ ba.

Tôi nói với anh không muốn có người chồng hèn nhát như thế, nếu yêu ai anh phải ly hôn tôi trước rồi mới đến với người ta. Lúc đó, anh chỉ cười và bảo tôi những ông chồng đó chỉ lợi dụng người thứ ba thôi. Nhiều lúc tôi mâu thuẫn với bản thân, thấy bất an với cuộc hôn nhân của mình. Tuy anh yêu thương, chăm lo cho các con, nhưng dường như không yêu tôi. Chồng chỉ giao tiếp ngắn gọn về tình hình các con, anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của vợ, không nói lời yêu thương, chuyện ấy chỉ giống như nghĩa vụ.

Tôi thấy buồn chán, cô đơn với cuộc sống, rồi lại nghĩ cuộc sống gây dựng đến ngày hôm nay bao người mơ ước, nên lại tiếp tục. Nhiều lần góp ý anh chỉ thay đổi một hai ngày rồi đâu vào đấy. Có lần cãi nhau căng thẳng, anh nói cảm xúc phải đến tự nhiên, anh thương em và đã cố gắng, lần khác anh nói khi kết hôn không yêu tôi mà do bố mẹ anh sắp đặt (bố tôi là bạn thân của bố anh), cứ nghĩ sau hôn nhân sẽ nảy sinh tình yêu, anh xin lỗi và nói tôi cho thêm thời gian. Nếu không sống được với nhau coi như không có duyên phận nữa, anh vẫn có trách nhiệm với tôi và các con. Khi anh nói thế, tôi lại lo sợ nỗi cô đơn và xin anh ở lại. Tiền lương anh vẫn đưa hết cho tôi, giấy tờ nhà đất tài sản tôi yêu cầu đứng tên anh cũng đồng ý.

Sự đời thật trớ trêu, anh đã yêu người khác và thừa nhận điều đó, không giấu diếm. Tôi không biết cô ta hơn mình ở điểm gì nhưng có lẽ phải yêu lắm anh mới sẵn sàng bỏ vợ con như vậy bởi anh vốn là người thận trọng, làm gì cũng nghĩ trước sau. Với linh cảm khác lạ của người vợ, tôi thuê thám tử tìm hiểu, cài phần mềm gián điệp trên điện thoại, máy tính của chồng, chưa nhận được kết quả anh đã chủ động nói muốn ly hôn.

Tôi đau đớn lắm nhưng nghĩ nhất quyết không để anh đến với người khác được. Đau hơn khi người thứ ba của anh đang có gia đình, con trai 5 tuổi, mới ly thân chứ chưa ly hôn, chắc gì cô ta sẽ đến với anh? Cô ta cũng có học, giàu có, địa vị xã hội. Tôi khuyên anh vì con, chưa đứa nào vào đại học, rồi tình nghĩa vợ chồng ngần ấy năm, xã hội nhìn vào, đàm tiếu. Anh chỉ im lặng, nói sẽ suy nghĩ. Nhiều lúc tôi gào lên vì sao anh yêu cô ta, anh vẫn không nói gì. Liệu có phải cô ta trẻ, đẹp hơn tôi?

Anh tâm sự với bạn yêu con người cô ta, tâm hồn và tính cách. Anh tìm được người phù hợp với mình, không muốn bỏ lỡ cơ hội. Tôi nói chuyện với nhà chồng, bố mẹ chồng đã can ngăn, yêu cầu họp gia đình, cả nhà chồng xúm vào nói anh. Tôi cũng nói chuyện với bố mẹ đẻ, bố tôi gọi anh về, vì nổi giận nên cụ nói quá lời. Anh kiên nhẫn, chỉ im lặng với bài cũ: Cho con suy nghĩ. Tôi lên gặp sếp tổng và anh bạn thân nhất của anh nhờ can ngăn, nhưng chồng tôi đã nói với anh bạn: “Mỗi nhà mỗi cảnh, ông sống hạnh phúc, không sống trong gia đình tôi nên không hiểu”. Bạn anh lại khuyên tôi cứ bình tĩnh, từ từ giải quyết, nếu không được cũng phải để anh ấy ra đi.

Tôi nhận ra từ đó cuộc sống rất căng thẳng, anh chỉ im lìm như cái bóng. Anh đề nghị ly thân trước nhưng tôi không chịu. Tôi tăng cường chủ động chuyện ấy hàng đêm, lúc anh đáp ứng, lúc anh như người bất lực, tôi phát khóc vì thấy mình còn không giữ được cả thân xác chồng. Biết anh vẫn yêu con, tôi và con gái cùng soạn thảo cho anh tối hậu thư: nếu ly hôn các con không nhìn mặt anh nữa. Lần này có tác dụng, anh khóc vì đau khổ. Sau rồi chính các con lại thương bố, chúng nói chuyện với anh.

Sáu tháng qua, chúng tôi không thể giải quyết việc ly hôn. Tôi tuyên bố anh sẽ tay trắng đến với cô ta, vì tài sản tôi đang nắm giữ hết cho các con. Anh nói tôi cứ giữ lại, anh sẽ chu cấp thêm cho các con hàng tháng vì vẫn kiếm được tiền. Nếu chồng tôi không còn tài sản gì thì có chắc cô kia vẫn sẵn sàng đến với anh không? Họ còn nói muốn có con với nhau.

Tôi sống quá mệt mỏi, anh không cáu giận, vẫn giữ thái độ bình thường, vẫn về nhà, nhưng ánh mắt anh ngày càng lạnh lùng. Anh nói đã nhiều tuổi, từng trải, quyết định không phải nhất thời, vội vàng. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ. Xin nhờ các bạn giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.

Nga

Trong đêm tân hôn tôi biết mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Phụ nữ không yêu không thể nào làm được chuyện đó. Cảm giác trống rỗng khi đang đối diện với chuyện ý nghĩa như thế thật tàn nhẫn.

Tôi không vượt qua được cảm xúc của mình, đầu chuyện, giữa chuyện và cuối chuyện đều thế cả. Tôi không giữ vững lập trường đến phút chót lại kết hôn chẳng phải vì yêu. Tôi hơn anh gần như mọi mặt, anh chỉ hơn tôi tuổi và một lần kết hôn. Tử vi đã nói tôi phải kết hôn với một người từng có gia đình không thì vài ngày cũng ly hôn. Tôi không chọn người từng có gia đình nhưng tự nhiên lại gặp thế.

Trong đêm tân hôn tôi biết mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Phụ nữ không yêu không thể nào làm được chuyện đó. Cảm giác trống rỗng khi đang đối diện với chuyện ý nghĩa như thế thật tàn nhẫn với bản thân. Tôi nghĩ cả hai phạm sai lầm khi biết không dung hòa được mà cố kết hôn. Nói thì đáng hận cho anh nhưng tôi bắt đầu so bì và nghĩ anh không bằng mình, có một đời vợ thì tôi sao chỉ có mình anh.

Hôn nhân của tôi là sự trả thù cho những thúc giục xung quanh, những lời hỏi ra hỏi vào, còn anh chắc cũng muốn cưới được người vợ còn độc thân, lại hoạt bát trong giao tiếp chứ phụ nữ có yêu hay không hẳn đàn ông cũng cảm nhận được. Sau khi đã kết hôn cho giống người ta, tôi bắt đầu thích sống ngang ngạnh, thách thức xem ai dám làm gì mình.

Tôi có quyền đổ lỗi chứ sao, sau giờ làm tôi cùng mấy người nam đồng nghiệp đi uống rượu đến tận khuya mới về. Tôi từ chối những đòi hỏi của anh. Anh lớn tiếng, tôi cũng lớn tiếng không kém, anh quăng một cái ly tôi quăng đến 2 cái. Tôi đang muốn ly hôn mà mọi người cứ như không biết. Ai cũng bảo nên kết hôn rồi không hợp thì ly hôn cũng được, tôi đang không hợp đây mà.

Anh dừng trước khi đến đỉnh điểm của mâu thuẫn, tôi lại cố đẩy cho kịch tính lên cao, thấy mình như một người ác vậy. Tôi nghĩ đến ngoại tình cho mọi chuyện được cân xứng nhưng nghĩ anh vô tội, trước miệng lưỡi người đời nếu có gì thì tôi phải ly hôn trước. Hôm rồi tôi về nhà sớm, thấy anh đang nấu đông xương, bảo của người bạn đi Nha Trang về cho mấy gói rau nấu ăn cho mát. Tôi càng thấy bực mình, giống như đang bị lung lạc phải vào một guồng như người ta bảo sống dần dần sẽ có cảm tình.

Tôi không có thiện ý phát triển thêm tình cảm, chỉ muốn chuyện trở nên tồi tệ rồi chia tay nhưng lại không muốn nói ra, muốn anh đoán được ý này. Lỗi một phần do anh, trước khi kết hôn tôi đã bảo anh đừng đến nhà, đừng gặp bố mẹ tôi nữa để ông bà khỏi gán ghép nhưng anh bất chấp không nghe. Nhìn thẳng vấn đề anh đã thấy được điểm yếu của bố mẹ tôi là đang muốn tôi kết hôn nên anh kết thân ông bà hơn cả tôi nữa, không phải có lỗi của anh sao?

Tôi đã cảnh báo trước nhưng mọi người nói là lo cho hạnh phúc của tôi, tôi cũng muốn mọi người chứng kiến mình được hạnh phúc như thế nào. Lúc này tôi lại sợ có con mọi chuyện sẽ trở nên khó xử, tôi bực mình, tức anh mà cũng nghĩ cho anh, chẳng lẽ mới kết hôn lần 2 được 3 tháng mà phải ly hôn? Quả thực tôi cũng sợ làm như thế anh bức quá sẽ làm liều điều gì đó, ít ra cũng phải sống được một năm đã, sao mà thấy quãng thời gian dài hun hút, vô tận. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, sống ra sao nữa.

Trâm

Sâu Ciu Blog